Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 3321 chữ

“Thật may quá vì cô đã tỉnh rồi. Cô đã hôn mê được 5 năm kể từ lúc tai nạn kinh hoàng đó xảy ra với cô.” - Trưởng khoa thần kinh của bệnh viện tỏ ra vui mừng khi Khánh Chi tỉnh lại.

“Tai nạn? Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy bác sĩ? Tại sao tôi chẳng nhớ gì cả?” - Chi hoang mang, liên tiếp gặng hỏi vị trưởng khoa đang ngồi trước mặt cô.

“Bác sĩ Chi, cô hãy bình tĩnh. Vì ảnh hưởng của tai nạn lần đó lên vùng đầu của cô nên có thể cô đã mất trí nhớ tạm thời. Chúng tôi sẽ thường xuyên theo dõi và đề ra phương hướng điều trị thích hợp cho cô.” - Vị bác sĩ nhẹ nhàng giải thích cho Chi về tình hình cho cô.

Sau đó, ông lấy ra trong ngăn tủ những vật dụng liên quan tới Chi mà ông được phía cảnh sát thu thập được và bàn giao lại cho ông.

“Khánh Chi, cậu tỉnh rồi à. Cậu có biết mình lo cho cậu nhiều lắm không?” - Từ phía cửa phòng, một cô gái với vóc dáng cao ráo bước vào, ôm chầm lấy Chi.

“Cô là ai? Tôi có quen cô hay sao?” - Ánh mắt ngơ ngác của Chi nhìn cô gái kia khiến cô kinh ngạc.

“Khánh Chi. Đến mình mà cậu cũng không nhận ra hay sao? Chuyện này là sao vậy bác sĩ?” - Cô gái ấy từ từ ngồi xuống sát bên cạnh Chi, ánh mắt vẫn chưa hết kinh ngạc xen lẫn chút lo lắng về thái độ của Chi đối với mình.

“Cô yên tâm, hiện tại cô ấy đã không sao rồi. Chỉ là khi tai nạn diễn ra, đầu của cô ấy gặp phải tác động nên cô ấy không còn nhớ bất kì điều gì nữa.” - Bác sĩ từ tốn giải thích cho cô bạn của Chi.

Lúc này, cô gái ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Nói tới đây, Chi thấy đầu mình đau như búa bổ nên được đưa về phòng nghỉ ngơi. Lúc này, cô gái ấy mới “giới thiệu” thân phận của mình cho Chi biết.

Cô gái ấy tên Tuyết Vy, bạn học từ thời cấp 3 của Chi, thân hơn cả chị em ruột. Sau khi tai nạn xảy ra với Chi, Vy đã bỏ dở công việc của mình tại một công ty lớn để lên Đà Lạt chăm sóc cho Vy. Hằng ngày, sáng Vy đi làm, chiều về cô ghé bệnh viện để chăm sóc Vy, như vậy cũng đã gần 5 năm trời.

“Mình cảm ơn cậu nhiều. Mặc dù mình chưa thể nhớ ra cậu là ai nhưng trong lòng mình cảm nhận được cậu rất quan trọng đối với mình.” - nghe Tuyết Vy kể chuyện, bản thân Chi cảm thấy xúc động, nước mắt cô khẽ rơi khi nghĩ đến người bạn thân này của cô nhưng cô lại không thể nhớ ra bất cứ điều gì.

Sự dằn vặt, khó chịu bủa vây lấy Chi, cô càng muốn nhớ ra thì đầu cô càng đau. Cô rất muốn nhớ ra điều gì đó, ít nhất là người bạn đứng trước mặt cô nhưng dường như chuyện đó hiện tại là bất khả thi.

“Cậu tính sắp tới sẽ như thế nào?” - Tuyết Vy ngắt mạch tâm trạng của Chi bằng câu hỏi thực tế.

“Tớ chưa biết. Hay chúng ta xuống Nha Trang đi. Biết đâu xuống dưới đó, mình sẽ nhớ ra điều gì thì sao.”.

“Mình cũng nghĩ như cậu vậy. Hay là cậu ngồi ở đây trước đi nha. Mình sẽ đi hỏi bác sĩ thử xem như thế nào rồi chúng ta tính tiếp.”

Tuyết Vy đặt chiếc ly uống nước xuống bàn, bước ra khỏi căn phòng để tiến đề phòng của trưởng khoa. Khánh Chi ngồi một mình trong căn phòng, ánh mắt cô hướng về phía cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ về một điều gì đó.

“5 năm trôi qua cứ ngỡ như là một giấc ngủ vậy. 5 năm qua chuyện gì đã xảy ra với mình. Liệu mình có thể lấy lại được trí nhớ hay không.”

Trầm ngâm một hồi lâu, Chi nhớ đến giấc mơ kì lạ mà cô mơ thấy trước kia. Cô băng khoăng, hàng tá câu hỏi về thân thế của người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của cô, hình dáng, khuôn mặt mơ hồ, kì lạ. Điều đó khiến cô càng trăn trở nhiều hơn về thân phận của mình.

Nhưng khi cô đang nghĩ về những câu hỏi đó thì đột nhiên, cô giật bắn người, xương sống cô lạnh toát, tay chân bủn rủn, cảm giác như đang có ai đó nhìn cô ở phía tòa nhà đối diện. Cô đứng dậy, bước gần tới cửa sổ, đưa ánh mắt của mình về phía tòa nhà đối diện. Trước mắt cô là một cô gái với nét mặt u sầu, đầu tóc rũ rượi đang đứng ngay phía ngoài ban công. Hành động đó của cô gái trông cứ như thể sắp tới sẽ nhảy xuống vậy.

Chi hoảng hốt vì hình ảnh đó, cô quay đi, bật tung cảnh cửa phòng chạy ra ngoài, vừa chạy cô vừa hét lớn lên.

“Có người nhày lầu, có người nhảy lầu. Ở phía bên kia, mau người mau đến giúp đỡ đi.”

Khánh Chi cứ chạy, miệng thì vẫn cứ hét không ngừng nghỉ. Tuyết Vy nghe thấy tiếng hét của Khánh Chi cũng chạy ra khỏi phòng trưởng khoa và đuổi theo cô.

Khi Chi chạy đến cuối cầu thang, khẽ nhìn sang phía tòa nhà đối diện thì thấy cô gái kia đã nhảy lầu. Chi hét lớn lên, òa khóc khi chứng kiến cảnh tưởng đó. Tuyết Vy chạy đến, xoa đầu Khánh Chi, lau nước mắt cho cô.

“Cậu bị làm sao vậy. Tại sao lại chạy như vậy. Cậu trông thấy thứ gì à.”

“Phía đối diện có người nhảy lầu. Mình đã cố gắng hét thật to để mọi người biết nhưng không thể cứu cô gái đó. Cậu mau dìu mình dậy đi.” - Khánh Chi trả lời trong tiếng nấc xen giữa những tiếng thút thít.

Cô được Tuyết Vy đỡ sang tòa nhà đối diện nhưng ở đây chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Ngay vị trí Chi nhìn thấy cô gái đó nhảy xuống cũng chẳng có bất kì dấu vết nào chứng tỏ ở đây vừa có một vụ nhảy lầu.

“Cậu có nhìn nhầm không, rõ ràng ở đây chẳng có điều gì xảy ra cả.” - Tuyết Vy đảo mắt nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi Chi.

“Mình thấy rõ ràng mà. Không thể nào như vậy được.”

Chính bản thân Chi cũng cảm thấy kinh ngạc với những điều cô chứng kiến. Cô lienr tục lắc đầu, ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng đúng như lời Tuyết Vy nói, ở đây chẳng có điều gì xảy ra cả.

“Mình dìu cậu về phòng.”

Tuyết Vy dìu Khánh Chi về phòng trong sự bàn tán của những người xung quanh về những chuyện vừa xảy ra. Ai nấy đều khó hiểu trước những hành động của Khánh Chi đã gây ra. Có một chút hỗn loạn nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

“Mình rõ ràng đã nhìn thấy. Nhưng không hiểu tại sao khi tới đó lại không thấy bất cứ điều gì cả.” - Khánh Chi vẫn khăng khăng khẳng định về chuyện mà mình đã trông thấy là sự thật.

“Thôi được rồi. Chắc là do cậu ngủ lâu quá nên có phần mơ hồ thôi. Cậu nằm xuống nghỉ ngơi đi. Mà bác sĩ cậu có thể xuất viện và xuống Nha Trang được rồi. Cậu sẽ tái khám định kỳ ở bệnh viện dưới đó.” - Tuyết An rót ly nước, vừa trấn an tình thần vẫn còn đang hỗn loạn của Khánh Chi.

“Vậy khi nào chúng ta sẽ xuất phát?” - Khánh Chi uống xong ly nước, cũng đã bình tĩnh trở lại.

“Sáng mai chúng ta sẽ xuất viện và trở về Nha Trang luôn. Dưới đó, cậu sẽ ở nhà mình để mình tiện chăm sóc cho cậu.” - Tuyết Vy vừa dọn dẹp đống bừa bộn mà Khánh Chi vừa tạo ra, vừa vui vẻ đáp.

“Tuyết Vy à, mình cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Con khờ này, đến cả mình mà cậu còn khách sáo như vậy sao. Ai bảo cậu là bạn thân của mình kia chứ.”

Cả hai trò chuyện một hồi lâu thì trời cũng đã tối. Trời Đà Lạt tối nay phảng phất những cơn mưa, trăng thì lúc sáng lúc mờ, càng khiến cho không khí xung quanh trở nên thật đáng sợ.

Khánh Chi nằm đó, trong đầu cô vẫn không quên được những gì mà lúc chiều cô đã trải qua, trằn trọc suy nghĩ, lăn qua rồi lăn lại, cô không tài nào chợp mắt được.

Bấy giờ đột nhiên trời trở gió, gió mạnh khiến cho cánh cửa sổ mở tung ra, gió lùa vào bên trong căn phòng khiến Khánh Chi lạnh sống lưng. Cảm giác ấy hệt như cảm giác mà cô đã trải qua buổi chiều nay. Bất giác, cô đưa mắt về phía tòa nhà đối diện, hình ảnh đó lại xuất hiện trước mắt của cô.

Một cô gái với mái tóc xỏa, rũ rượi cũng đang nhìn về phía Khánh Chi. Nhìn kĩ thì cô gái này sao lại có một ánh mắt đáng sợ đến như vậy. Một ánh mắt ẩn chứa sự hận thù xen lẫn sự oán ức, cầu xin sự giúp đỡ.

Khánh Chi bước xuống giường để tiến về phía cửa sổ để nhìn rõ hơn thì cô gái đó biến mất ngay trước mắt cô. Khi quay người lại, Khánh Chi phát hiện cô gái ấy đã xuất hiện bên trong căn phòng của mình từ bao giờ.

Hình ảnh đó khiến Khánh Chi giật mình, tim như muốn rớt ra ngoài, miệng không còn sức để hét lớn lên khi Tuyết Vy đang nằm ngủ bên cạnh.

Trời bỗng nổi gió ngày một to hơn, cô gái ấy tiến đến sát Khánh Chi với một ánh mắt đầy hận thù, một bờ môi đỏ chót và khuôn mặt trắng bệch. Chưa kể, trên mặt của cô gái ấy vẫn còn vươn những vệt máu vẫn chưa kịp khô. Điều khiến Khánh Chi cảm thấy đáng sợ nhất là tà áo dài trắng dính đầy máu, bay phất phơ khi tiến về phía Khánh Chi.

Ánh mắt, khuôn mặt, đầu tóc, ngoại hình đáng sợ như vậy nhưng tuyệt nhiên cô gái ấy không làm hại tới Khánh Chi. Cô tiến đến cửa sổ làm bằng kính, viết lên dòng chữ mờ mờ ảo ảo.

“Xin hãy giúp em.”

Sau một phen bị dọa cho “lên bờ xuống ruộng”, Khánh Chi cũng đã hoàn hồn trở lại và đọc được dòng chữ đó của cô gái kia.

“Nhưng tại sao lại là tôi. Cô muốn tôi giúp cô à.” - Khánh Chi tiến sát đến tấm kính cửa sổ nhìn những dòng chữ tiếp theo.

“Em tên là Mai Thảo. Mong chị hãy giúp em.”

“Nhưng xảy ra chuyện gì với em mà em phải cần đến sự giúp đỡ của chị.”

“Em bị một người đàn ông hãm hiếp và sau đó bị giết bởi chính người đàn ông đó. Nếu bản thân em không thể siêu thoát được.”

Ngay lúc này, Tuyết Vy vì cơn gió to lúc nãy làm cho tỉnh dậy. trông thấy Khánh Chi đang chăm chăm nhìn vào khung cửa sổ ấy.

“Khuya rồi tại sao cậu không ngủ đi. Đứng đó làm gì vậy. Không sợ sẽ bị cảm lạnh hay sao vậy?”

“Cậu không nhìn thấy gì à?” - Khánh Chi hướng mắt về phía Tuyết Vy.

“Đâu, mình có thấy gí đâu. Cậu lại gặp phải chuyện gì hay sao vậy?” - Tuyết Vy dụi mắt, nhìn quanh căn phòng nhưng chẳng thấy có gì bất thường.

“Cậu không thấy có một cô gái đứng bên cạnh mình hay sao vậy?” - Khánh Chi trả lời Tuyết Vy bằng sự ngạc nhiên và có một chút hoảng sợ vì có thể cô đã ngờ ngợ ra một điều gì đó bất thường.

“Không, cậu bị hâm à. Mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta phải xuất phát sớm đó. Cậu mau đi nghỉ đi” - Tuyết Vy đắp chăn, quay lưng vào phía tường rồi ngủ tiếp.

Khánh Chi lúc này vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra với mình. Ánh mắt ngạc nhiên của cô không rời khỏi Mai Thảo.

“Chị ấy không nhìn thấy em được đâu, chỉ có chị thấy em được thôi nên mong chị hãy giúp em.” - Mai Thảo viết thêm một đoạn lên cửa sổ rồi sau đó biến mất khi chuông đồng hồ của nhà thờ đối diện vang lên.

Ngay lúc đó, trong đầu Khánh Chi dường như đã thông suốt hết mọi vấn đề khó hiểu từ chiều tới giờ. Vì một lí do gì đó khi cô gặp tai nạn mà giờ đây, cô có thể thấy được những oan hồn của những người đã khuất chưa được siêu thoát và mong muốn được giúp đỡ để đưa những kẻ đã giết họ ra ánh sáng.

Chưa dừng lại ở đó, Khánh Chi còn có thể trông thấy được khung cảnh lúc họ chết được “replay” một cách chân thực ngay trước mắt cô.

Nghĩ tới đây, cô cảm thấy rùng mình trước khả năng đó của bản thân. Tuy chưa có thể chắc chắn hoàn toàn nhưng càng nghĩ cô càng cảm thấy đáng sợ hơn. Nhưng qua đó, cô cũng quyết định đưa vụ án của Mai Thảo ra ánh sáng.

Sáng hôm sau, Khánh Chi đến văn phòng của trưởng khoa và được biết rằng lúc tại nạn thì ngoài phần đầu ra thì những mảnh kính bị vỡ cỏ một mảnh bay trúng mí mắt của cô. Tuy nhiên, điều làm kinh ngạc các bác sĩ điều trị cho cô thì dường như vết thương ấy không để lại bất cứ vết sẹo nào.

Khánh Chi vừa nghe xong thì chân tay bỗng mềm nhũn hẳn ra vì những suy đoán trước đó của cô chắc chắn là đúng. Vì dư âm của tai nạn lần trước nên cuộc sống của cô sẽ thay đổi ngay từ thời điểm này, khi cô phát hiện ra sự thật rằng bản thân mình có thể nhìn thấy được linh hồn của những người đã khuất.

Cô bước chậm chậm về phía phòng bệnh của mình, vừa đi trong đầu cô vừa nghĩ đến lấy lí do gì để ở lại đây vài hôm để tiện việc điều tra tung tích vụ án của Mai Thảo.

Khi vừa bước tới cửa phòng, chưa kịp mở miệng thì ở đâu xuất hiện một người đàn ông cao ráo đang chễm chệ ngồi trong căn phòng của mình.

“Tuyết Vy, người này là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây.” - Khánh Vy ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía chàng trai kia.

“Đây là Thiên Tuấn, thuộc đội cảnh sát hình sự. Cậu ta tới đây để điều tra vụ tai nạn của cậu ngay sau khi nghe tin cậu đã tỉnh dậy.” - Tuyết Vy kéo tay Khánh Chi vào một góc, thỏ thẻ nói.

“Vụ án của mình. Vậy hôm nay chúng ta sẽ không thể xuống Nha Trang được rồi.” - Khánh Chi “kinh ngạc” một cách giả trân vì đã đúng với mục đích của cô là ở lại Đà Lạt thêm một thời gian nữa.

“Đúng vậy, không những vậy, chúng ta sẽ ở lại bệnh viện này thêm một thời gian nữa để tiện cho công tác điều tra.” - Tuyết Vy nói thêm.

“Hai chị đã nói xong chưa vậy. Tôi là Thiên Tuấn, chúng ta có thể bắt đầu được chưa thưa hai cô.” - chàng trai đứng dậy, khẽ cúi người, lễ phép chào hỏi.

Một giọng nói trầm ấm toát ra từ phía một chàng trai cao ráo, da trắng, thân hình rắn rỏi đang ngồi trước mắt hai cô gái.

Trước mặt hai cô là Thiên Tuấn - một tân binh của đội hình sự, và đây là vụ án không thể phá được vì không đủ bằng chứng, cũng đã qua một thời gian nên lãnh đạo đội mới cho Thiên Tuấn cơ hội để tích lũy kinh nghiệm.

Nói một chút về chàng trai này. Thiên Tuấn là con trai út trong một gia đình có truyền thống trong hoa bên trong các vườn ươm ở Đà Lạt. Tuy gia cảnh không khá khẩm cũng chẳng tới mức thiếu thốn nhưng Thiên Tuấn từ lâu đã sống tự lập và ước mơ trở thành một cảnh sát.

“Cô có nhớ những gì xảy ra trong ngày diễn ra tai nạn của cô hay không?” - Thiên Tuấn bắt đầu thu thập chứng cứ từ phía Khánh Chi.

“Thực sự tôi không còn nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ hình ảnh một làn khói trắng xuất hiện xung quanh tôi. Sau đó khi tỉnh dậy thì mới biết tôi đã hôn mê được 5 năm rồi. Bản thân tôi là ai chính tôi cũng không biết thì làm sao nhớ được những chuyện trước đó đã diễn ra như thế nào?”

Cuộc nói chuyện diễn ra khá nhanh chóng vì dù sao Thiên Tuấn cũng chẳng thu thập được bao nhiêu chứng cứ từ một người đã mất đi trí nhớ như Khánh Chi. Anh chỉ cảm thấy đáng thương cho cô gái này.

“Nhưng anh cảnh sát này. Tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?” - Thiên Tuấn vừa bước ra khỏi phòng thì Khánh Chi đã kéo anh ra một góc.

“Cô cứ nói đi, giúp được thì tôi sẽ giúp.” - Thiên Tuấn giọng ngập ngừng vì gần 25 năm cuộc đời thì đây là lần đầu tiên anh gần con gái đến như vậy.

“Anh bị làm sao vậy, tôi chưa làm gì anh mà mặt anh đã đỏ lên vậy. Anh bị cảm à?”

“Tôi không sao. Có chuyện gì thì cô mau nói nhanh đi, tôi còn về đội nữa.”

“Anh có thể giúp tôi tìm hiểu thông tin của một cô gái tên Mai Thảo được không. Cô ấy mất cách đây vào ngày, tôi nghĩ đội hình sự các anh có thể lưu trữ hồ sơ của cổ. Tôi có việc quan trọng cần dùng tới. Mong anh sẽ giúp tôi”

Sự khẩn thiết cùng với ánh mắt cầu xin khiến Thiên Tuấn mềm lòng và nhanh chóng đồng ý lời thỉnh cầu đó của Khánh Chi.

“Được rồi. Tôi sẽ cố gắng giúp cô. Có thông tin gì tôi sẽ thông báo cho cô ngay lập tức.”

“Cảm ơn anh nhiều lắm. Sau khi hoàn thành xong chuyện này, tôi sẽ mời anh một bữa thật ngoan thay cho lời cảm ơn.” - Khánh Chi nở một nụ rạng rõ vì sự đồng ý của Thiên Tuấn.

Thiên Tuấn cúi đầu nhẹ và rời đi mà không biết rằng đó là sự mở đầu mối duyên nợ đầy “drama” của cả hai người. Cuộc gặp mặt này của Khánh Chi và Thiên Tuấn sẽ dẫn đến những câu chuyện lì kì sẽ diễn ra trong tương lai của cả hai.

Vụ án đầu tiên từ đây cũng bắt đầu. Bức màn che kín vụ án đó sẽ được Khánh Chi và Thiên Tuấn kéo ra như thế nào? Mai Thảo sẽ yên lòng sau khi vụ án được làm sáng tỏ? Kẻ chủ mưu đứng sau vụ án đáng sợ đó là ai?

Bạn đang đọc Đôi Mắt sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.