Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị Khách Thần Bí

Phiên bản Dịch · 2242 chữ

Lịch Hồng Nguyệt từ năm 193 cho đến năm 205 là khoảng thời kỳ ma đạo sư xuất hiện nhiều chưa từng thấy, đặc biệt là ma đạo sư am hiểu ma pháp hệ băng. Theo hồ sơ bí mật của Hiệp Hội Ma Pháp ghi lại, trong vòng chưa đầy 10 năm tháp Nguyện Cầu xuất hiện 30 vị ma đạo sư, nghĩa là gấp 100 lần so với thời gian bình thường trước đó. Điều quan trọng là nguyên nhân tạo ra tình huống này xuất phát từ một quân nhân không hề biết ma pháp.

Nhân vật đại danh đỉnh đỉnh đó có tên là Lai Khắc Cáp Bá

Trích từ Danh Nhân Ma Pháp Ngàn Năm Ký Lục

Ở trên thế giới này, chỉ cần nơi nào có đường quốc lộ là nơi đó có quán rượu, cho dù là nơi quanh năm thấy tuyết như lục địa Băng Tuyết cũng không ngoại lệ.

Quốc lộ ở sườn Đông của núi Long Nha có một ngã ba đường, phía Bắc đi tới thủ đô của vương quốc Cáp Mễ Nhân, đi về phía Đông là vùng lãnh thổ của đế chế Bắc Cáp Mễ, còn phía Tây là đế quốc Ngải Mễ và Thần Thánh giáo đình. Ngay tại phía Bắc của ngã ba đó có một cây đại thụ, hình như là loại gỗ lá kím, đường kính to đến 5 mét, ít nhất phải mười người may ra mới ôm xuể. Cách mặt đất 10 mét là quán rượu trên cây nổi tiếng "Thụ Ốc Tửu".

Ở cạnh gốc cây bên dưới quán rượu có một phiến đá xanh hình vuông, khách bộ hành muốn vào quán chỉ cần đứng trên đó sẽ được ma pháp truyền tống trận đưa đến trước cửa chính của quán.

Do đây đồng thời là chi nhánh của 3 thế lực lớn là Hiệp Hiệp Ma Pháp, Hiệp Hội Lính Đánh Thuê và Hiệp Hội Đạo Tặc nên quán không bao giờ lo vắng khách. Cũng như các quán rượu trên cây ở các lục địa khác, nơi này có những tiểu tinh linh xinh đẹp với đôi cánh mỏng màu lam trong suốt phục vụ đồ uống và thức ăn cho khách.

"Khách đến rồi, khách đến rồi..." Một con khỉ yêu trông rất ngoan ngoãn ở cửa ra vào vừa kêu lên, vừa nhảy lên cao, tiếp nhận chiếc mũ dính đầy băng tuyết trên tay của một người đàn ông vừa mới vào cửa.

Điều cho mọi người ấn tượng đầu tiên là, người đàn ông này chắc chắn là một quý tộc, nó thể hiện ở chỗ người đàn ông này rất lịch sự với chú khỉ tiếp tân. Chỉ có quý tộc mới không mất đi thái độ lịch sự của mình trong mọi tình huống, cũng chỉ có quý tộc chân chính mới nguyện ý chân thành chào hỏi với các chủng tộc thấp hơn.

Vị quý tộc hơi nghiêng người, từ phía lưng xuất hiện một thiếu niên tầm 16, 17 tuổi.

Khi ngài quý tộc và thiếu niên đi về phía quầy rượu, càng lúc càng nhiều người trong quán rượu đình chỉ tán gẫu, ánh mắt nhìn về thứ sau lưng cậu bé - cậu ta đang mang một thanh song thủ kiếm cao xấp xỉ thân hình. Nếu nó làm từ sắt thì trọng lượng cũng phải ngang ngửa với song thủ phủ hoặc thương của kỵ sĩ. Điều khiến mọi người kinh ngạc là thanh kiếm này còn chưa được mài bén.

Khí chất của cậu thiếu niên cũng rất tốt, giống như vị quý tộc kia, hoặc có thể nói là giống một vị học giả trẻ tuổi hơn. Trên người mặc nguyên một bộ quần áo làm bằng lông gấu tuyết trắng, nụ cười luôn hiện trên môi, bước khéo léo đi qua các bộ bàn ghế.

Khách quen trong quán rượu đa phần là lính đánh thuê, có lẽ vì tò mò với thanh kiếm trong tay cậu thiếu niên nên đã có một cuồng chiến sĩ to cao đến từ vùng núi dùng chân ngáng khi thiếu niên đi ngang qua. Thời cơ nắm bắt rất chuẩn, những chiêu trò như vậy khá là thường thấy trong các quán rượu. Đại đa số người trong đầu đã mường tượng ra cảnh cậu bé bị ngã về sau rồi bị thanh kiếm đè xuống người.

Hiển nhiên thiếu niên cũng không chú ý đến dưới chân mình, vừa đi vừa quan sát mọi ngõ ngách trong quán.

Nhưng khi chân cậu ta chuẩn bị vướng vào trong nháy mắt đó, thiếu niên nhanh chóng nhảy tới một bước, nhẹ nhàng tránh khỏi bẫy rập. Đám đông xung quanh sắp phá lên cười khi nhìn thấy thân thủ linh hoạt của thiếu niên đều không phản ứng kịp, kẻ khởi xướng ra trò đùa này đang nâng ly rượu cũng cứng tay lại rồi.

"Chào quý ngài, mời tới đây ngồi." Một cô gái mặc chiếc áo hở cổ màu hồng, nhu mì mời Trì Hàn Phong.

Thấy trước mặt cô gái đó còn có một vài ghế trống, Trì Hàn Phong liếc nhìn Ngải Mễ một cái rồi nhanh chóng đi lại đó.

"Chán ghét nha, quỷ nhỏ, nhìn đi đâu vậy?" Cô gái có vẻ đắc ý khi thấy Ngải Mễ chăm chú vào bộ ngực trắng như tuyết của mình.

Cậu bé Ngải Mễ tội nghiệp đang hoa mắt vì bị hai khối tuyết trắng làm cho ngây ngốc, Trì Hàn Phong phải lên tiếng giải vây: "Chị gái à không nên hiểu nhầm, thằng cháu của tôi mới 14 tuổi. Đây là lần đầu tiên nó đi ra ngoài, ở thôn chúng tôi không có ai xinh đẹp như cô cả, lại mặc bộ đồ quyến rũ thời thường như vậy. Đại khái đây là lần đầu nó thấy ngực của mỹ nữ nên không biết đó là gì?"

"Hoá ra là một con gà con." Nữ nhân vừa nói vừa véo yêu má Ngải Mễ: "Nhưng mà cái gì cần dài cũng đã dài rồi, chỉ là chưa trải qua nhiều như quý ngài đây thôi. Ngài có muốn xem bói toán không? Rất là rẻ, chỉ 5 đồng vàng mà thôi."

"Thế giới thay đổi thật là nhanh, 5 năm không ra ngoài, lạm phát rồi sao! Tôi nhớ không nhầm giá khi xưa chỉ có 2 đồng bạc thôi mà." Trì Hàn Phong ngồi đối diện với người phụ nữ, tay vừa ra dấu cho phục vụ viên mà chỉ có người trong nghề mới hiểu được, mắt nhìn lom lom vào bộ ngực của cô gái một cách say mê.

"Ôi, quý ông ơi, sao ngài lại nói vậy? Nơi băng thiên tuyết địa này đâu dễ kiếm tiền lắm sao, hay là để tôi xem cho ngài miễn phí một lần nhé. Nếu ngài không để tôi xem giúp, đại hoạ lâm đầu tới ngay lập tức đó."

"Ồ, thật không? Cô xem bói linh nghiệm vậy à?" Trì Hàn Phong đưa tay nhận lấy ly rượu mà người phục vụ đưa tới, vuốt mũi thản nhiên hỏi lại.

"Này thằng nhóc kia, đàn bà của tao mà mày cũng dám động tới hả?" Gã cuồng chiến sĩ vùng núi kia hiển nhiên là cùng một nhóm với nữ phù thuỷ bói toán này, y hung hăng chỉ tay vào trán Ngải Mễ nói: "Bồi thường tổn thất cho ông đây, mày nhìn ngực nữ nhân tao bao nhiêu lần? Cứ một lần móc ra 10 đồng vàng, nếu không thì đừng hòng rời khỏi chỗ này." Giọng nói chát chúa khiến cả quán rượu tĩnh lặng lạ thường.

"Rác rưởi chính là rác rưởi." Trì Hàn Phong liếc nhìn cuồng chiến sĩ, tay lập tức duỗi ra xoa nắn bộ ngực của cô gái: "Tao chẳng những nhìn trăm lần, còn sờ nữa, thì thế nào? Ừm, rất ấm áp, chỉ là có chút xệ.” Có loại của hời này, người như Trì Hàn Phong làm sao sẽ bỏ qua.

"Ngải Mễ, trên thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại, ném bọn chúng ra ngoài, không thì đêm nay đừng ăn cơm nữa." Người đàn ông bất lương lão Trì này tựa hồ không để bụng mình đã gây ra phiền toái lớn như thế nào, cởi túi đồ ra rồi ngồi xuống một vị trí ngồi thuận tiện, gác hai chân dính đầy tuyết lên chiếc bàn rồi tận hưởng trò vui trước bữa ăn.

Cuồng chiến sĩ có vẻ rất vui mừng khi không phải đối chọi với Trì Hàn Phong, nhanh chóng từ trên bàn nhấc vũ khí đặc trưng của cuồng chiến sĩ ra - trường chiến phủ. Mấy kẻ đi theo phía sau lập tức dọn dẹp hết bàn ghế phía sau hắn tạo thành một khoảng trống lớn. (trường chiến phủ = rìu chiến dài)

Ngải Mễ gãi gãi đầu, cũng biết chú Trì sẽ không nói đùa, xem ra hôm nay nhất định phải cố gắng để được một bữa cơm rồi. Rút song thủ kiếm ở sau lưng ra, Ngải Mễ lùi lại một bước.

"Nhóc con, xuống địa ngục đi..." Cuồng chiến sĩ gầm lên giận dữ, thân hình to ra gấp đôi, vọt tới, hai tay giơ chiến phủ bổ từ trên cao xuống. Ngải Mễ nâng song thủ kiếm dùng sức đón đỡ..

Chiếc rìu bị bật ra, cuồng chiến sĩ không chút do dự xoay rìu theo một nửa vòng cung chém xuống vai Ngải Mễ. Trường kiếm khẽ chuyển đỡ lấy. Chiến phủ trượt theo thân kiếm chặt xuống sàn, bất ngờ chém ngược lên mục tiêu nhắm vào bụng. Ngải Mễ không kịp thu kiếm đành vận sức dùng chuôi kiếm ra đỡ.

"Không tồi, thằng nhóc ngươi có nghề đó, đỡ được liên hoàn tam kích của ông.” Cuồng chiến sĩ khinh thường nhìn Ngải Mễ. “Nhưng mà, về với tổ tiên đi thôi, Tàn Ảnh Công Kích..." Nộ ý cực lớn từ tên cuồng chiến sĩ bắn ra bốn phía, hắn lập tức động thân theo từng phạm vi nhỏ, mỗi lần di chuyển lại lưu lại nơi đó một cái bóng mờ ảo, một cái, hai cái, ba cái, bốn cái....

"Cẩn thận, hắn là cuồng chiến sĩ cao cấp, tàn ảnh cũng có thể gây sát thương đó." Trong tình huống vậy mà gặp phải một tên cuồng chiến sĩ cao cấp hiếm thấy này, Trì Hàn Phong cũng không còn tâm tình đùa cợt nữa. Chiến đấu trên đất bằng, một cuồng chiến sĩ có thể bóp chết năm song thủ kiếm sĩ, còn loại quái vật như cuồng chiến sĩ cao cấp có thể thi triển 4 tầng tàn ảnh công kích này thì có lẽ có thể đánh với hai mươi song thủ kiếm sĩ. Cuồng chiến sĩ quả là ác mộng trong các cuộc chiến quy mô nhỏ. Gã đã bắt đầu thấy lo lắng rồi, không thể không nhắc nhở Ngải Mễ một cái: “Tàn ảnh nếu trúng phải công kích sẽ biến mất.”

Không nghĩ đến lần đầu tiên chiến đấu đã gặp phải đối thủ khó chơi như này, lòng bàn tay Ngải Mễ đầy mồ hôi. Có điều, người nhà Cáp Bá trong tình huống như vậy thì trong đầu chỉ có hai chữ: Liều mạng.

Trường kiếm trong tay Ngải Mễ vút lên cực nhanh, chém về trước hai cái, thanh kiếm cùn màu đen vậy mà cũng xuất hiện tàn ảnh.

"Tàn Ảnh Kiếm?" Không khí lạnh lùng của quán rượu bỗng sôi trào trở lại. Tàn ảnh công kích của cuồng chiến sĩ và tàn ảnh kiếm của song thủ kiếm sĩ chỉ trong truyền thuyết mới có lại đồng thời xuất hiện, hơn nữa cậu bé dùng song thủ kiếm dương như chỉ có 14 tuổi. Chuyện như vậy xứng đáng để nằm trong vần thơ của các thi nhân rồi.

Cuồng chiến sĩ còn đang kinh ngạc, Ngải Mễ đã nhanh chóng bước nhanh tới trước, thông qua tàn ảnh kiếm của mình hướng tới cuồng chiến sĩ đang đứng cách đó ba mét. Song thủ kiếm từ ba bên trái, phải, giữa cùng một lúc chém xuống, tạo ra các ảnh kiếm màu đen. Cuồng chiến sĩ biết rõ sức lực của Ngải Mễ không kém gì hắn, dùng toàn bộ sức mạnh đưa chiến phủ đỡ lấy kiếm ảnh. 4 cái tàn ảnh xung quanh cũng nhanh chóng lao lới, tàn ảnh chiến phủ từ bốn góc độ khác nhau chém tới Ngả Mễ.

Tiếng hô “tàn ảnh” lúc nãy đã làm kinh động người của Hiệp Hội Ma Pháp, Lính Đánh Thuê và Công Hội Đạo Tặc, từ trong các xó xỉnh của quán rượu, ngày càng có nhiều người đi ra để quan sát trận chiến hiếm thấy này.

Từ phía Hiệp Hội Ma Pháp xuất hiện một lão già râu tóc bạc trắng, trên thân khoác một chiếc áo bào ma pháp màu xanh lam rách nát có trăm ngàn lỗ thủng, trên ngực gắn tiêu chí của một ma pháp sư thể hiện lão là một đại ma pháp sư có ma lực vô tận.

Khi ông ta nhìn thấy rõ được hai người đang quyết đấu, hai hàng lông mày nhíu lại, khẽ nói: "Không lẽ là hắn..."

Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ của Thuyết Bất Đắc Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.