Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lò Nung xác

Tiểu thuyết gốc · 1742 chữ

Sau hơn vài tiếng đồng hồ, Zero đã bình tĩnh lại, cố sắp xếp cảm xúc của mình, buồn đau, tiếc nuối để ra một bên, tức giận căm ghét anh để ra một góc. Athur! Cái tên mang lại cho anh nhiều cảm giác nhất, anh nhớ tới giấc mơ mà anh đã chìm vào khi đang ở giữa trận chiến với đám búp bê thép. Cơn ác mộng trải dài một màu đen huyền hàng ngàn thế kỉ mà chỉ chạy qua mắt anh trong một phần giây, mờ ảo lẫn chân thực khiến đầu óc anh rối loạn cả lên. Ngoài Aoi ra, thì cái tên Athur kia sẽ là manh mối tiếp theo cho hành trình của anh với cái đầu vô dụng của mình.

Cơ thể Sily lóe đỏ một màu rubi lấp lánh, lấn áp cả ánh sáng mập mờ màu cam của cô, khiến Zero chú ý, từ người cô ánh sáng bắn thẳng một đường chỉ dẫn vào sâu thẳng trong hang động phía trước anh mách bảo anh đi theo nó.

“Sily, đi thôi!” Anh gọi cô dậy.

“Bánh kem! Hả? Đây là đâu.” cô giật mình tỉnh dậy.

“Đi nào, ra khỏi đây thôi.”

“À, vâng.” Sily đỏ mặt, vội vàng xách thanh kiếm đi theo anh.

Hai người đi theo dọc hang trải dài dốc lên trên, đến cuối con đường họ dừng lại.

“Đường cụt rồi?” ngước mặt lên Sily nhìn là bức tường đá.

“Không, ta đến nơi rồi.” Zero nhìn đường sáng đỏ đâm xuyên qua bức tường đá.

Một cú đấm anh đấm vỡ vụn bức tường phía trước, để lộ ra một con đường bằng phẳng phía sau, các bức tường được ốp gạch đá rắn chắc màu đen xếp trông chéo lên nhau, gắn trên chúng là những ngọn đuốc cháy đã cạn dầu, nền đất xi măng với những hoa văn hình tròn cắt qua nhau. Cũ kĩ nhưng kiên cố.

“Đây là đâu vậy.” Đặt tay nên bức tường đá cảm nhận Sily nói.

“Có lẽ nó là một phần của tàn tích trên đầu chúng ta.”

“Nếu là vậy thì chúng ta có thể ra ngoài nếu đi theo đường hầm này.”

Đường hầm trải dài trong bóng tối tạo ra cảm giác ngột ngạt khiến Sily khó chịu, cô nhớ ánh mặt trời biết nhường nào, sau khi thoát khỏi đây cô tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ chui vào những nơi tăm tối như này nữa.

Sau hàng tiếng đồng hồ bước đi vô định, Keng keng, có một âm thanh phát ra dưới chân họ. Zero vừa đá phải một cách tay bằng thép khiến nó lăn công cốc dưới nền gạch.

Càng tiến lên thì càng suất hiện nhiều vụn sắt và máy móc bị hỏng hóc và tháo rời, như một đống phế thải công nghệ bị vất bỏ vì bị chập mạch và trở lên vô dụng, chúng chất đống dưới chân hai người, đến nỗi đống sắt vụn đã ngập đầy nền đá bắt bọ phải dẫm lên để đi tiếp.

Càng đến cánh của, điểm kết thúc của đường hầm thì đống sắt vụn càng chất đầy lên, chả mấy chốc đầu Zero đã chạm tới trần gạch phía trên, cánh cửa phía cuối con đường đã bị lấp đầy bởi sắt vụn.

“Phụ anh đào ra.” Zero thọc cánh tay vào đống vụn thép như một cái xẻng đang xúc đất.

“Vâng.” Sily thì nhẹ nhàng hơn, cô cầm từng cánh tay, cái thân rồi đến mảnh vụn của một nửa cơ thể thép vất ra sau.

Sau một hồi đào thép bằng tay, hai người chui vào một căn phòng lớn hình tròn, với những đường gạch đen như than chồng chéo nhau, căn phòng mọc thẳng đứng lên cao, trông anh như một con cóc khi anh nhìn từ dưới đáy căn phòng nhìn lên, phía trên lập lờ ánh sáng, vấn đề là làm thế nào để lên đây.

“Đây là….chúng ta đang ở trong miệng của một cái lò lung thép!” Sily thốt lên.

“Lò lung thép?”

“Vâng, có vẻ đây là nơi bọn chúng nung chảy lại đống vụn thép dưới chân chúng ta để tái chế lại.” Sily thốt lên “Hố sâu quá, rốt cuộc chúng làm hỏng bao nhiêu con búp bê thép để có thể lấp đầy cái lò lung bất tận này đây.”

Đứng bập bênh trên đống vụn thép với đủ mọi hình thù, chân Sily sụt xuống như lún phải bùn sâu, giật mình khi cô có cảm giác một bàn tay đang nắm chặt mắt cá chân của mình.

“Áaaaaa!” Sily hét lên rồi rút chân ra, một bàn tay búp bê nắm chặt chân cô.

“Chỉ là một bàn tay thôi mà.” Zero nói “ cẩn thận chút đi.”

Bàn tay lạnh lẽo báo chặt vào cổ chân Sily tạo cho cô cảm giác lạnh lẽo và rợn người “Em ghét cái nơi chết tiệt này.” Đá cánh tay đi rồi cô nhìn lên trên tìm kiếm kế hoạch để thoát ra khỏi đây.

Rầm, sau nhiều lần Zero cố gắng nhảy lên, lấy đà tì nên những vách tường đá thẳng đứng cố gắng nhảy cao nhưng anh chỉ có thể bay tới giữa miệng lò, rơi xuống liên tục sau nhiều lần cố nhảy, ở giữa căn phòng, thép bị bẹp dí và lún xuống nơi anh rơi xuống.

Rơi xuống thép chắc chắn đau hơn là đập lưng vào đống vàng bạc nhỉ, Sily nghĩ.

UỲNH, cô cứ nghĩ là âm thanh Zero rơi xuống nhưng mà anh đang đứng cạnh cô. Bức tường gạch xung quanh hai người bắt đầu rung lắc, âm thanh bánh răng quay răng rắc phía sau bức tường, không khí nóng thổi từ dưới đống thép thổi lên, khiến hai người ngột ngạt khó thở.

Sily cảm giác từng viên gạch xung quanh cô đang nóng dần lên, cơ thể cô ướt đúng mồ hôi khi chưa đầy năm giây âm thanh bánh răng kêu lên, toàn bộ máu và oxi trong cơ thể hai người như bốc hơi, ruột gan cô quặn lại vì mất nước.

“Lò nung hoạt động rồi.” Sily hét lên “Anh Zero.”

Đống thép vụn dưới chân hai người bắt đầu di chuyển và nún

Xuống, óng ánh dòng chất lỏng phát sáng dưới chân cô.

“Sily.” Zero hét lớn, anh túm lấy cô và hất lên trời.

“Áhhhh.” Chỉ trong một phần giây cô bay cao mười năm mét,

áp sát mặt cô là bức tường gạch sần xùi bụi than.

“Sily, kiếm!” Zero vừa kêu, anh vừa nhảy lên độ cao bằng cô.

Sily hiểu ý, cô rút thanh kiếm Katana đâm một nhát vào tường,

thanh kiếm sắc bén đâm bức tường gạch như một miếng sốp, nắm chặt cán kiếm Sily đung đưa giữa không trung.

Zero bật lên đứng trên phía sau gáy lưỡi kiếm.

“Một kế hoạch tồi.” Sily phàn nàn.

“Tốt hơn là bị nướng chín.” Anh cười như tự hào với kế hoạch vừa ứng biến.

Nhảy qua những nhát kiếm đâm vào tường như những bậc thang, chỉ mấy chốc họ đã lên tới đỉnh của lò rèn.

Căn phòng trước mặt họ là một cái kho, chất đầy đống những thỏi sắt, vàng, thép, và những cuộn sắt thô phủ đầy mạng nhện và bụi bẩn, những con búp bê thép được làm dở dang thiếu bộ phận, bước qua hàng chục căn phòng tương tự, đi lên cầu thang rồi băng qua một hai cái đường hầm, cuối cùng là đặt chân tới một căm phòng lớn, trông như là trung tâm của tàn tích. Thật tốt quá, một căn phòng không có sắt và thép. Sily nghĩ thầm, cô chán phải ngửi cái mùi kim loại và khói than bay vang vảng trong không khí rồi.

Căn phòng lớn phía trước họ giống như sảnh của một tòa lâu đài, to lớn và uy nga, những cây cột thạch cao to lớn mọc thẳng đứng lên trần nhà, hàng chục những bức tranh sơn dầu khổ lớn treo trên tường gạch, lạ cái là từng khuôn mặt của những người trong bức tranh đều bí xé rách, nhìn quần áo họ chắc chắn là những quý tộc xa hoa, giàu có.

Trung tâm căn phòng trưng một bức tượng lớn bằng đá hoa cương được điêu khắc tinh xảo, đặt trên một bục đá trắng nơi những ánh đèn chiếu lên từ những ô vuông bọc kính trong suốt, chúng chiếu ánh đèn soi sáng bức tượng cẩm thạch tô điểm cho cả căn phòng lớn đầy tranh, như một viện bảo tàng nghệ thuật

“Làm sao họ xây được căn phòng này dưới lòng đất cơ chứ?”

Zero bước lên phía trước.

Bức tượng trước mặt Zero là bức tượng có hình dáng của một người đàn ông trần trụi với cơ thể mảnh mai, đứng thẳng người bức tượng dang hai cánh tay ra, như muốn đón nhận một cái ôm, phía sau nó là một lớp tường cẩm thạch cao qua đầu bức tượng, vòng cung hình chữ U bao quanh nó, điêu khắc những chi tiết uốn éo như những tia nắng tỏa sáng với mặt trời ở trung tâm, sử dụng cả một hành tinh rực lửa chỉ để tô điểm cho người đàn ông phía trước.

Hai bên cạnh của bức tường viền chữ U là từng bậc cầu thang uốn cong lên trên tầng hai, cầu thang được trang chí với những sợi vải đỏ dài, bám từ trên xuống dưới uốn cong rũ xuống.

Giống như những bức tranh sơn dầu, bức tượng điêu khắc bị nứt ở phần cổ và mất phần đầu, khiến cho bức tượng mất đi giá trị của nó.

Chiếc bục dưới chân bức tượng đang đứng, hiện lên một bảng đá lớn được khắc nhiều dòng chữ cổ trải dài viết đầy ấp bảng đá, dòng chữ điêu khắc bị nứt, vài chữ bị gạch xóa bởi vết dao của ai đó, vài chữ đã bị sửa đổi lại.

“Sự chia cách của ngày và đêm, ranh giới cắt đôi một vị thần ra làm hai nửa.” Nhìn tấm bảng cẩm thạch được khắc những dòng chữ cổ Zero đọc lên.

“Thần?!” Sily thốt lên kinh ngạc.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.