Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Làm Có Ăn Cần Cù Bù Siêng Năng

Tiểu thuyết gốc · 1469 chữ

Chương 39 : Hồi Ức - Có Làm Có Ăn…

Tại một nơi nào đó , hai thân ảnh một người một thú đang đứng chiêm nghiệm .

Thân ảnh vẫn bộ dạng ung dung , áo choàng thu liễm toàn bộ khí tức trên cơ thể , vẻ mặt sau lớp mặt nạ khuất sau dưới lớp mũ choàng đang có vẻ hơi nhíu mày .

Bên cạnh thân ảnh , một yêu lang chân cẳng run cầm cập , thân thể liên tục rùng mình vì bị vẻ sa hoa , tráng lệ của nơi này làm cho khiếp đãng .

Yêu lang mở to mắt hơn bao giờ hết , ánh mắt lẫn thân thể đang chao đảo , xoay vòng như muốn nhận biết về nơi này là nơi nào . Nhưng đáng tiếc nó chỉ biết kinh ngạc quá đỗi rồi lại quay người nhìn về phía thân ảnh bên cạnh mà kính cẩn cuối đầu .

Tức khắc , từng hồi trống uy lực nổi lên tạo một bầu khí thế hào hùng , từng âm vang như tạo thành từng đợt sóng âm lần lượt nối đuôi nhau lan truyền khắp đất trời .

Tiếp theo lại có đến vài trăm thân ảnh trong đó có nam nhân có nữ nhân tiến đến khẩn trương , gương mặt bọn hắn có nét vui mừng , âu lo lẫn lộn , không hiểu là vừa trải qua chuyện gì .

Khí tức trên thân thể tất cả đều bộc phát ra ngoài không hề dấu diếm làm cho yêu lang bên cạnh bị một luồng áp lực chấn xuống thân thể phải quỳ rạp xuống đất .

Mặc dù với bản tính giống loài kêu ngạo bất

phục , đầu yêu lang cố gắng chống chọi nhưng vẫn không thể nào gượng dậy dù chỉ một chút .

Ánh mắt yêu lang như cầu cứu nhìn về phía thân ảnh vẫn thản nhiên mà đứng , chỉ thấy thân ảnh phất tay một cái , những luồng áp lực vô hình kia liền lập tức biến mất giúp cho yêu lang dễ dàng đứng dậy nhưng bộ mặt vẫn há hốc thở dốc , bốn chi mỏi nhừ , thân thể kiệt quệ muốn gục ngã bất cứ lúc nào .

Còn chưa kịp định hình , phía bên hàng trăm thân ảnh đồng loạt cất tiếng nghiêm nghị :

“ Cung nghênh Thiên Chủ hồi triều “

Quay lại với Cương Linh Bang…

Lúc này Phàm Vũ rụt rè bước qua bậc cấp tiến vào bên trong gian phòng bếp , những bước chân rón rén đề phòng không khác gì tên ăn trộm .

Mà bên tai vẫn vang vọng , vẫn mồn một tiếng dao kéo ken két tạo nên bầu không khí khiến người ta phải khiếp sợ , cũng may bươn chải từ sớm nên Phàm Vũ có một tinh thần ổn định hơn bình thương chứ nếu không gặp phải đứa nhóc khác có lẽ đã tè ra quần mà tháo chạy .

Những lần trước đến nhà ăn chỉ việc ăn , bầu không khí xung quanh lại rất náo nhiệt nào có đáng sợ như bấy giờ .

Bất quá bấy nhiêu đó vẫn không làm nhụt chí hắn , từng bước chân cẩn trọng tiến vào bên trong .

Bầu không khí hôm nay quá đỗi lạ thường , hai bên dãy bàn ghế với đầy rãy nhưng vật dụng ăn xuống lộn xộn , dao có , chén có , đũa có ,…

Bốn cảnh cửa hai bên đều đóng hẳn , một chút ánh sáng từ cửa chính càng làm tăng thêm phần u ám cho căn phòng .

Bỗng đột ngột không gian im bật đi , tiếng dao kéo trước đó ngưng lại tức khắc , một âm thanh hung bạo bây giờ mới cất lên :

“ Tiểu tử , ngươi làm ta phân tâm đấy “

“ Phân tâm cái con ** gì “ Phàm Vũ thầm nghĩ nhưng cũng nhanh trí trả lời lại : “ Ta đến theo lời Côn Bằng để làm việc “

“ Vào đây “ giọng nói dứt khoác cất lên , còn chưa kịp phản ứng , một luồng áp lực từ đâu phía sau đã đẩy cả người Phàm Vũ về phía trước mặc cho hắn dãy giụa không thôi .

Mặc kệ Phàm Vũ có kháng cự điên cuồng thì áp lực vô hình kia vẫn ngông cuồng đẩy hắn vào bên trong.

Tích tắc ..

“Hừ , muốn phản kháng?” Nam tử tức giận quay người lại đưa bộ mặt dữ tận áp sát vào mặt Phàm Vũ khiến hắn khiếp cả hồn .

“ Má gớm quá “ Phàm Vũ la lên , gồng người quay mặt định bỏ chạy .

Ngay lúc Phàm Vũ gồng mình , bỗng nam tử cảm nhận được từ trên người tên tiểu tử trước mặt có gì đó kì lạ , tuy hắn không áp ức Phàm Vũ quá mức nhưng rõ ràng từ nãy đến giờ chưa hề lơ là buông lỏng áp chế , có điều vì sao đôi lúc lực áp chế của hắn dường như bị lực gì đó phản kháng lại tạo thành các đợt sóng sung đột mỏng manh giữa không gian mà chỉ nam tử mới nhìn ra .

Điều này khiến hắn thay đổi cách nhìn về Phàm Vũ nhưng bất quá bản tính ngang ngạnh mà không quan tâm mấy .

Lúc này khi bị giữ chặt hơn Phàm Vũ mới tỏ tường quan sát nam tử

Nhìn bên ngoài nam tử cũng chững bốn mươi , thân thể cao lớn thô kệch , phải gọi là vượt quá kích cỡ thân thể người bình thường , tay chân gân guốc rắn chắc kinh hồn , tuy vậy mà làn da nam tử lại trắng hồng hào như da phụ nữ vậy .

Đôi mắt to phía dưới hai hàng lông mày dày đậm , cộng thêm lỗ mũi người này to lớn , miệng rộng , răng đen trái ngược hoàn toàn với làn da của hắn ,… quả thật đầy đủ những yếu tố khiến nam tử trở nên đáng sợ doạ người .

Phàm Vũ cũng được gọi là kinh qua bao thú dữ nhưng cũng mất hai ba phút thích nghi với bề ngoài của nam tử .

Lúc này khi lấy lại bình tĩnh , Phàm Vũ mới rụt rè nói: “ chú à , ta đến đây để làm việc chứ không phải phá đám “

“ Hừ “ Lúc này nam tử mới chịu buông bỏ cho Phàm Vũ , hắn hừ mạnh một tiếng rồi quay người đưa lưng về phía Phàm Vũ để tiếp tục công việc .

Phàm Vũ được buông tha , những luồng áp lực liền bị phá vỡ , thân thể đã dễ chịu hơn đôi chút , tuy nhiên hắn cũng uể oải tay chân khó chịu cúi người thở dốc .

Lúc này hắn mới cất giọng hỏi : “ ta phải làm gì “

“ Cút đi “ nam tử thô kệch không mặn không nhạt trả lời.

Phàm Vũ bộ mặt khó hiểu , hai nhúm lông mày chau lại khó chịu với cách hành xử của nam tử kia mà chất vấn .

“ Tuy ta mới vào bang không biết quy cũ nơi này như thế nào , thường ngày nhìn chúng đệ tử ra ra vào vào , ta cũng chẳng phải loại ăn hại , không muốn ăn không ngồi rồi mặt dày xin cơm sống qua ngày , ta có thể làm việc ngươi sai bảo miễn là có thể đổi lại cơm “

Nam tử đang cầm lấy một đầu dê băm lấy băm để nghe lời từ miệng tên tiểu tử sau lưng nói ra bất giác liền ngừng đao , quay đầu đánh giá hắn .

Nam tử không ngờ rằng một tiểu tử như Phàm Vũ lại nói ra được những lời này , hắn lại có chút hảo cảm từ sâu bên trong lòng cho Phàm Vũ .

“Ai bày ngươi nói mấy lời này , giỏi thay “.Nam tử miệng nhếch lên một tia châm bím

Phàm Vũ biết nam tử đang châm bím mình nhưng không hề tỏ thái độ mà thẳng thừng :” không ai chỉ ta cả , đạo lý có làm mới có ăn ta tự biết tới , ta có thể không thông minh nhưng ta có thể siêng năng , cần cù bù siêng năng , à không , cần cù bù thông minh “

“ Được , theo ta “ Nam tử nghe vậy vẻ mặt cũng không mấy vui vẻ nhưng cũng dần chấp nhận tên tiểu tử trước mặt .

Thế là Phàm Vũ được nam tử dẫn đến một căn phòng mà bên trong…

Bạn đang đọc Độc Vũ Việt Tinh sáng tác bởi HuyKhôngQuayTay

Truyện Độc Vũ Việt Tinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyKhôngQuayTay
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.