Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã lâu không gặp

Tiểu thuyết gốc · 1622 chữ

Thành phố H, đêm đầy sao.

Thành phố này vẫn tấp nập như vậy, mặc cho đêm hay ngày, hàng quán hai bên đường vẫn nhộn nhịp người ra kẻ vào, treo đèn kết hoa sáng rực, trên đường xe cộ vẫn đông đúc, tám giờ tối vẫn là giờ cao điểm, chiếc Mercedes-AMG màu xanh lá như hòa lẫn vào dòng xe cộ tấp nập.

Lâm Du uể oải hạ kính nhìn dòng xe kẹt cứng phía trước, đã 30 phút rồi chiếc xe của cô vẫn chưa thể nhích thêm một mét nào, chín giờ Hội nghị thương mại sẽ bắt đầu ở khách sạn Dream, nếu cô còn không thoát khỏi chổ này thì nhất định sẽ không đến kịp, lần này Lâm Du về nước việc quan trọng nhất là phải tham gia được hội nghị này.

Đây là cơ hội lớn cho những nhà thiết kế thời trang, đêm nay tất cả các ông lớn đứng đầu châu Á đều có mặt, muốn phát triển thương hiệu cá nhân ở trong nước thì nhất định phải tạo được ấn tượng tốt với họ.

Khách sạn Dream

Hội trường rộng nhất khách sạn bây giờ đang tất bật đón khách, thảm đỏ trải dài từ cổng đến khán đài bên trong, dọc theo hai bên là hoa tươi nhiều màu sắc được bố trí hài hòa, nhân viên phục vụ tất tả chạy tới chạy lui. Cửa lớn trước khách sạn đã chật ních phóng viên của các đài truyền hình và các tòa soạn báo, máy quay phim và máy chụp ảnh lớn nhỏ ở khắp nơi, ai ai cũng không muốn bỏ lỡ sự kiện lần này.

Đúng tám giờ rưỡi, chiếc xe đầu tiên dừng lại trước cửa khách sạn, vị khách đầu tiên đã đến, sau đó lần lượt từng chiếc xe sang đủ thương hiệu nối đuôi nhau đến. Nhưng người đến đây đều là doanh nhân lớn, ai trong số họ cũng nắm trong tay khối tài sản không phải dạng vừa, có người đi cùng vợ, có người đi cùng con gái, cũng có người đi cùng nhân tình… áo vest, giày da, đầm váy dạ hội thướt tha đủ mọi kiểu dáng, đủ màu sắc khiến không khí rộn ràng hơn cả.

Đột nhiên, không biết có một vị phóng viên nào đó hô lên, tất cả máy quay và quan khách đều chú ý ra cổng lớn, ngoài cổng lớn một chiếc Porsche Panamera đen đang chầm chậm tiến vào, bầu không khí ngay lập tức trở nên trịnh trọng. Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông đeo kính dáng người mảnh khảnh bước xuống từ ghế lái, sau đó anh ta vòng xuống mở cửa hàng ghế sau, từ trong hàng ghế sau một người đàn ông bước xuống, giày da bóng loáng, tây trang thẳng tấp, có người nhận ra trang phục mà người đàn ông đó mặc trên người là của một nhà mốt nổi tiếng, toàn bộ đều là hàng may tay, cả logo thêu trên cổ tay áo cũng là thêu tay, giá trị một bộ có thể bằng giá trị một chiếc xe hơi tầm trung.

“Daniel, cậu đến rồi!”

Người lên tiếng là Giám đốc của trang sức Tinh Diệu- Venn Trần Diệu, còn Daniel mà anh ấy nói chính là Chủ tịch đương nhiệm của công ty truyền thông đứng đầu cả nước hiện tại, người trẻ tuổi nhất 5 năm liên tiếp góp mặt trong tạp chí Forber.

Chủ tịch của Tinh Lạc Media - Tô Lẫm.

“Ừ, có chút việc nên đến muộn”

Tô Lẫm cất giọng nhàn nhạt trả lời Trần Diệu.

“Vào thôi, hội nghị sắp bắt đầu rồi”

Hai người đàn ông cao lớn tuấn tú sánh vai bước vào hội trường, họ đều là những tinh anh trong giới kinh doanh, nắm trong tay huyết mạch kinh tế của thành phố H, đứng cạnh nhau khí thế ngút trời khiến cho những doanh nhân khác cũng thấy áp lực, tất nhiên cũng thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái.

“Này, đó không phải là Tô tổng sao? Anh ấy đẹp trai thật đây!”

“Còn phải nói, 32 tuổi, 5 năm liên tiếp góp mặt trong tạp chí Forber, cô nghĩ xem mấy ai làm được như thế, nhưng giám đốc của Tinh Diệu cũng không tồi đâu, nhìn vào số lượng cửa hàng của Tinh Diệu mà xem, đủ sức đánh bay hết các nhãn hàng trang sức khác.”

“Sao tôi nghe nói lúc trước họ không làm kinh doanh, chức Chủ tịch của Tinh Lạc cũng là làm thuê thôi.”

“Các cô bớt đoán già đoán non đi, cho dù chỉ là thuê thì cũng là có thực lực mới ngồi vào được vị trí đó, khi nào các cô có năng lực đó đi rồi hãy phán xét người khác.”

Tiếng xì xầm to nhỏ không ngừng vang lên sau khi Tô Lẫm xuất hiện, cũng phải thôi, anh rất ít khi tham dự những sự kiện như thế này, đường đường là ông chủ của công ty truyền thông nhưng Tô Lẫm nổi tiếng kín tiếng, không thích tham gia tiệc tùng, không thích trả lời phỏng vấn, hành tung của anh được cho là bí ẩn nhất trong giới thương nhân.

“Tiểu Ái, sao sếp em còn chưa tới nữa vây? Hội nghị sắp bắt đầu rồi.”

“Em cũng không biết nữa, em gọi nhiều lần lắm mà chị ấy không nghe máy”

Mễ Ái sốt ruột nhìn Cố Y Lan, cô bé sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, liên tục lau mồ hôi.

“Chị Y Lan, lỡ như chị Du không đến kịp thì sao, chị ấy là giám khảo đó, không đến kịp sẽ mất mặt lắm”

“Bình tĩnh, vẫn còn 10 phút, tiểu Du nhất định sẽ đến.”

Cố Y Lan là bạn thân nhất của Lâm Du, bọn họ học đại học chung với nhau, sau đó vì có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra nên Lâm Du bỏ sang Mỹ, nhưng điều này cũng không làm cho tình bạn của họ mất đi, lần này Lâm Du quay về nước, muốn phát triển sự nghiệp trong nước liền tìm đến Cố Y Lan, muốn cùng cô ấy hợp tác, còn Mễ Ái là trợ lý của Lâm Du khi ở Mỹ, được Lâm Du giúp đỡ rất nhiều nên xem Lâm Du như chị gái, thấy Lâm Du về nước cũng theo về.

“Em mau đi nói với ban tổ chức xem có thể kéo dài thời gian thêm chút không, chị ra ngoài gọi điện thêm lần nữa cho tiểu Du.”

“Dạ”

Sau khi Mễ Ái chạy đi, Cố Y Lan vội vàng nhấc tà váy đi ra ngoài hành lang, lúc đi ngang qua một nhóm người đột nhiên bị ai đó va phải, ly rượu vang trên tay người đó đổ thẳng lên chiếc váy dạ hội trắng tinh của cô.

“A..”

“Xin lỗi cô..”

“Này! Không có mắt à? xin lỗi là xong sao, cái váy của tôi làm sao đây?"

Cố Y Lan nhìn mảng rượu đỏ tươi thấm ướt chiếc váy thì hung hăng ngẩng đầu lên, định cho hung thủ kia một bài học, nhưng...đột nhiên cô ấy sững lại, là anh ấy...

Trước mắt Cố Y Lan là Trần Diệu đang cầm ly rượu trống rỗng, vẻ mặt đầy áy náy, bên cạnh anh ấy là Tô Lẫm, giờ phút này Cố Y Lan không quan tâm đến chiếc váy đắt tiền bị vấy bẩn của mình nữa, chỉ chăm chăm nhìn Tô Lẫm.

“Anh...sao anh lại ở đây?”

“Cô gì ơi, để tôi nói trợ lý đem đến cho cô chiếc váy khác, tôi xin lỗi.”

Trần Diệu lịch sự nói, nhưng Cố Y Lan vẫn không quan tâm đến anh ấy, ánh mắt cô ấy vẫn dán vào người Tô Lẫm.

“Sao anh không trả lời, tại sao anh lại ở đây?”

Đột nhiên Cố Y Lan giận dữ gằn giọng, Trần Diệu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Này cô ơi, cô đang nói gì thế? Phụ nữ đừng có quá thô lỗ”

“Venn, cẩn thận lời nói.”

Tô Lẫm lên tiếng nhắc nhở, trong đáy mắt anh thoáng chút bối rối.

“Tô Lẫm, anh quên tôi rồi à? Tôi cứ tưởng cả đời này anh sẽ không xuất hiện nữa chứ.”

“Chúng ta ra ngoài rồi nói”

Tô Lẫm không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cố Y Lan, bỏ lại một câu sau đó rảo bước ra ngoài hành lang, Cố Y Lan cũng hậm hực theo sau để lại Trần Diệu ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.

“Được rồi, anh muốn nói gì?”

“Đã lâu không gặp, cô ấy…”

“Cô ấy? Anh muốn nói đến ai? Anh còn dám hỏi đến người đó sao?”

“Tô Lẫm, mười năm rồi, anh có biết vì ai mà cậu ấy phải sang Mỹ, chịu khổ chịu cực mười năm trời? Anh còn tư cách nhắc đến cậu ấy sao?”

“Tô Lẫm, tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh đừng có cái ý nghĩ đi tìm lại cậu ấy, hãy để cậu ấy yên ổn mà sống, nếu không tôi nhất định không tha cho anh.”

Nói xong, Cố Y Lan xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại, để lại Tô Lẫm cô độc đứng đó, trong màn đêm cô tịch tĩnh lặng, phía sau lưng là đám đông vui vẻ nói cười, nhưng nhìn bóng lưng của Tô Lẫm lại khiến người ta cảm thấy một nổi thê lương không nói thành lời.

Bạn đang đọc Dốc Một Đời Dịu Dàng, Ấm Một Lần Gặp Gỡ sáng tác bởi ThanhHam42
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhHam42
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.