Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2098 chữ

Anh phi trợ lý nói lại việc Lệ gọi điện thoại mấy cuộc, ông Quân lật máy ra xem thấy cả cuộc gọi nhỡ của giáo sư Hà, linh tính của ông nói cho ông rằng ở nhà đang gặp việc gì đó liên quan tới tan nạn, ông vội vàng gọi điện ngay cho Lệ, Lệ bốc máy lên rồi ca một tràng tra hỏi, ông Quân chỉ ỡm ờ đáp rằng bận công việc rồi hỏi xem ở nhà có chuyện gì, Lệ nói lại việc bệnh tình của bà Huệ và việc giáo sư Hà đã đưa bà tới viện trung ương để theo dõi, Lệ hỏi:

- Ba đang đi Tây An có công chuyện gì? Ba về ngay được không? Con thấy lần này có nhiều việc lạ lắm chứ chẳng phải đau ốm thông thường.

Ông Quân nói:

- Ba đi Tây An cũng là để kiếm anh bác sĩ hôm nọ đây, việc nghiêm trọng lắm, người của ba ở Tây An đã mất tích rồi, bây giờ ba chưa thể về được, con phải giữ bình tĩnh, đừng có quá lo lắng gì cả, cứ xem đây là thử thách sự độc lập của con, có tý việc con không lo xong thì sau này làm sao con cáng đáng được việc cùng với ba? Con cứ tới viện cùng mẹ và nhớ để ý thằng Long, có gì khó khăn con cứ liên hệ bác sĩ Hà, ba sẽ dặn vài chú ở cơ quan có gì ghé qua nắm tình hình, người của ba ở nhà có đầy, có bất cứ vấn đề gì con cứ lấy bọn nó mà dùng, đứa nào cư xử thế nào con ghi nhớ lấy rồi ba về thì nói lại cho ba.

Lệ nói:

- Đám người của ba con không dùng tới đâu, có con với bác Hà lo liệu được rồi, ba có kiếm được anh ta hay không cũng báo cho con một câu rồi về sớm với con nghe ba, có mình con lo công chuyện con sợ lắm, lỡ mẹ bị làm sao thì con chẳng biết xoay sở ra sao cả.

- Mạnh mẽ lên con gái, con là con của ba mà.

Thế rồi ông Quân an ủi thêm Lệ vài câu rồi vội vàng cúp máy để đi theo chỉ dẫn của ông chủ nhà nghỉ, chẳng khó khăn gì để họ đi theo tuyến xe và lần tìm được tới nhà nghỉ ở chân núi Vu.

Khi mọi người đến, ông chủ nhà nghỉ ra đón họ, ông cũng chẳng biết chính xác chuyện gì, nhưng nhìn thấy bề ngoài của bốn người trong nhóm ông Quân, ai cũng sặc mùi tiền, ông cũng thầm yên tâm về số tiền trọ chưa trả của Hùng, đoạn ông đưa cho ông Quân bức thư của Hùng, và cả mẩu giấy nhắn Hùng để lại trên bàn uống nước cùng toàn bộ vật dụng của Hùng trong phòng.

Ông Quân liền mướn luôn bốn phòng cho người của mình nghỉ ngơi, rồi thanh toán tiền đầy đủ cho ông chủ trọ, và trả gấp năm lần số tiền Hùng mướn trọ đúng như lời ghi trong mảnh giấy, sau đó cảm ơn ông ta rồi vội vàng lên phòng nghỉ, bấy giờ chẳng kịp nghỉ ngơi thay đồ gì, ông vội ngồi vào bàn, lật giở bức thư Hùng để lại ra để xem xét, bức thư khá dài, được ghi chép vụn vặt bởi hai loại mực đan xen, độ đậm nhạt khác nhau, có mốc ngày tháng, có nghĩa là Hùng đã ghi chép bức thư này trong nhiều lần khác nhau chứ không phải chỉ viết trong một lần, ông Quân xem ngày tháng trong thư, nó đã được viết kể từ khi anh ta xuống tàu ở đất Tây An, đây là tác phong làm việc của Hùng mỗi khi phải nhận công chuyện gì đi xa và làm việc một mình, ông Quân đã quá rõ nghiệp vụ công an của nó rồi.

Nội dung bức thư sơ lược như sau:

“Ngày 4 tháng 7

Đến Tây An, em nhận được điện thoại của sếp, chắc đây là một việc hệ trong đối với sếp bởi lẽ bình thường sếp có bao giờ gọi để kiểm tra tình hình đâu.

Thế nhưng em không gọi lại vì nó liên quan đến danh dự nghề nghiệp của em, khi nào xong việc, em sẽ báo cáo với sếp bằng văn bản, sếp cũng biết cách em làm việc rồi đó.

Anh Phúc là một người tử tế, anh ta giỏi về y học, anh ta đã giúp đỡ một người nghèo khổ trên tàu và xem bệnh cho bà ta. Anh ta cũng giỏi về lịch sử và yêu quê hương, khi cùng đợi tàu, anh ta kể cho em nghe câu chuyện về Yên Lịch và vu sơn, đó là quê hương của anh ta, anh ta đang đi về Yên Lịch.

Ngày 7 tháng 7, em rời khỏi chỗ ga tàu để đi tuyến bus tới Yên Lịch, khi tới nơi thì em dò hỏi về thân thế của phúc, dữ liệu sếp cung cấp cũng không nhiều lắm nên cũng mất một quá trình em mới lần ra được nơi chốn mà anh ta đi. Em biết được một sự thật khá thú vị về xuất thân của anh ta, anh ta là trẻ mồ côi sếp ạ, anh ấy được một thầy lang già sống trên núi Vu nhận về nuôi dạy rồi truyền nghề y cho, sau đó đủ tuổi thì đi học ở trường y Sài Gòn, rồi ra đi làm. Ông thầy của anh ta được người dân trong vùng ca tụng lắm, ông ấy là người lương thiện, chữa bệnh cứu người và nhận nuôi dạy trẻ mồ côi, ông ấy cũng nghèo khó không có tiền bạc gì, giờ thì ông ta đã mất rồi, anh ta đi làm nhưng hàng năm tới ngày giỗ của ông thầy nọ thì đều về lại núi để thắp hương, đó là lý do lần này anh ta đi về Tây An, anh ta đi máy bay từ Phúc An về Hà nội rồi đi tàu từ Hà nội về Tây An, sau đó đi xe bus từ thành phố Tây An về Yên Lịch và lên thăm núi.

Sau vài ngày nữa lễ giỗ kết thúc thì anh ta sẽ đi, em ở lại đi theo anh ta để biết nơi chốn của anh ta ở Phúc An thì cũng được, nhưng mà như thế này là nắm được kha khá thông tin rồi, quan trọng là biết được xuất thân và con người của anh ta, còn nếu muốn truy lại để đi theo lần ra nơi ở hiện tại của anh ta thì cũng mất thêm khoảng thời gian nữa, và cũng chẳng nhanh được nên em định về Hà Nội luôn, nhưng người bản xứ ca ngợi núi Vu ghê quá nên em cũng định bụng tới đó một chuyến để mục sở thị, nhân tiện em cũng tò mò xem trong quá khứ anh ta ăn ở thế nào.

Ngày 9 tháng 7, sáng nay em đã đi tới Vu Sơn rồi, quả là một ngọn núi đẹp, em cũng gặp lại anh Phúc và được anh ta dẫn đi tham quan khắp nơi, mọi chuyện rất bình thường nhưng em cảm thấy có gì đó không đúng lắm, em nhìn thấy dãy mộ ghi lại các người đã từng sống trên núi đó, họ đều có danh hiệu riêng cả, nó giống như dạng một môn phái, thế nhưng không phải là môn phái thuần về y học sếp ạ, em lại đi dò hỏi người dân thì được biết trên núi đó, người ta còn xem cả phong thủy, đi cúng bái và trừ tà nữa, sếp thấy thế nào? Theo em nghĩ thì họ có liên quan tới các thuật phù thủy, nếu thế thì nhiều khả năng phúc cũng thế, đó cũng là lý do anh ta có một số tài lạ khi chữa bệnh. Em đã tham quan trên núi đó rồi, trên đó có thờ cúng cả một số quỷ thần, nó cứ ma mị như kiểu trong phim chi nê ấy sếp ạ. À nhắc mới nhớ, anh ta tránh dẫn em đi tới một cái hang, việc đó làm em tò mò lắm, em nghe người địa phương nói trong hang đó từng có người chết, đó là nơi đệ tử Vu Sơn sát hại những người tò mò, việc này làm em bị kích thích nên em quyết định tối nay sẽ quay lại ngọn núi đó để xem trong cái hang đó có gì.

Cho dù có trường hợp nào xảy ra thì em cũng có thể chắc chắn với sếp, anh bác sĩ này không bình thường như vẻ bên ngoài hào hoa thư sinh của anh ta đâu.

Nhưng linh cảm của em cũng không tốt lắm, em có cảm giác hơi bất an, em có nên đi hay không nhỉ? Em lại dò hỏi khắp người dân xung quanh núi thì họ trả lời rằng trên ngọn núi đó có ma, ai lên đó về ban đêm thường gặp nguy hiểm, điều đó cũng làm em lo lắng, nhưng nếu em mà đi, sếp phải bồi dưỡng thêm cho em đấy nhé.

Khi sếp đọc mảnh giấy này thì có hai trường hợp, một là có em cùng ở đó với sếp, em và sếp đang ở trong văn phòng hoặc ở phòng hát vip, có máy điều hòa mát lạnh và có mấy em xinh tươi ngồi rót bia.

Hai là sếp chỉ đang đọc nó một mình, thì có nghĩa là em đã chết hoặc bị bắt cóc, hoặc gặp tai nạn gì đó trên núi Vu Sơn, em đã có cách để sếp nhận được thư này, nếu trường hợp thứ hai xảy ra, sếp hãy bồi dưỡng cho ông chủ nhà trọ thỏa đáng vì những ngày em ở đây, ông ta cư xử với em rất tử tế và cung cấp cho em nhiều thông tin có giá trị, và sếp đừng nghĩ tới việc báo công an, theo như em biết thì công an không giải quyết các vụ người chết trên Vu Sơn đâu, ngọn núi đó quả là nơi lý tưởng để bọn tội phạm thanh trừng nhau, hoặc là làm ăn phi pháp…”

Gấp bức thư của Hùng lại, lòng ông Quân lại càng lo lắng chẳng yên.

Có điều gì đó đã xảy ra với cánh tay phải của ông rồi…Đây là những dòng chữ cuối cùng nó viết trước khi mất tích….

Ông Quân mở cửa bước xuống dưới lầu gọi ông chủ nhà nghỉ ra, ông ta mới được ông Quân cho nhiều tiền nên được gọi thì vui vẻ ra ngay, ông Quân nói:

- Anh nói thêm cho tôi về núi Vu có được không? Người đàn ông ở trọ đây là người nhà của tôi, anh ta mất tích khi đi tham quan trên núi Vu.

Người đàn ông nghe nhắc đến thì nhăn mặt khó chịu, đoạn nói:

- Thế chắc là lành ít dữ nhiều rồi, tôi đã dặn anh ta đừng lên núi ban đêm mà anh ta không nghe, đêm đó tôi thấy anh ta ra ngoài nhưng không biết là đi lên núi Vu, nếu biết thì tôi đã can lại rồi.

- Vì sao thế?

- Vì trên núi ấy có nhiều quỷ thần, ban đêm họ sẽ lên mà bắt người đấy.

Ông Quân nói:

- Giờ cứ nên báo công an đã chứ? Có người lên núi đó rồi mất tích có lẽ nào lại không báo để công an điều tra? Ít ra cũng phải tìm được xác chứ?

Ông chủ quán lắc đầu nói:

- Thường thì công an sẽ không điều tra đâu, bởi trên núi đó thú dữ trùng trùng, có người chết trên đó mà không ai biết thì chúng sẽ ăn thây gặm xương không còn đâu mà tìm, trên núi đó lại có cái vực rất sâu dẫn thẳng ra biển lớn, quỷ thần sẽ dẫn người lên đỉnh vực đó mà làm phép xô cho xuống, công an hay người dân cả đất Yên Lịch này đều biết điều đó, nên chẳng có ai điều tra đâu, chỉ trách người rủi được cảnh báo rồi mà vẫn cố tình muốn lên đó về đêm thôi…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.