Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy việt dã

Phiên bản Dịch · 2630 chữ

Bởi vì ngày mai còn phải chạy năm km cho nên người dự thi không cần tham gia huấn luyện buổi tối, còn tất cả những người khác đều bị kêu đi ra ngoài huấn luyện đêm. Nghe tiếng rống bên ngoài Tuyên Mặc rất khó tập trung tinh thần để tu luyện, nàng nhịn không được liền mở rộng tinh thần lực quan sát đến giáo trường. Chỗ đó cho dù là ở ban đêm vẫn khí thế ngất trời như cũ.

Cô không muốn về trường học chút nào nếu có thể ở lại đây thì thật tốt.

Đây là kế nhập ngũ lúc sau, lần thứ hai có minh xác khát vọng.

Như vậy, trở về liền nhìn xem có con đường tắt nào có thể gia nhập nơi này.

Hạ quyết tâm, Tuyên Mặc tiến vào tầng sâu tinh thần hải, lẳng lặng tu luyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi làm nóng người xong hai mươi sáu tuyển thủ dự thi đều đứng ở vạch xuất phát trên lưng mỗi người mang theo một khẩu súng. Do y sĩ kiểm tra tình huống thân thể của mỗi cá nhân trước khi xuất phát, các tuyển thủ có chút khẩn trương không thể tránh được, tim đập nhanh cũng là chuyện bình thường. Lúc y sĩ đặt ống nghe lên ngực Tuyên Mặc đôi lông mày lại nhịn không được run lên.

Huấn luyện viên phụ trách đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát ánh mắt của y sĩ, lúc này vừa thấy có dị thường liền đi lên hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“ À, không, không có vấn đề gì.” Y sĩ lấy ống nghe bệnh ra lại nhịn không được liền để lên ngực Tuyên Mặc nghe tiếp.

Tuyên Mặc nhíu mày lại, cô không thích bị người khác ở gần mình như vậy.

“Thật sự không có vấn đề?” Huấn luyện viên nói rõ không tin.

“Không có, không có.” Y sĩ lại lần nữa buông ống nghe bệnh, quỷ dị nhìn Tuyên Mặc, “ Cô bé này tâm tính rất tốt sao!”

“Có ý tứ gì?” Huấn luyện viên hỏi.

“ Tốc độ tim đập rất bình thường, khá là bình tĩnh đi.” Nói xong y sĩ đi ra ngoài.

Huấn luyện viên cúi đầu nhìn xem, lại là cái này nha đầu, không khỏi mày nhảy dựng: “Thân thể không có vấn đề gì, vậy chuẩn bị đi.”

“ Rõ! Huấn luyện viên!” Mọi người trả lời trung khí mười phần.

“ Chuẩn bị! Chạy!”

Súng lệnh vang, tất cả mọi người xông ra ngoài.

Kế tiếp, chính là thời gian ganh đua.

Tuyên Mặc dĩ nhiên không phải là người hạ thấp bản thân, tự đặt ra giới hạn của mình như trên mấy bộ phim giả mạo. Nhưng nhìn những người chạy ở bên cạnh bước chân đều đã bắt đầu tập tễnh, dần dần thở hổn hển như trâu, cô cũng không thể tiếp tục tỏ ra mình không giống với người khác được chỉ có thể cúi đầu hô hấp nhanh hơn. Sau đó một đường chạy nhanh, lặng yên không một tiếng động chạy ở đằng trước kéo dãn khoảng cách cùng với người khác, cuối cùng nhìn thấy mấy người nam sinh vọt lên ngay từ đầu đang chạy ở phía trước.

Nam sinh dáng người cao bước chân lại lớn, dẫn đầu cũng là chuyện rất bình thường, dù sao thi đấu là tính theo thời gian. Nam sinh nữ sinh cùng nhau chạy chung một đường, hiện tại đã qua hơn ngàn mét, những nam sinh đã quen chạy 1000 mét cũng đã bắt đầu thấm mệt. Hơn nữa phải mặc bộ quân trang mang thêm một khẩu súng nặng như vậy, một hai người bộ dạng giống như gần chết đến nơi.

Lúc này, Tuyên Mặc cũng không chút khách khí mà tăng tốc xông lên.

Cô cũng không có khái niệm phân biệt nam nữ gì cả, bởi trong suy nghĩ của cô chỉ có bọn chân mềm như tôm mới không chạy được quãng đường ngắn như vậy. Cho dù ném lên chiến trường cũng không có đủ tư cách làm bia đỡ đạn, chỉ nhận được sự khinh bỉ của người khác mà thôi.

Tóc cô vung lên, tiêu sái tuyệt trần mà đi, nam sinh phía sau thì trừng lớn mắt, vài người khác lại đẩy nhanh tốc độ. Những người tới tham gia cuộc thi này đều có kỹ năng chạy nhất định cho dù có mệt vẫn là còn dư lực, vì thế tràng diện liền trở thành một mình Tuyên Mặc mang theo súng chạy nhanh ở phía trước. Phía sau là một đám nam sinh thở hổn hển điên cuồng đuổi theo.

Vì để đề phòng có người lười biếng nên cameras dọc đường đều được mở ra, có mấy khu vực quan trọng hình ảnh được phóng lớn trên màn hình. Trên giáo trường các lớp thay phiên nhau tập văn nghệ, những người không tập thì an vị ở trên bãi cỏ xem màn hình lớn, khi nhìn thấy người dẫn đầu lại là Tuyên Mặc tất cả mọi người như chết lặng, trợn to mắt.

Tuyên Mặc tốc độ cũng không phải nhanh, nhưng thắng ở chỗ vẫn luôn vững vàng bảo trì tốc độ, cũng có một hai cái nam sinh ngẫu nhiên vượt lên trước, nhưng lại không

thể giữ đều được tốc độ.

Lý Chính ủy chú ý tới, một bên đoàn trưởng vừa đến cũng quay lại nhìn chằm chằm vào màn hình, biểu lộ dần dần nghiêm túc lên, không biết suy nghĩ cái gì.

“Lão Đồng, đang nghĩ cái gì thế?”

Đoàn trưởng trầm mặc một hồi, nói: “ Nghĩ đến nha đầu này một chút”

Chính ủy ép buộc bản thân mình không hiểu sai: “Sao hả, coi trọng người ta?”

“Lão Lý ngươi cũng quá không thuần khiết rồi đấy! Vợ ta còn đợi ở doanh trại !” Đoàn trưởng cười mắng, “Ta chỉ là nghĩ với bộ dáng của con nhóc, về sau giao tiếp sẽ không ít!”

“Ta cũng nghĩ như vậy .”

“ Có điều người ta mới học nhất cao, khẳng định cần phải học xong văn hoá đã, có cần tìm người chiếu cố trước hay không?”

“Nha đầu này nhìn ghê gớm như vậy, sau lưng sẽ không có ai đi.”

“Ai, khó nói, nhìn xem là được, tiểu Thẩm không phải là Thống Chiến Bộ của trường bọn họ hay sao, nhiều năm thanh nhàn như vậy phía dưới cũng nên làm chút chuyện."

“ Được, ta đi hỏi một chút.”

Lúc này tiếng hoan vang lên, các tuyển thủ sắp đến điểm cuối, các huấn luyện viên đem bọn học sinh kéo tới xếp hàng chuẩn bị hoan nghênh.

Tuyên Mặc chạy ở phía trước còn ở đằng sau là mấy nam sinh đang chăm chú chạy theo, có thể nhìn thấy bọn họ sắc mặt trắng bệch như sắp hy sinh, lại chính là chạy theo 5km như vậy, không thể không nói lực lượng tinh thần xác thật cường đại.

Mắt thấy điểm đích đang ở phía trước, bốn phương tám hướng đều là học sinh cổ vũ, nhìn phía trước Tuyên Mặc chạy không nhanh không chậm còn ở phía sau hai nam sinh nghẹn đến mức mặt đỏ bừng. Một trong hai người hét lớn lên một tiếng, bộ dạng đắc ý vọt đi lên, thân thể kia vặn vẹo mà chạy giống như là chạy không nổi nữa nhưng cho dù có vặn vẹo mà chạy cũng phải vặn đến vạch đích trước Tuyên Mặc.

Tuyên Mặc bật cười nhìn tên này xông về phía trước, dường như e sợ bị người khác vượt qua nên hắn chạy điên cuồng không dám chậm trễ chút nào. Cô lắc đầu cũng không hề tăng tốc đuổi theo chỉ tiếp tục chạy đều.

Nam sinh đằng sau thấy Tuyên Mặc vẫn cúi đầu giữ nguyên tốc độ chạy, còn tưởng rằng cô chạy không nổi, nhìn thấy hi vọng liền rống to vài tiếng vọt lên, nhưng chung quy là nỏ mạnh hết đà không có khả năng vượt qua nam sinh chạy đầu, đành phải ở phía trước Tuyên Mặc liều mạng chạy.

Rốt cuộc, có người đã về tới đích.

Các tuyển thủ từng người bước qua vạch đích Tuyên Mặc về thứ tư, đứng thứ nhất nữ sinh vì thành tích là nam nữ tách ra tính, cho nên Tuyên Mặc vẫn là đệ nhất.

Cũng chỉ có số ít người biết, ai mới là người chân chính hạng nhất.

Đối với Tuyên Mặc một mình đứng đầu, tâm tình của các nữ sinh khá là phức tạp. Nhưng mà cô ngày thường trầm mặc ít nói cũng “Thành thật chịu làm”, xác thực là người không tồi, sau khi ở với nhau quen thuộc dần dần có buôn chuyện và hãm hại sau lưng. Nhưng Tuyên Mặc cũng cũng chưa từng nói xấu một người nào, đi cùng với cô sẽ có loại cảm giác an toàn kỳ lạ, cho nên dù cho cũng không quen thuộc, các nữ sinh vẫn là đứng chung quanh đưa nước đưa khăn mặt hỏi han ân cần.

Điền Tinh Tinh lau mặt cho Tuyên Mặc nhưng trên mặt cô cũng không có mồ hôi. Tuyên Mặc bản năng muốn tránh né, do dự một chút cuối cùng cũng không có tránh đi, để mặc Điền Tinh Tinh lau.

Dáng vẻ Điền Tinh Tinh rất chuyên nghiệp. Tuyên Mặc khom lưng hai tay chống xuống đầu gối là vì không muốn cho người khác nhìn thấy cô sau khi chạy mà vẫn nhẹ nhõm, nhưng Điền Tinh Tinh lại nghĩ là cô rất mệt mỏi, mang theo mấy nữ sinh xoa vai rồi mát xa cánh tay, còn xoa đùi cẳng chân, đưa nước đưa khăn lông……

Tuyên Mặc cảm giác dưới sự quan tâm của mấy nữ sinh này toàn thân đều bị sờ khắp, cô đương nhiên bị kích hoạt ký ức liên quan, bị sờ soạng hẳn là nên tránh đi hoặc ít nhất là mặt đỏ.

Nhưng mà…… Làm sao để đỏ mặt…… Nàng có chữ năng này sao……

Thử mấy lần, nghẹn đến khó chịu, chẳng lẽ cô thật không có chức năng này sao? Vậy thì hình như không giống nhân loại lắm, theo ký ức trong đầu đối với loại hiện tượng không đỏ mặt này, không ngừng xuất hiện những loại từ ngữ như là da mặt dày hay là không biết xấu hổ cũng khiến cho cô nhíu mày lại.

“Mặc Mặc, làm sao vậy, cậu muốn đi vệ sinh sao?” Tề Phiến ánh mắt sắc bén quan tâm hỏi.

Tuyên Mặc nghe thấy nhất thời không biết nói gì còn Điền Tinh Tinh lập tức nói: “ Mình đi cùng cậu!”

“ À……”

Không nói lời gì, Điền Tinh Tinh đã dìu Tuyên Mặc đi hướng tới nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh thiết kế rất đơn giản, nam nữ đối diện, ở giữa là hồ nước công cộng, thời điểm Tuyên Mặc đi đến, mùi lạ làm cô không thoải mái liền đi tới trước hồ nước, mở ra vòi nước rồi nói: “Ta rửa cái mặt là được.”

Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng “Nôn” ở bên kia.

Có mấy tên nam sinh vây quanh một người, tên kia nằm ở bên hồ nôn khan.

Chính là nam sinh về nhất kia, là một tên liều mạng.

Cảm giác được có nhìn chăm chú, nam sinh nhìn qua, khi thấy Tuyên Mặc thì khẽ giật mình, bỗng nhiên cười: “Oa! Mau quay đầu! Xem siêu nhân này!”

Mấy nam sinh vừa mới quay đầu lại liền nghe Điền Tinh Tinh khó chịu nói: “Ngươi mới là siêu nhân! Cả thôn các ngươi đều siêu nhân!”

Tuyên Mặc kỳ quái nhìn Điền Tinh Tinh tức giận liếc mắt một cái, vì cái gì mà y lại không thích chứ, siêu nhân siêu nhân, còn không phải là vượt qua thường nhân sao, liền nói ý tứ trên mặt chữ kia, tên nam sinh đó không có nói sai a.

Còn về ký ức một cô gái mặc quần lót tam giác bên ngoài phi như máy bay bị kích hoạt trong trí nhớ, ngay khi xuất hiện trong nháy mắt đã bị Tuyên Mặc đánh dấu ngốc X ném vào bãi rác trong não vực.

Các nam sinh không để bụng chỉ nhìn qua Tuyên Mặc một chút, sau đó có một nam sinh đi tới, đưa qua một chai thuốc mỡ cười nói: " Cậu là Tuyên Mặc đúng không, có phải chạy xong không thoải mái? Thử dùng cái này đi, bôi trên huyệt Thái Dương rất dễ chịu có thể giảm cảm giác buồn nôn.”

Tuyên Mặc tiếp nhận cái chai tò mò nhìn xem, phía trên đều là ngôn ngữ kỳ quái, có thể là ngôn ngữ khác trên văn minh Trái Đất, khi mở nắp thì có một luồng khí mát lạnh toả ra.

Lấy một chút bôi trên huyệt Thái Dương, quả nhiên có cảm giác mát lạnh đi qua mắt lại chui vào xoang mũi, tinh thần lực đột nhiên thanh tỉnh.

Tuyên Mặc mỉm cười, trả lại cái chai: “Xác thực rất hữu dụng, cảm ơn.”

Nam sinh có chút không được tự nhiên, thu cái chai liền xua xua tay nói: “Không có việc gì không có việc gì.”

Tuyên Mặc lại rửa mặt, ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, hiện tại đã sắp tới thời gian ăn cơm, cô là tuyển thủ nên có thể trực tiếp tới nhà ăn trước, Điền Tinh Tinh cũng có thể cùng đi, nghe thấy tiếng bụng kêu liên tục, Tuyên Mặc lắc đầu hỏi: “Đi nhà ăn chứ?”

“ Ừm!” Điền Tinh Tinh đáp rất vang dội liền kéo Tuyên Mặc đi, phía sau truyền đến tiếng bước chân, là kia mấy nam sinh kia đuổi theo, thấy hai người nhìn bọn họ thì cười nói: “Cùng đi thôi!”

Điền Tinh Tinh bĩu môi, không nói gì.

Nhà ăn đã có không ít tuyển thủ nghỉ ngơi cùng mấy người bạn thân tới chiếm chỗ trước, nhìn thấy hai người giành hạng nhất đi tới ,âm thanh nói chuyện phiếm vang lên lại hạ xuống một chút.

“ Nhà Tuyên Mặc hình như mở võ quán đi?”

“Khả năng cả nhà đều là người trong quân đội, từ nhỏ được huấn luyện rồi!”

“Cũng không có mạnh như vậy chứ, nhìn cũng rất yếu mà.”

“ Da phơi nắng cũng không có đen."

“Có thể thi được vào Nhất Cao, thành tích khẳng định cũng không kém!”

“Ông trời không có mắt a a!”

“Người như vậy sau lưng khẳng định phải ăn khổ rất nhiều, hâm mộ cũng vô dụng.”

Một câu này đem ánh mắt hâm mộ chung quanh chèn ép hơn phân nửa, Tuyên Mặc nhìn qua, đó là một nhân loại nữ tính. Từ các phương diện tin tức phán đoán, lớn lên hẳn là rất đẹp, bởi vì nam tính chung quanh lúc cùng y nói chuyện, tinh thần dao động đều rất lớn.

Cũng không phải bởi vì nữ nhân đó quá xấu mà bị doạ sợ tới mức kích động đi.

Tuyên Mặc cũng không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nó sẽ làm cho cô không phát hiện ra nguy hiểm. Thế nhưng vào lúc này cô lại không biết nên làm cái gì, chỉ có thể ngồi xuống, chờ Điền Tinh Tinh mang chè đậu xanh cho cô.

Bạn đang đọc Bạn Học 200 Triệu Tuổi (Dịch) của Phong Đâu Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trần_Tiên_Sinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 198

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.