Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắn bia huấn luyện

Phiên bản Dịch · 2367 chữ

Cũng không phải tất cả mọi người có thể tham gia, vào ngày huấn luyện quân sự thứ mười hai, huấn luyện viên dẫn học sinh báo danh thi đấu bắn súng tới trường bắn, bắt đầu huấn luyện chuyên nghiệp.

Bắn bia là hạng mục sốt dẻo nhất, bởi vì có thể ở thời điểm người khác huấn luyện đi luyện bắn súng, nhưng là rất nhiều nữ sinh nghe nói sức giật rất mạnh. Lại không còn hứng thú, đều không muốn đi. Cho nên rất nhiều tổ danh ngạch trống không, mà những danh ngạch trống đó, thì bổ sung bằng những nam sinh chưa báo danh.

Cho nên lần này trong số hai mươi sáu người báo danh tranh tài thế nhưng có mười nữ sinh, mười sáu nam sinh.

Đây cũng là lần tiếp xúc duy nhất giữa nam sinh và nữ sinh trong quá trình huấn luyện quân sự, ngày thường trường học canh phòng nghiêm ngặt. Hai bên đều ngăn cách ở hai khu vực, ở giữa là khu vực quân nhân chân chính trụ, đồng dạng đều tiếp xúc không đến.

Nam sinh thì Tuyên Mặc không biết, còn nữ sinh là đại đa số trong hưng phấn mang theo chút tiếc nuối, da bị phơi nắng như thế , dáng vẻ nhìn như quỷ bị đám nam sinh thấy được, quá mất hình tượng.

Hai mươi sáu người họ được Trương huấn luyện viên đưa tới trường bắn, chỗ đó vừa lúc có ba nhóm binh lính đang luyện tập. Nhìn thấy tân sinh liền tránh sang ngồi ở một bên nghỉ ngơi lại chỉ chỉ trỏ trỏ, đều cười hì hì.

Đơn giản dạy một chút động tác yếu lĩnh, huấn luyện viên cầm súng tới, phát cho mỗi người một khẩu: “ Mỗi người các ngươi có mười ba viên đạn, trước tiên có thể thử bắn 3 phát, sau đó bắn bia mười lần. Chịu không nổi có thể không bắn hoặc là bỏ, các ngươi chỉ có thời gian là hai giờ để bắn xong những viên đạn này. Hôm sau, liền đi thi đấu cho ta!”

Lời nói của hắn còn chưa dứt, liền nghe được ba tiếng phanh phanh phanh, ngay sau đó phanh phanh phanh liên tiếp vang lên mười súng, ở trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, một nam sinh giơ súng đi tới, vươn một cái tay khác: “Không đã ghiền, lại tới.”

“Xuy!” Huấn luyện viên cười, “Ngươi nghĩ là ta bán đạn sao? Không có! Bắn xong liền hết!” Dứt lời lắc đầu xoay người đi sang một bên.

Nam sinh nhướng mày, nhìn hai bên một chút, đi tới chỗ nữ sinh rồi nói: “Các cậu ai không muốn bắn, có thể đưa súng cho tôi không?”

Bộ dạng nhã nhặn lễ độ kia, cùng biểu tình lạnh nhạt cũng không phù hợp.

Đặc biệt là, làm gì nhìn chằm chằm vào mình như vậy? Tuyên Mặc cảm thấy rất khó chịu.

Cô nào biết rằng làn da phơi nắng không đen nhờ công nghệ mô phỏng cao su và dáng vẻ gầy yếu của chính chủ cùng cây súng kia không hề tương xứng. Không chút duyên cớ làm người ta cảm thấy khi bắn hết đạn, muốn lấy thêm đạn hẳn là tìm cô là tốt nhất.

Không để ý đôi mắt nam sinh này nóng bỏng nhìn chăm chú. Cô cầm súng đi vòng qua hắn, trực tiếp nằm sấp xuống, nhìn phía trước bia ngắm.

Bia ngắm cách năm mươi mét, cũng không xa, cũng không gần.

Phanh!

Phát súng thứ nhất, viên đạn không biết bay đến đi đâu vậy, bất quá Tuyên Mặc đại khái cũng đã biết sức giật cùng với hướng đi đường đạn của nó.

Vậy là đủ rồi.

Phát súng thứ hai này

trúng hồng tâm.

Số liệu còn không có báo trở về, những người khác cũng lần lượt bắt đầu ngắm bắn cũng không ai chú ý tới …… Trừ bỏ cái nam hài kia chờ thu viên đạn.

Súng thứ ba, lại lần nữa trung hồng tâm.

Thân hình của cô bắt đầu từ phát súng đầu tiên liền không có vì sức giật mà thay đổi qua, ngay từ đầu người khác không chú ý. Về sau thì là tất cả mọi người thấy được nàng, còn mấy cái học sinh xoa bả vai xem, binh lính cùng huấn luyện viên ngồi xem, thẳng đến đứng xem.

Mười phát súng chính thức, bắt đầu từ viên thứ tư, một súng lại một súng đều rất đúng quy củ.

Mà năm phát súng cuối cùng cô dứt khoát liên tục xạ kích, phanh phanh phanh không chút nào gián đoạn.

Tiếng súng hồi âm trong khi cô đặt súng xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng dậy nhìn xem chung quanh, mọi người đều nhìn cô.

“Kết quả có chưa?” Trương huấn luyện viên đợi một hồi, không chờ đến hồi âm, liền ra lệnh cho người lính đứng phía sau.

Binh lính lên tiếng, chạy tới căn nhà nhỏ bên cạnh trường bắn, một lát sau, cầm tờ giấy ra tới, sắc mặt kỳ dị nhìn Tuyên Mặc, đem giấy đưa cho huấn luyện viên Trương.

Trương huấn luyện viên tiện tay tiếp nhận, vừa thấy thiếu chút nữa nhảy lên, kinh ngạc nói: “Trừ bỏ viên đạn đầu tiên không trúng bia, phía sau toàn bộ đều trúng hồng tâm?!” Hắn ngẩng đầu nhìn Tuyên Mặc, “Bạn học này, ngươi là người của đội bắn súng?” Lại lắc đầu phủ nhận, “Không có khả năng, đám người kia dùng súng ở nơi nào, không có đạo lý.”

Hắn thực hưng phấn nói: “Ngươi là luyện từ nhỏ?”

Tuyên Mặc không nói lời nào, cô thật sự không có khả năng cho phép chính mình ở khoảng cách ngắn ngủi còn phải giả vờ bắn không chuẩn. Nhưng là khi cô bắn chuẩn, bị ánh mắt người xung quanh nhìn chằm chằm lại cảm thấy cũng không phải chuyện gì tốt.

Không ai yêu cầu Tuyên Mặc điệu thấp mà cô cũng không cần phải điệu thấp bởi vì cô không phải là người Trái Đất tới từ tương lai. Không sợ việc sẽ vô tình thay đổi lịch trình của nền văn minh này , mà bên trong số liệu có hạn cho thấy, cái nền văn minh này trước mắt vẫn không có giao lưu và nhận được sự bảo hộ của liên minh vũ trụ. Nên cô cũng không cần lo lắng các loại điều lệ trói buộc, cô có thể tùy tâm sở dục, thế nhưng lại là cảm thấy không có ý tứ gì.

Thật không thú vị.

Sau khi đặt súng xuống liền đứng ở một bên, hỏi: “ Bắn xong có phải hay không là có thể đi rồi?”

“Ân…… A không đúng!” Huấn luyện viên theo bản năng gật gật đầu sau đó cuống quít phủ định, cười hì hì đi lên tới nói, “ Mọi người bắn nhanh lên, bắn xong ta mời các ngươi ăn canh đậu xanh!”

Mời khách ăn canh đậu xanh? Vậy nhà ăn kia mỗi bữa ăn phát miễn phí chính là cái gì……

Mọi người an tĩnh lại, vội vàng bắn xong từng người viên đạn, giống như biểu hiện của Tuyên Mặc kích thích những người khác. Vốn dĩ ôm tâm tính tới chơi đều bắn rất nghiêm túc, chính là thành tích không ra sao cả, còn cái nam sinh kia cuối cùng không mượn được viên đạn nào. Nhưng thành tích khá tốt bắn được một viên 5 điểm bốn viên 6 điểm bốn viên 7 điểm một viên 9 điểm, có điểm 10 lại không bắn trúng, thành tích ở trong đám học sinh là không tồi.

Bất quá hiển nhiên hắn cũng không vừa lòng, đi theo phía sau Tuyên Mặc. Hắn đi theo một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Ngươi tốt”

Tuyên Mặc quay đầu lại xem hắn.

“Tôi tên Đường Kính Trạch. “

“Tuyên Mặc. “

“Cậu trước kia học qua bắn súng rồi sao? Học với ai?”

“Không có, không ai.”

“Nga.” Đường Kính Trạch không tin, lại không có hỏi tiếp, chỉ là đi nhanh hai bước cùng cô đi song song hỏi, “Cậu có thể dạy tôi không?”

Tuyên Mặc nhướng mày nhìn hắn: “Học cái này có ích lợi gì?”

“Vậy cậu học có ích lợi gì.”

“Ta có, nhưng ta không học.”

“……” Đường Kính Trạch trầm mặc một hồi, hỏi, “Ý của cậu là cậu không học qua, cậu cứ như vậy liền biết?”

“ Ừ.”

Đường Kính Trạch nhìn chằm chằm Tuyên Mặc, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau nói: “ Tốt a, tôi không hỏi cậu nữa, cậu đừng tức giận.”

Tuyên Mặc ngẩn ra, kỳ quái nhìn hắn: “Ta không tức giận.”

“Vậy cậu sao lại lừa tôi?”

“Ta không lừa ngươi.”

“ Dù là trên thế giới có thiên tài đi, nhưng vẫn là cần có cái quá trình hình thành. Đâu giống như cậu vậy, mới vừa học liền thành cao thủ?”

Tuyên Mặc trầm mặc, cô đâu biết người địa cầu tư chất lại thấp như vậy. Bắn súng mà thôi cũng không phải pháo cao xạ vi lượng, yêu cầu huấn luyện cùng học tập gì nữa sao?

Nhưng kích hoạt ký ức nói cho cô biết, cô trước kia đúng là không có cơ hội gì tiếp xúc với súng. Hoặc là nói cả nước cũng không có bao nhiêu người có thể tiếp xúc với súng.

Quản lý cũng rất nghiêm, Tuyên Mặc không khỏi nhớ tới gia tộc các cô hiến cho nửa cái tiểu hành tinh các loại vũ khí quân sự dùng để triển lãm.

Thấy Tuyên Mặc không để ý tới hắn, liền cảm thấy lòng của nữ nhân như kim đáy biển hắn cũng không có ý niệm nói chuyện. Chỉ là nhớ tới cảm giác vừa rồi trong nháy mắt khi nhìn thấy tờ giấy số liệu bắn bia của Tuyên Mặc, vẫn là kích động xen lẫn hâm mộ cùng hướng tới.

Ngồi ở chỗ trống trải trong nhà ăn, nghe âm thanh huấn luyện bên ngoài, nhìn bên ngoài nắng hè chói chang. Lại sờ ly chè đậu xanh ướp lạnh ở trước mặt, tất cả mọi người cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mấy cái nữ sinh bị đèn đỏ càng là cao hứng vô cùng. Chỉ có giáo quan không để ý, liền ríu rít nói chuyện phiếm.

Tuyên Mặc uống một ngụm liền buông xuống, ngồi thẳng tắp nhìn chằm chằm vào chén, không biết đang làm cái gì.

Thật xa huấn luyện viên Chu cùng một quân nhân tuổi trung niên tiến lại gần, chỉ vào Tuyên Mặc nói vài câu, lại lấy ra số liệu bắn súng của Tuyên Mặc ra báo cáo, trung niên quân nhân kia cười nói hai câu, đánh cái trán huấn luyện viên Chu, sau đó gật gật đầu.

Chu huấn luyện viên vui vẻ chạy đến cửa nhà ăn, nhìn Tuyên Mặc hô: “Tuyên Mặc, Tuyên Mặc lại đây!”

Tuyên Mặc lưu loát đứng lên, chậm rãi đi qua đi, dáng vẻ rất quân nhân.

“Đây là Lý chính ủy của chúng ta!” Chu huấn luyện viên giới thiệu một chút, liền đứng ở một bên.

Lý chính ủy cầm tờ báo cáo kết quả bắn súng của Tuyên Mặc sau một lúc lâu nghiên cứu, ngẩng đầu nhìn cô: “Nha đầu, ba mẹ nhà ngươi thường xuyên mang ngươi bắn bia đi?”

“Không có.” Tuyên Mặc lắc đầu, biểu tình không chút rung động.

“Ngẫu nhiên vài lần?”

“Một lần cũng không có.”

“…… Vậy cha mẹ ngươi là quân nhân?”

“Một người cũng không.”

“Trong nhà ngươi có quân nhân? Ngươi có bằng hữu tham gia quân ngũ? Ai…… Càng nói càng xa, nói thẳng đi, đây là lần thứ mấy ngươi chơi súng?”

“Lần đầu tiên.”

Chính ủy quỷ dị nhìn qua Chu huấn luyện viên, lại sờ sờ đầu, lầu bầu câu gì đó. Lại hỏi tiếp “Vậy thời điểm ngươi cầm súng, có cảm giác gì?”

Tuyên Mặc cắn cắn môi, tỏ vẻ áp lực rất lớn.

Trong đầu cô có từ ngữ của chính chủ, nhưng tới miệng lại nói không nên lời, đơn giản ứng đối thì có thể, chứ loại đồ vật trừu tượng như miêu tả cảm giác này. Cô còn cần phải tu luyện, vì thế cân nhắc thật lâu thật lâu sau đó, nàng mới tìm ra một cái hình dung: “ Rất quen thuộc.”

“Rất quen thuộc?”

“ Vâng.”

“Chẳng lẽ ngươi thật là thiên tài?”

Chu huấn luyện viên ở một bên chảy mồ hôi lạnh, chính ủy ngươi hỏi thật trực tiếp.

“Không biết.” Tuyên Mặc rất thành thật, cô biết thiên tài là cái gì. Là do tin tức riêng của sinh vật thể quyết định, xác xuất của mỗi một chuyện xảy ra đều có công thức tính toán, nhưng khi chuỗi thông tin trong giá trị công thức tính toán này với xác xuất xảy ra thích hợp trên 95% thì mới được gọi là thiên tài. Mà Tuyên Mặc trước đây thuộc về cái chủng loại rất là bình thường, trước kia kiểm tra qua các phương diện đều ở giữa khoảng 86% đến 95%.

Nhưng ở trên Trái Đất, hết thảy đều phải thay cái phép tính.

“Ngươi học những cái khác có loại cảm giác quen thuộc này hay không?” Chính ủy nhìn đến thân ảnh đang huấn luyện ở bên ngoài “ Ví dụ như vượt qua chướng ngại hay là đánh quyền gì đó.”

“Có.” Tuyên Mặc thực khẳng định.

“Vậy ngươi có thể làm được đến trình độ gì?”

“Cái này, phải xem các vị làm được đến trình độ gì.”

Chính ủy trầm mặc một hồi, cười: “ Tỷ võ ngươi báo gì?”

“Toàn bộ.”

“…… gì?”

Tuyên Mặc ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tôi không có biện pháp, bọn họ quá ồn ào.”

“……”

Bạn đang đọc Bạn Học 200 Triệu Tuổi (Dịch) của Phong Đâu Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trần_Tiên_Sinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 180

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.