Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần đệm

Phiên bản Dịch · 977 chữ

Phần đệm

Trong thế giới mà mọi người biết, lục địa Băng Tuyết là nơi ít người hoạt động nhất, dã thú hung mãnh cùng nhiệt độ lạnh lẽo dưới 6 độ đều là thiên địch tự nhiên của con người. Đặc biệt là vào mùa thu đông, hằng năm đều có các đoàn thương nhân cùng lính đánh thuê gặp nạn ở trong bão tuyết.

Năm 192 theo lịch Ma Pháp, đầu mùa đông, trên sườn đông một ngọn núi nhỏ thuộc rừng rậm lớn nhất ở lục địa Băng Tuyết, lại xuất hiện lẻ loi một người mạo hiểm đứng thẳng nơi đó.

Há, có lẽ, không thể dùng lẻ loi từ này để hình dung, bởi vì xung quanh người này còn có những sinh vật khác…… Để người ta giật mình là, những sinh vật này vậy mà là sói tuyết khổng lồ hung tàn nổi tiếng mà chỉ trên lục địa Băng Tuyết mới có.

“Ô…… ngao……” Mười mấy con sói tuyết trưởng thành toàn thân phủ một lớp lông màu bạc tru lên, đầu hướng về phía người mạo hiểm, trong cổ họng phát ra từng tiếng gào rú trầm thấp. Xem ra, chỉ cần người mạo hiểm có bất kỳ một động tác khác lạ nào, bọn sói tuyết này chắc chắn sẽ gào rú xông lên, cho đến khi đem tên nhân loại này xé thành mảnh nhỏ mới thôi!

Nhưng hoàn toàn nghĩ không ra là, dù bị đàn sói vây quanh, người mạo hiểm vậy mà một một chút đều không sợ hãi, thậm chí lộ ra nụ cười trên mặt.

“Bà nội mày, đừng có trợn con mắt chết nhìn tao.” Người mạo hiểm trẻ tuổi một bên nói, một bên duỗi ra ngón giữa hướng về sói tuyết làm ra động tác uy hiếp.

“Đừng tưởng rằng bọn mày là động vật bảo hộ cấp một cấp hai của quốc gia thì ta sẽ không dám làm thịt, nếu như không phải sợ Tiểu Bạch không thích, ta chắc chắn làm thịt bọn mày trừ bạo an dân!”

Bọn sói đương nhiên nghe không hiểu nhân loại này đang nói cái gì, sói tuyết đầu đàn gầm nhẹ, hơn mười con sói nhỏ hơn đang đào xé thi thể của mấy người gặp nạn cách đó không xa, máu loãng đỏ tươi giờ đã đông lạnh thành băng.

“Ai……” *Người mạo hiểm trẻ tuổi thở dài một tiếng, ngồi ở trên mặt tuyết, *“Bọn sói chó chết này, liền tính bọn mày ăn người không nhả xương, cũng không thể đem quần áo này đều nuốt luôn nha. Sau này, người thân của những người này dựa vào đồ vật gì để tìm đến bọn hắn nha. Mày xem xem…… mày xem…… tao nói mày đó…… mày vừa mới ăn xuống miếng nhẫn kia chí ít giá trị 20 đồng vàng! Còn có con kia…… khốn nạn! Kia là đồng vàng tím đáng tiền nhất, không phải trứng vịt lộn, mày có thể tiêu hoá được sao……”

Sói tuyết choai choai vừa ăn vừa lật con mắt liếc nhìn đồ ăn hình người đang lải nhà lải nhải này, lại nhìn nhìn bên cạnh đồ ăn hình người một đầu sói tuyết có hình thể càng thêm cao lớn, cực kỳ không hài lòng mà hừ hừ vài tiếng.

Người mạo hiểm dường như nghĩ đến cái gì, lông mày tức khắc nhăn lên, trong miệng lầm bầm lầu bầu: “Lão cha khốn nạn này, một mình tự chạy đến bên trong tháp Cầu Nguyện tiêu dao tự tại rồi, nói không chừng, bên trong còn sẽ có nữ ma pháp sư xinh đẹp đang đợi hắn nữa nha, hờ hờ……”

Một nụ cười vô cùng xấu xa xuất hiện trên mặt của người mạo hiểm: “Nhiều mỹ nữ thâm niên trăm tuổi, phỏng chừng đủ cho ông luôn tự cho mình là trong sạch này chơi lớn một trận. Chỉ là…… bà nội nó, ông chạy trốn rồi lại đem đứa con ghẻ ném cho tôi, rốt cuộc là sao? Đáng thương cho các mỹ nhân Đế Đô đang tha thiết chờ mong tôi đến, nhưng giờ lại phải thay ông làm bảo mẫu miễn phí, ai…… trời ơi…… cuộc sống này là như nào vậy! Kiếp trước mình đến cùng đã tạo cái nghiệt gì, vậy mà dùng dạng này đến trừng phạt?”

Người mạo hiểm thở phì phì oán giận ném tuyết bay loạn, mấy con sói tuyết đều bị doạ nhảy dựng, gầm nhẹ phòng bị lấy tên nhân loại có tinh thần thất thường này.

“Tiểu Bạch, bảo các anh em của mi làm sạch vết máu trên thân đi, chúng ta đi thôi.” Người mạo hiểm nói rồi đứng lên, đập đập tuyết trắng trên quần áo, kêu gọi đàn sói tuyết đông đúc gào rú chạy về phía nam. Trong không khí rét lạnh còn thoang thoảng tiếng nói của người mạo hiểm, “Lão cha không chịu trách nhiệm này, xem con trai tốt “giáo dục” cha thế nào đây, không đem ông chỉnh cho thượng thổ hạ tả, sống không bằng chết, tôi liền không họ Trì, đợi ông đi ra tháp Cầu Nguyện nhìn thấy tôi, liền chuẩn bị khóc chết đi nha!”

Là lịch sử tạo nên anh hùng hay anh hùng tạo ra lịch sử?

Một mối quan hệ khó giải thích rõ, nhưng bắt đầu từ năm 203 lịch Hồng Nguyệt (tức lịch Ma Pháp cùng năm), một lính đánh thuê trẻ tên là Ngải Mễ Cáp Bá đã bước vào lịch sử của đại lục Ngải Mễ, 10 năm trước lịch sử tạo nên anh hùng, 10 năm sau anh hùng và lịch sử cuốn chặt lấy nhau.

Ni Nhĩ Cáp Bá, đại lục sử gia, cháu đời thứ 12 thủ bút

Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ của Thuyết Bất Đắc Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.