Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Tiểu thuyết gốc · 2077 chữ

Ông Quân nhìn Phúc đăm đăm, rồi nói:

- Tôi xin lỗi nếu như làm anh khó chịu, nhưng chúng ta có thể trò chuyện thẳng thắn được không? Anh lạnh lùng quá nên tôi chẳng biết ý tứ anh ra sao nữa…

Phúc đeo kính lại, nói:

- Được, mời chú nói, tôi lúc nào cũng thẳng thắn cả, chỉ có chú là cứ nói vòng quanh thôi.

Ông Quân nói:

- Vậy anh có thể nói giá được không? Anh cảm thấy bao nhiêu tiền thì lo được việc của thằng con tôi? Nếu trong khả năng thì tôi sẽ thu xếp, tập đoàn của tôi làm việc cũng ổn…

Chợt giáo sư Hà thất sắc mặt, còn Phúc thì phá lên cười rất lớn, cười rũ cả ra không kìm lại được, đoạn nói:

- Thầy, chắc em phải xin phép thầy thôi, em ra ga sớm cho kịp chuyến tàu đêm. Giám đốc, xin chào nhé.

Ông Quân ngơ ngác, giật mình nhìn lại thì Phúc đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đoạn với lấy cái áo khoác chùng đen dài trên cây móc và đội chiếc mũ đen lên đầu, tay vớ lấy cái va li hành lý đã để sẵn, thế rồi quay đi bước ra cửa không thèm nói thêm một câu gì, ông Quân như có luồng điện chạy ngang qua người, ông ý thức được rằng lời mình nói đã làm vị bác sĩ này tổn thương lòng tự trọng, ông đã phán đoán sai lầm và cư xử thiếu khôn khéo mất rồi…

Thế rồi ông Quân vội đứng dậy chạy với theo bác sĩ Phúc, nói:

- Bác sĩ, bác sĩ…Nếu thất lễ mong bỏ qua cho, mong bác sĩ giúp cho con tôi…

Bác sĩ Phúc nói:

- Xin lỗi ông, nhưng thực đã đến giờ tôi phải đi rồi kẻo trễ chuyến tàu.

Ông Quân nghe vậy thì đứng chết lặng chẳng nói được câu gì, giáo sư Hà cũng lục tục chạy theo ra nhưng bác sĩ Phúc đã xách hành lý đi ra khỏi cánh cửa của phòng ăn cao cấp…

Thế rồi chẳng hiểu sao, Phúc lại dừng bước chân ngay trước cửa phòng ăn, nói với lại:

- Tôi có một người quen, đó là một vị thầy tên là Trúc Linh, người ta hay gọi là Cô Linh, cô này làm việc ở phủ Mẫu Sơn, ông có thể đến nhờ cô ấy xem giúp việc của cậu nhà, nếu ca khó cô ấy sẽ chối, ông cứ nói là có huyền y của Vu Sơn nhờ vả thì sẽ được giúp đỡ. Tôi chỉ có thể giúp đến đó thôi, mong ông lượng thứ cho.

Nói rồi chẳng để vị giám đốc nói gì thêm, bác sĩ Phúc bước đi thẳng.

Ông Quân nhìn theo, rồi lúng túng nói với giáo sư Hà:

- Hình như tôi đã làm anh ta nổi giận…

Giáo sư trách:

- Lẽ ra anh đừng nên đề cập tới chuyện tiền nong, tôi sẽ từ từ đề cập việc đó vào một lúc khác chỉ có hai thầy trò, anh tiếp khách ngoại giao mấy chục năm trời mà quá ẩu, anh còn chẳng nhìn nổi phong cách của một người thanh niên chưa tới ba mươi tuổi đầu.

Ông Quân thở dài nói:

- Người này có phong cách khác lắm, tôi chưa gặp người như thế bao giờ, ánh mắt anh ta như biết nói vậy, chẳng hiểu sao anh ta nhìn vào tôi mà tôi cứ thấy như có nhiều người đang cùng nhìn vào…

Giáo sư Hà nói:

- Anh ta chỉ cho chỗ mà tìm tức là thật tâm đấy, ông cứ tìm thử xem sao.

Ông Quân khẽ gật đầu, rồi như sực nhớ ra việc gì, ông lật đật rút điện thoại trong túi áo ra nói:

- Xin lỗi giáo sư, tôi phải thực hiện một cuộc gọi cá nhân ngay bây giờ, giáo sư ở yên đây chờ tôi một chút nhé…

Chuông điện thoại reo lên giữa một rừng những thứ âm thanh hầm hố như muốn đục thủng lỗ tai bất kì ai đang ngồi trong vũ trường caramen, hùng không nghe được tiếng chuông nhưng lờ mờ cảm nhận được nó rung nhẹ ở trong túi quần trái. Hùng uể oải rút chiếc điện thoại ra khỏi người, liếc nhìn xem ai gọi tới….

Ngay khi vừa nhìn thấy số điện thoại hiện lên kèm theo tên danh bạ “sếp Quân”, hùng giật nảy cả mình, anh ta vùng dậy xô ngã cả hai cô em ưỡn ẹo đang ngồi trên đùi, rồi ba chân bốn cẳng tìm ngay lối ra khỏi cái vũ trường…

Hùng lao vào nhà vệ sinh, đóng sầm cánh cửa cách âm lại rồi bật máy:

- Em nghe đây sếp.

Đầu dây bên kia bực bội nói:

- Cậu ở cái xó xỉnh nào mà nhấc máy lâu thế? Lại đang ở vũ trường à?

Hùng đáp:

- Em đang ở thư viện thành phố đọc mấy cuốn sách chuyên môn, sếp có việc gì gọi em tối thế?

Đầu giây bên kia nói:

- Về nhà chuẩn bị hành lý ngay đi, cậu đi theo tìm hiểu thông tin một người cho tôi, người đó ở Phúc An, làm nghề bác sĩ. Chuẩn bị hành lý xong thì đi ra ga tàu ngay, tôi sẽ gửi thông tin và chỉ thị cụ thể cho cậu sau.

- Ai mà gấp thế sếp? Tận Phúc An cơ à? Đi lâu không thế?

Đầu giây bên kia đã cúp máy rồi…

Ngày hôm sau thì ông Quân thuê ngay một căn nhà ở gần với bệnh viện rồi đón vợ con về đó nghỉ ngơi, vì nhà ông ở tỉnh lẻ, đi lên Hà Nội cả hai trăm cây số nên chẳng tiện đi lại, ông tính rằng việc điều trị sẽ lâu dài mất thời gian, mà vợ con không thể để ở vạ vật trong bệnh viện hoặc mấy cái nhà nghỉ rẻ tiền gần bệnh viện được, mà ở khách sạn thì bà vợ lại không thích, thế là ông nhờ người tìm hiểu được căn nhà này luôn. Căn nhà khá to đẹp, nằm ngay gần viện, gần chợ, trong trung tâm, nhà được xây dựng để ở nên tiện nghi đầy đủ, chủ nhà đi vào miền nam do đó mà để trống, dù giá hơi cao nhưng ông Quân ưng lắm nên xuất tiền ngay để thuê ở trước mắt trong một tháng với giá hai mươi triệu.

Bà Huệ vợ ông Quân chỉ ở nhà làm nội trợ chứ chẳng có việc gì cả, kinh tế gia đình thì thoải mái không vướng bận gì ở quê nên con trai mắc bệnh thì bà ở lại Hà Nội luôn, Lệ cũng vừa tốt nghiệp đại học, hiện chưa có việc làm nên cũng ở lại cùng luôn, thế là cả gia đình cùng tới ở đó, cứ ban ngày thì thay nhau tới chăm sóc tình hình cho Long, tối về lại ngôi nhà để nghỉ ngơi…

Cuộc phẫu thuật của bác sĩ Phúc đã thành công, và ca bệnh lại được giáo sư Hà trực tiếp chỉ đạo các bác sĩ kiểm tra theo dõi chặt chẽ nên tiến triển rất tốt, không có vấn đề gì sau hậu phẫu, do đó mà chỉ một tuần sau, bác sĩ đã kí giấy cho Long xuất viện.

Gia đình liền đưa ngay em về căn nhà thuê đó.

Tối hôm sau khi Long về, bà Huệ bàn riêng với ông Quân:

- Em thấy thằng Long nó dần khỏe lại rồi, hay anh xem một vài bữa nữa bố trí xe đưa nó về nhà mình đi cho khỏe?

Ông Quân lúng túng nói:

- À ờ, thì tiền thuê cũng trả rồi, cứ ở lại nguyên tháng đi chơi thủ đô cho nó sướng rồi về chứ tội chi về sớm cho uổng, mấy dịp bà nó được làm công dân thủ đô.

Bà Huệ lại sốt ruột nói:

- Thôi khỏi, làm như chưa ở thủ đô bao giờ ấy, ở nhà mình vẫn là hơn.

Ông Quân cứ ỡm ờ cho qua chuyện rồi lảng sang vấn đề khác, ông chưa nói với vợ về việc bác sĩ Phúc nói vì sợ bà hoang mang, bà vợ ông là người tín lắm, đến ông vốn là người không bao giờ tin vào trò ma quỷ mà còn đang phân vân nửa tin nửa ngờ thì bà ấy biết có khi lại sợ quá ngất ra thì khổ, không thì cũng làm um xùm cả lên chỉ tổ điếc tai. Giờ vợ giục về, ông cũng phân vân lắm, ông cũng muốn nhanh về cho rồi nhưng những lời bác sĩ Phúc nói với ông trước khi đi cứ làm ông ám ảnh mãi, đâm ra ông cũng lo sợ, nên phải viện cớ thoái thác bà vợ để thằng Long ở lại thêm ít ngày xem có điều gì phát sinh ra không đã rồi mới về được.

Thế nhưng bà Huệ không hiểu tâm tư của ông, thấy ông cứ tần ngần thì lại cứ gặng nói:

- Gì mà ông cứ thích ở lại đây thế? Ở nhà người khác không phải nhà mình chẳng thoải mái gì cả, hay ông nuôi con nào trên này nên cứ thích nán lại?

Ông Quân nghĩ ngay ra một kế, lại nói:

- Ờ bà nó này, bà hay tín lắm đúng không? Chùa triền miếu phủ ở quê mình cũng đi hết cả rồi, hay nhân dịp đang ở Hà Nội, tôi với bà đi tham quan thắp hương lễ bái một vòng cho biết ở đây thế nào?

Ông Quân nói chẳng sai, bà Huệ là người hiền lành chât phác, nghe nói như thế thì vui vẻ đáp ngay:

- Ái chà, nay cũng bày đặt chùa triền cơ đấy, ông nói cũng hay, thế thì coi thằng Long nó đi lại bình thường được thì gắng đưa nó đi luôn, mới đầu năm mà bị rắn cắn là xui giữ lắm, đi cho nó cầu an.

Ông Quân hỏi:

- Thế bà có nghe nói đền Mẫu Sơn ở Hà Nội không?

Bà Huệ nói:

- Phủ chứ không phải đền, phủ đó có tiếng là linh lắm, tôi nghe lâu rồi.

Ông Quân gật đầu, nói qua qua rồi giục bà Huệ đi ngủ, đoạn nằm trên giường, ông nghĩ miên man rằng liệu có nên đến phủ đó hay không?

Tuy trong lòng còn lo sợ nhưng rõ rằng là thằng bé từ hôm đến giờ tiến triển rất tốt, chẳng có biểu hiện gì của người bị ma quỷ phá cả…

…Hay là thôi mặc kể, về quê đi nhỉ…Hay cái gã bác sĩ đó chỉ hù dọa thế thôi?

À mà đúng rồi? Cái thằng Hùng, thằng đệ ngầm của ông, ông sai nó đi theo bác sĩ Phúc để xem tin tức và địa chỉ của anh ta mà sao nó lặn mất tăm cả tuần nay rồi chẳng thấy có một cuộc gọi báo cáo gì thế nhỉ?

Thằng này được việc lắm, nhanh, lì như trâu, lại tinh ranh, khôn như chó săn. Nó được đào tạo trong trường cảnh sát ra, nghiệp vụ điều tra nó tốt, võ vẽ giỏi, có kinh nghiệm làm việc, chỉ vì chơi bời cờ bạc mà bị cho ra khỏi ngành, nhưng hồi đó ông Quân thấy nó có tài, thế là đứng ra thanh toán nợ nần cho nó, chữa bệnh cho bà mẹ già nó, lo cho con em gái nó học hành nên nó hết mình vì ông lắm. Những việc bí mật trong công việc mà ngồi ở bàn làm việc lo không xong, hoặc gặp phải đối tác cứng đầu, kín tiếng, rồi lo liệu việc với đám đầu trâu mặt ngựa hay làm tiền ở mấy cái quán ăn ông đứng ra mở, ông chỉ việc alo, thằng nhóc sẽ làm ngon nghẻ, một thằng khá là ok.

Ông Quân nhìn sang bà vợ đang ngáy o o, yên tâm là bà ta đã ngủ, thế là ông ngồi dậy khỏi giường, vớ lấy cái điện thoại, đi ra ban công gọi điện cho nó hỏi tình hình…

…Tút…Tút…Tút…Đầu dây bên kia thuê bao…

Mẹ cái thằng hư hỏng, chắc lại tranh thủ đi vũ trường hay đến sòng bạc gì rồi chăng?

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.