Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Đáng Sợ Của Ma Pháp Sư

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Lần thứ nhất rời xa nhà, lần thứ nhất đánh nhau với người ta mà gặp được địch thủ cường hãn như thế này, quả thực là trúng giải lớn. Thiếu niên Ngải Mễ khẩn trương nắm chặt kiếm trong tay, kiếm ảnh màu đen như tia chớp ở trong không trung vút qua, giết..

"Đủ rồi.." Một giọng nói uy nghiêm vang lên, tên cuồng chiến sĩ như một ngọn núi ngã xuống đống đổ nát.

Một ông già mặc trường bào màu đỏ từ trong Hiệp Hội Ma Pháp đi ra, tiêu chí trên ngực cho thấy ông ta là một đại ma pháp sư vĩ đại."Đây là chỗ của lính đánh thuê, chúng tôi không thể ngăn cản các người tư đấu. Nhưng nếu những cuộc tư đấu này biến chất, trở thành các cuộc phá hoại thì đây là điều mà chúng tôi không muốn nhìn thấy. Một lần nữa, hãy vỗ tay cho những chiến binh đã cho chúng ta xem miễn phí về tàn ảnh kiếm cũng như tàn ảnh công kích của cuồng chiến sĩ. Và cả vị huyễn thú kỵ sĩ với linh sói đáng yêu cao quý của hắn, hoan nghênh." Ông Lão nói xong liền trở lại gian nhà của Hiệp Hội Ma Pháp.

Một vài người bạn của cuồng chiến sĩ chạy tới, cố đỡ hắn dậy nhưng phát hiện hắn ta vẫn đang ở trong tình trạng đông cứng như đá.

"Hắn bị hóa đá rồi, qua hai tiếng nữa sẽ tự động hết thôi." Bên cạnh đứng một vị ma pháp sư trung cấp hảo tâm nhắc nhở.

Đại ma pháp sư đã ra mặt, nếu không có ma pháp sư cùng thực lực, sẽ không có ai nguyện ý tìm phiền toái. Một ít tinh linh nhanh chóng thi triển ma pháp phục hồi trước lỗ hỏng lớn trên tường. Cây lá kim của quán rượu phản ứng rất nhanh, ở phía đó sinh ra cành lá mới, che lấp cái động.

Trước đó, Ngải Mễ một mực hoài nghi sức tấn công của ma pháp sư. Là một kỵ sĩ truyền thống nên Trì Hàn Phong cũng giảng rất ít về ma pháp sư trong các bài học chức nghiệp. Nhưng khi cậu thiếu niên nhìn thấy tên chiến sĩ dũng mãnh dường như bất khả chiến bại này trong phút chốc mặc cho người ta chém giết, Ngải Mễ thật không cách nào tin vào hai mắt mình nữa.

"Này, đừng đờ ra đó nữa." Trì Hàn Phong đẩy ly rượu tới trước mặt Ngải Mễ."Nếm thử đi, ngon lắm. Đây là rượu ngâm với Thiên Thảo Diệp, có tác dụng nâng cao tinh thần, đẹp da, bổ dưỡng, tráng dương, khôi phục sức lực, nhiều tác dụng khác nữa. Dù sao ông nội không có ở đây, chú để cho nhóc uống một ít."

"Kỳ thật con cũng không cần giật mình như vậy, bình thường tuyệt đối sẽ không gặp phải loại đối thủ như thế này. Tổng số cuồng chiến sĩ nhiều nhất là bốn năm mươi vạn, trong đó tiến vào quân đội của các quốc gia không quá mười vạn, có khả năng thi triển bốn tầng tàn ảnh công kích không vượt qua năm trăm người, có khả năng thi triển đến năm tầng tàn ảnh chưa có tới một trăm người. Mà đỉnh cấp là sáu tầng tàn ảnh công kích, không có tới mười người. Còn đại ma pháp sư, trong đế quốc Ngải Mễ hiện tại vẻn vẹn chỉ có năm người, mà một người còn đang trong tháp Nguyện Cầu, tức là còn bốn người. Cộng thêm các đại ma pháp sư lánh đời khác, tổng cộng sẽ không vượt qua một trăm người nha." Xem bộ dáng ngẩn ngẩn ngơ ngơ của Ngải Mễ, Trì Hàn Phong không thể không giải thích.

"Ngải Mễ, con đã nghe chú nói chưa? Nếu sau này con trở thành huyễn thú kỵ sĩ, con có thể lợi dụng khả năng phiêu phù trên không của huyễn thú để dễ dàng giết chết tên cuồng chiến sĩ kia, đồng thời đối phó với đại ma pháp sư. Ừm, chỉ cần hắn ta không có thú cưỡi công kích con là được, dù đánh không lại cũng chạy trốn rất nhanh mà.. ài.." Vị quý tộc đối với năng lực của ma pháp sư là vô cùng hiểu rõ tự an ủi mình, không cam lòng thở dài một tiếng.

"Có phiền không nếu tôi ngồi đây?" Một đôi tay nhăn nheo, gầy guộc, trông có vẻ bẩn thỉu đặt lên trên bàn.

"Phù." Ngài quý tộc đế quốc vừa tiếp xúc thân mật với mỹ nữ không thể nào chấp nhận sự tương phản to lớn này, phun cả ngụm rượu lên chủ nhân của cánh tay kia.

"Không sao, tôi không để bụng đâu, quen rồi, đặc biệt là đối với cậu." Một vị pháp sư tóc trắng như sương, thế nhưng nếu so với vị đại pháp sư áo đó uy nghiêm lúc nãy, tên pháp sư này cũng quá.. kinh khủng. Khuôn mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt hõm sâu, mắt chỉ lộ một khe nhỏ, mũi diều hâu, miệng tẹt, trên người mặc.. Không, nói chuẩn xác là choàng vào người một chiếc áo bào màu xanh lam đã rách nát như lưới đánh cá. Điều này cho thấy lão là một pháp sư trung lập, trong tay cầm một trượng ma pháp thật dài, đầu trượng đáng lẽ ra được uốn cong thì gãy mất rồi nên cũng không rõ ràng trước đó đã khảm nạm qua loại đá ma pháp gì? Ừm, nếu như lão ta vẫn mua nổi đá ma pháp mà nói.

"Hờ hờ, bỏ bớt nha, lão tiên sinh, ngài dạng này mà cũng muốn giả mạo đại ma pháp sư sao?" Trì Hàn Phong vừa chịu kích thích không cách nào duy trì phong độ của một quý tộc, không chút khách khí kéo lấy tiêu chí ma pháp sư trên "lưới đánh cá".

"Giả mạo cũng phải chuyên nghiệp một chút. Tiêu chí của ông có vấn đề, bề ngoài mặc dù đúng, nhưng ông xem nơi này, biển cả tượng trưng cho sự trung lập, của ông thế nào lại là thác nước vậy?"

"Chàng trai, hỏi cậu tung tích của một người." Lão ma pháp sư không hề để ý đến sự vô lễ của Trì Hàn Phong, cực kỳ nhã nhặn mà nói.

"Không biết." Tuy là quý tộc đế quốc, nhưng sự lịch sự ban đầu đã bị thay thế bằng bản chất của ác ma. Việc không có lợi cho mình, lão Trì căn bản không quan tâm.

"Cậu có biết Trì Ninh Viễn?"

"Hả?" Trì Hàn Phong ngây người một lát, lắc đầu ngay lập tức."Không biết."

"Vậy thì, Trì Lưu Thủy?"

"Không biết." Trì Hàn Phong tiếp tục lắc đầu.

"Ồ, để tôi nghĩ lại lần nữa." Bàn tay gầy guộc của lão pháp sư gãi gãi trên đầu."Trì.. Trì Hồng Vân thì sao?"

"Không.." Trì Hàn Phong lắc đầu theo quán tính dừng lại đột ngột, miệng phun cả nước miếng."tôi biết". Thái độ trở nên thành thật rất nhiều.

"Cậu cũng họ Trì hả, tên gì?"

"Trì.. Trì.. Trì Hàn Phong."

"Ninh, Lưu, Hồng, Viễn, Đại, Hàn, Trường, Khiếu.. Hàn, Hàn, ranh con, ranh con." Lão pháp sư đang bấm ngón tay tính toán đột nhiên vung tay lên, gõ vào đầu tóc dài phiêu dật của Trì Hàn Phong."Còn nói cho lão đây không quen biết, ranh con, liền tổ tông đều không biết rồi à?"

Ngải Mễ bối rối ngây người nhìn cảnh này, miệng há to hết cỡ.

"Trời, chú Trì vẫn luôn trêu cợt người khác cũng có ngày hôm nay, thật sảng khoái." Đó là nghĩ, cậu bé cũng không dám nói thành lời.

"Tôi.. Tôi không biết bọn họ mà. Bọn họ đều đã chết mấy trăm năm rồi, ông cũng đâu hỏi tôi có quen mấy người đó hay không." Trì Hàn Phong lần đầu tiên giống như một đứa trẻ ngoan, tranh cãi như một đứa con nít.

"Đừng giải thích, giải thích nghĩa là che giấu." Lão ma pháp sư lại trút xuống đầu Trì Hàn Phong thêm hai phát nặng nề."Cũng nghịch ngợm như ông nội Trì Ninh Viễn của cậu vậy, nhớ năm đó cũng bị hắn phun đầy đầu rượu Thiên Thảo Diệp ngay tại quán rượu Thụ Ốc này. Phục vụ, cho tôi một ly Thiên Thảo Diệp loại lớn, một con gà nước ngon nhất của quán, ừm, còn có một tiểu thư xinh đẹp tiếp rượu. Người này nhất định phải là người của lục địa Ngải Mễ Nặc Nhĩ. Còn sổ sách, liền do chàng trai anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng ngồi ở đây trả đi." Lão pháp sư sau khi ra hiệu cho bồi bàn, nhanh chóng thực hiện một động tác nhỏ, chỉ vào Trì Hàn Phong.

Ầm ầm, tên công tử Bạc Liêu đang ngồi giật cả mình, không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được, uất ức, lòng không cam, bất lực, khẩn trương, vô số biểu tình hiện ra trên khuôn mặt rồi sau đó gục đầu xuống bàn không có động tĩnh.

"Mọi người không cần để ý, hắn uống nhiều rồi, sẽ tốt ngay thôi." Lão pháp sư lộ ra nụ cười nịnh nọt động viên khách nhân bốn phía.

"Này, chào chú em." Lão pháp sư nghĩ một chút, mang theo đầu tóc rối bời tiến về phía Ngải Mễ.

"Không.. Không.. Tôi không phải họ Trì, cũng không có tiền, ông xem.." Cậu bé đã biết qua uy lực của đại ma pháp sư, vừa nhanh chóng dốc ngược mấy cái túi áo lên, vừa vu cáo."Tiền đều ở trên người ông ta, chúng tôi vừa mới quen. Không, tôi và ông ta căn bản không quen." Cậu thiếu niên thiện lương chất phác lắc đầu như trống bỏi.

"Không, hỏi cậu về một người."

"Cứu mạng, ăn cướp rồi.." Trong thời gian ngắn xuất hiện nhiều sự cố như thế đã là giới hạn mà một cậu bé mười bốn tuổi có thể chịu đựng. Người dám đơn độc thách đấu với cuồng chiến sĩ, bây giờ lại tội nghiệp thét lên cầu cứu - nhưng chuyện còn đau lòng hơn đã xảy ra, cậu ta phát hiện mình không thể nói rồi.

Hình ảnh của vị pháp sư mặc áo bào đỏ xẹt qua tâm trí. Ngải Mễ lập tức bật người đứng lên, không, Ngải Mễ ngay tức khắc nhảy lên, đi cầu cứu. Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, sự tình vừa xảy ra với cuồng chiến sĩ vừa rồi lại phát sinh, chỉ là đổi một người mà thôi.

"Lai Khắc Cáp Bá, nhóc có biết không?"

"Ai tôi đều không biết.. tha cho tôi đi.. A là cha, cha của tôi." Ngải Mễ mở miệng ra.

Lão pháp sư hiểu ý cậu ta, búng ngón tay gầy guộc một cái, Ngải Mễ lập tức ngã lăn ra đất.

Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ của Thuyết Bất Đắc Đại Sư

Truyện Dong Binh Thiên Hạ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.