Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán Bar

Tiểu thuyết gốc · 1377 chữ

Hai giờ trước, Cúc Nghiên Dương đang làm luận văn tốt nghiệp ở ký túc xá thì một số điện thoại lạ gọi đến, báo rằng Lương Gia Thy- bạn tốt của cô đang say xỉn và gây náo loạn ở quán họ. Cúc Nghiên Dương không nhiều lời, nhanh chóng ghi lại địa chỉ, khoác tạm chiếc áo rồi bắt xe đến ngay. Đến nơi, đập vào mắt cô là một Lương Gia Thy không còn gì ngoài mùi rượu nồng nặc, chân đứng không vững, loạng choạng ngã nhào vào người Cúc Nghiên Dương. Nếu lúc này không phải cô thì sao! Cúc Nghiên Dương nhìn con sâu rượu trước mặt, thở dài. May thay, Lương Gia Thy trước đó đã thanh toán, cô chỉ việc dẫn về. Lúc này cô quyết định đưa bạn về nhà vì trường không cho phép sinh viên tụ tập ở những câu lạc bộ. Taxi chạy khoảng ba mươi phút thì về đến. Cúc Nghiên Dương đưa bạn lên nhà thì phát hiện mình để quên điện thoại ở quán bar. Cô thầm mắng Lương Gia Thy, cũng tự mắng chính mình, đôi chân lười biếng đến đấy một chuyến nữa.

Thì ra đây là quán bar "Độc Tình" mà giới thượng lưu vẫn thường lui tới. Có lần cô nghe được Lương Gia Thy nói rằng chủ quán là Giám đốc của một Công ty bất động sản. Cô bất giác rùng mình. Có lẽ đây là lần cuối cô đặt chân đến đây, chốn hoan lạc phung phí này không dành cho cô. Sau khi tốt nghiệp, Cúc Nghiên Dương cô sẽ mở một văn phòng luật sư mang tên chính mình với mong muốn đòi lại công bằng cho người dân. Thân người mảnh khảnh đã vào quán, tiếng nhạc từ đàn dương cầm phát ra, không quá nhạt nhòa cũng không quá réo rắc, nó vừa đủ để đi vào lòng người, chạm đến những lo toan trong mỗi chúng ta. Tiếng đàn xoa dịu, cũng là đang khơi dậy cái thầm kín nhất, cô cảm nhận như vậy.

- Chào cô, thiếu nữ xinh đẹp. Cô tên gì?

Giọng nói của bartender( nhân viên pha chế rượu) cắt ngang dòng suy nghĩ đang chảy trong đầu, cô khẽ giật mình, đáp một cách máy móc:

- Tôi tên Cúc Nghiên Dương.

- Nghiên Dương...Là biển đẹp! Nó rất đúng với con người cô, một thiếu nữ nhỏ nhắn với đôi mắt long lanh và mênh mông như làn sóng buổi hoàng hôn, đa sầu đa cảm nhưng lại rất mạnh mẽ! Một ly Pink Sea( Biển Hồng) có lẽ hợp với cô. Nó sẽ không làm cô say!

Cúc Nghiên Dương mỉm cười, anh chàng bartender trước mắt khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, không phải vì sự khen ngợi mà từng lời anh ta phát ra đều vô cùng chuẩn mực và toát lên chút gì đó thật đáng yêu. Nhưng cô đến đây chỉ để lấy lại điện thoại rồi quay về chăm sóc cho con sâu rượu ở nhà. Cúc Nghiên Dương khéo léo từ chối:

- Cảm ơn, tôi đang cần tìm một chiếc điện thoại, anh có thấy nó không?-

Chàng trai rất tinh ý, anh không cau mày vì bị từ chối mà nhẹ nhàng xoay người. Một giây sau, anh chàng chìa tay ra và hỏi:

- Có phải chiếc điện thoại này không? Tôi thấy nó reo ở cái bàn đằng kia, có vẻ ai đó đang lo lắng cho cô!- Vừa nói, anh vừa chỉ tay vào chiếc bàn. Cô nhận ra ngay đây là đồ mình cần tìm, vội cầm lấy, Cúc Nghiên Dương cuối đầu cảm ơn anh chàng bartender rồi chào tạm biệt.

Cô ước thời gian trôi chậm lại, mới đó mà đã gần nửa đêm, chẳng còn chiếc taxi nào chạy ngang, cô có phần nôn nóng, nhanh tay bấm dãy số gọi hãng xe thường đi. Nhưng nhân viên tổng đài vừa dứt lời chào thì cuộc gọi kết thúc. Điện thoại hết tiền! Cúc Nghiên Dương tự đánh mình, mặc kệ mọi xui xẻo, cô chỉ còn cách đi bộ về. Cô biết đây là mạo hiểm, trên báo đã đăng nhiều vụ tai nạn liên quan đến những cô gái trẻ về khuya trên đường vắng, bố mẹ cũng thường xuyên dặn dò cô đi đêm phải có người theo, nhưng Cúc Nghiên Dương không muốn làm phiền mọi người.

Đến con đường tối, dưới chân cô là những vũng bùn nhớp nháp, trơn trượt, Cúc Nghiên Dương có phần e ngại, cô dừng lại, nép vào vệ đường với mong muốn sẽ đi nhờ một chiếc xe bất kì chạy ngang. Cô lần nữa mạo hiểm! Đứng đến lúc chân mỏi rã rời, cô nghĩ sẽ chẳng còn thấy ánh đèn nào nữa thì một chiếc xe ô tô khá to lao đến, Cúc Nghiên Dương nắm bắt thời cơ tiến tới, phất tay ra hiệu với chiếc xe, miệng không ngừng kêu lớn. Thu hút thành công sự chú ý, cô gõ vào cửa kính cạnh ghế lái, cửa được kéo xuống, cô bỏ qua màn chào hỏi mà trực tiếp vào thẳng vấn đề:

- Có thể cho tôi đi nhờ không? Nhà tôi cách đây khoảng 3km. Làm ơn!

Lái xe là một người đàn ông, không quá lớn, có lẽ hơn cô một vài tuổi, trên người mặc vest màu tối, trông có vẻ gọn gàng và sạch sẽ, Cúc Nghiên Dương thoang thoảng ngưởi thấy mùi rượu tỏa ra nhưng trông anh ta không có biểu hiện của sự say xỉn. Có lẽ là một bữa tiệc xã giao, mục đích chính là những mối quan hệ chứ không phải sự vui đùa. Cô phần nào yên tâm nhưng vì trời quá tối, Cúc Nghiên Dương không tài nào nhìn được mặt anh. Người đàn ông cất lên một giọng trầm ấm, có chút uể oải và mệt mỏi:

- Nếu cô không ngại giao mạng cho một người phạm pháp.

Cúc Nghiên Dương ngớ người, trong lòng chuẩn bị dấy lên một sự sợ hãi thì lại nghe:

-Tôi đã uống rượu...

Cô phì cười, không đáp mà bước sang mở cửa, ngồi vào trong. Ghế xe thật sự rất êm, cô ít khi được đặt mình ở một chiếc siêu xa sang trọng, đa phần là xe khách, taxi, lần này coi như may mắn. Có lẽ vì chứa thêm một phụ nữ nên tốc độ so với khi nãy giảm hẳn. Cô rất thích những người đàn ông vui tính và lịch sự như thế! Cúc Nghiên Dương cúi mặt thầm cười, không may hành động tưởng chừng như bí mật ấy lại bị phát hiện, người đàn ông "chất vấn" :

- Cô cười tôi?

- Không... Tôi cười vì gặp được một người như anh.

Cúc Nghiên Dương thành thật, cô nghiêng người nhìn kĩ khuôn mặt anh, thoáng vẽ lại được đường nét góc cạnh của xương quai hàm, lông mi dài và sống mũi cao bao người mong ước, cả cô cũng vậy! Mỗi chi tiết đều vô cùng sắc sảo, tinh tế và tự nhiên, không chút gì gọi là phô trương, đây hẳn là di truyền. Cúc Nghiên Dương thán phục, cô nhìn gương mặt anh một cách say mê như đang thưởng thức một tác phẩm đầy tâm đắc. Anh mỉm cười:

- Thấy tôi có đẹp trai không?

Cúc Nghiên Dương giật mình, cô ngại ngùng thu lại ánh nhìn, hai má nóng ran trả lời:

- Có, anh rất đẹp trai! Tôi đoán cô gái nào từng gặp anh cũng nói thế.

- Có cả những chàng trai.

Anh nhẹ nhàng thêm vào câu nói của cô. Cô mỉm cười, chỉ tay về phía hàng cây xanh và bảo:

- Cái cây cuối cùng, cũng là lớn nhất nằm cạnh nhà tôi. Anh có thể dừng tại đó.

- Được.

Xe dừng lại, Cúc Nghiên Dương mở cửa nhưng không bước xuống ngay, cô xoay người:

- Tôi là Cúc Nghiên Dương. Còn anh?

- Lưu Thiên Hàm. Nghiên Dương... tên hay lắm!

- Cảm ơn anh. Tạm biệt.

Cô cúi đầu chào, nhanh chân chạy vào nhà xem tình hình Lương Gia Thy.

Bạn đang đọc Độc Tình sáng tác bởi _athuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _athuu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.