Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lương thiện

Tiểu thuyết gốc · 1050 chữ

Người thanh niên loạng choạng, tai của anh đang rỉ máu, anh không còn nghe thấy gì nữa kể cả nhịp thở của mình, con tim trong lồng ngực muốn nhảy tung ra ngoài, đôi mắt chẳng thể nhìn rõ mọi thứ vì những hình ảnh đều trở nên xiêu vẹo.

Người thanh niên đưa tay bám lấy một gốc cây để giữ cho bản thân không gục xuống, cái cảm giác này còn tệ hơn khi say rượu, bạn không biết mình là ai, mình ở đâu và đang làm gì, bạn cố lấy bình tĩnh nhưng sau cùng càng hoang mang tột độ, bạn như trôi nổi trong một không gian mà chân không thể chạm được mặt đất.

Trước mặt người thanh niên là máu, quần áo và nội tạng, một quả lựu đạn vừa được quăng ra cướp đi mạng sống của cả tiểu đội.

Phải mất gần một tiếng đồng hồ sau người thanh niên mới định thần lại được, anh nhận ra đồng đội của mình đều đã hi sinh, máu thịt bầy nhầy vương vãi khắp nơi, cảnh tượng ấy thật khiến người ta ghê sợ.

Người thanh niên cầm chắc cây súng, kẻ địch có thể vẫn còn ở bên kia gò đất, không gian tĩnh mịch đến kinh người, chỉ còn tiếng tim đập, tiếng tim đập sao mà cứ như động cơ của một chiếc xe tăng vậy.

Người thanh niên trườn trên mặt đất dần tiếp cận mục tiêu, mỗi bước di chuyển của anh đều nặng chịch, có khi va vào viên đá anh lại khựng lại vì ngỡ đó là chốt mìn.

Trời đổ tuyết, người thanh niên càng đến gần hơn, chỉ còn ba mét...hai mét...một mét...

Không khí căng thẳng tột độ, có một thứ tiếng động càng gần càng rõ hơn, là kẻ địch đó hay sao, người thanh niên nghe gục mặt xuống một giây lấy hết can đảm nhảy phốc ra giơ súng định bắn.

Trước mặt anh là một người, à mà không hẳn là người, nói thế nào được nhỉ, đó là một người sắp chết với một khối ruột đã trào ra ngoài xoang bụng.

Máu nhuộm đỏ cả một vùng, hắn vừa thở vừa phì phò điếu thuốc, hắn chẳng có vẻ đau đớn cũng chẳng sợ hãi, đôi mắt ấy thật vô hồn và bất cần, đó chính là kẻ đã giết cả tiểu đội của anh hay sao.

Người thanh niên dí họng súng đen ngòm vào trán hắn toan bóp cò nhưng sau cùng anh đã không làm vậy, anh là một quân y được đào tạo để cứu người cơ mà, lẽ nào anh lại giết một kẻ sắp chết, tay không khí giới.

Người thanh niên mếu máo, anh dằn vặt giữa hai suy nghĩ, kẻ đó đã giết chết đồng đội của anh, là kẻ địch đã tàn sát bao nhiêu con người trên đất nước của anh nhưng hắn cũng là con người, hắn cũng có gia đình cũng có suy nghĩ, dù gì hắn cũng chỉ theo lệnh chỉ huy. Giữa cuộc chiến tàn khốc này làm gì có sai và đúng, ai cũng phục vụ cho lý tưởng của mình, đất nước của mình.

Cuối cùng anh quyết định hạ khẩu súng xuống và bỏ đi, anh bước từng bước trên tuyết, những bước đi thật nặng nhọc, có vẻ chấn động từ quả lựu đạn vẫn chưa hết. Người thanh niên đi được một đoạn bỗng nghe thấy tiếng hú của sói, phải rồi các bãi tử địa luôn là điểm hấp dẫn cho những con thú ăn thịt này.

-Những con sói sẽ xé xác gã kia mất, nhưng mà kệ, ta không giết gã đã là nhân đạo lắm rồi.

Người thanh niên vẫn bước tiếp nhưng rồi anh khựng lại, trong đầu anh văng vẳng một giọng nói, giọng nói ấy ngày càng lớn dần lớn dấn khiến cho anh phải quỳ thụp xuống ốm đầu vì đau đớn.

Giọng nói đó phát ra từ lương tâm của anh, anh chợt nhận ra nếu là người lương thiện hãy lương thiện đến cùng. Người thanh niên vội quay lại chỗ ấy, quả nhiên trông thấy gã kia bị đàn sói bủa vây, tuy nhiên gã không chịu khuất phục, tay vẫn cầm chắc con dao quơ quơ đe dọa.

Người thanh niên lấy khẩu súng bắn lên trời làm đàn sói nháo nhác bỏ chạy, anh từ từ tiến lại đặt khẩu súng xuống ra hiệu hòa bình, gã kia có vẻ đã kiệt sức nên cũng hạ con dao xuống. Người thanh niên đến gần lấy trong túi ra dụng cụ băng bó lại vết thương.

Tối đó người thanh niên nhóm lửa ngồi lại cùng gã kia, anh thấy đôi mắt gã không còn đằm đằm sát khí nữa thay vào đó là sự đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần. Người thanh niên đưa cho gã một miếng lương khô, gã đón lấy nhưng không nói gì chỉ ăn ngấu nghiến như chưa từng được ăn trước kia, thế rồi gã nhìn phần lương khô còn lại trên tay anh một cách thèm thuồng, người thanh niên bèn đưa cả cho gã.

Tuy biết rằng anh đã cứu gã nhưng khó nói được gã sẽ làm gì tiếp theo, bởi vậy người thanh niên không dám ngủ, anh chỉ ngồi đó nhìn đốm lửa, nhìn bầu trời, nhìn từng bông tuyết rơi xuống, những bông tuyết cứ rơi mãi hết bông này lại đến bông khác, người thanh niên bỗng nhớ nhà, quê hương anh đã từng tươi đẹp cho đến khi chiến tranh nổ ra.

Anh buồn, đau xót cho những mất mát mà bản thân anh và những người khác phải gánh chịu, những suy nghĩ ấy đã khiến tâm trí của anh trở nên mệt mỏi và rồi anh thiếp đi lúc nào không hay.

Người thanh niên tỉnh giấc, trước mặt anh là gã kia đang lăm lăm khẩu súng, thế là xong, anh đã chọn sự lương thiện còn gã thì không, anh không trách gã cũng không trách bản thân, anh chỉ mỉm cười nhắm mắt và đón nhận cái chết đến với mình.

Bạn đang đọc Love & Dead sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.