Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây là Đông Lào???

Tiểu thuyết gốc · 4139 chữ

Chương 1: Đây là Đông Lào sao?

Trên một con đường ở Hà Nội, hai chiếc xe máy đang điên cuồng đuổi theo nhau. Hai tên đàn ông ngồi trên chiếc xe máy đằng trước đắc ý cười to vì hôm nay họ kiếm được món hời lớn. Không những thế, cậu thanh niên đuổi theo bọn họ dường như đang tỏ ra bất lực vì chiếc xe cà tàng của cậu đang quá chậm, không tài nào so sánh với con xe đã được độ để có tốc độ cao nhất.

Người đuổi theo sau là Quốc Uy, cậu hiện đang là sinh viên tuổi xuân phơi phới với đầy ắp những ước mơ và hoài bão. Vì muốn kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình mà cậu lựa chọn làm một tài xế Grab. Dù ngày nắng hay mưa, hè nóng hay đông lạnh cậu vẫn không quản ngại khó khăn, điều duy nhất khiến cậu bận lòng khi làm công việc này là gặp những kẻ bất lương. Như lúc này đây, lòng cậu đang nóng như lửa đốt mà nghiến răng vít ga hết cỡ đuổi theo hai tên đằng trước.

Sở dĩ Uy liều mạng đuổi theo như vậy là vì hai kẻ trước mắt kia đang cầm trên tay món hàng bằng nửa tháng cày cuốc của cậu. Nếu như để mất hàng, tài xế không chỉ mất tiền COD, mà còn bị đám đồng bọn của những tên này báo lên tổng đài Grab là để mất hàng. Uy lúc này đang đứng trước nguy cơ vừa mất tiền, vừa bị khóa tài khoản – cần câu cơm duy nhất lúc này cậu.

Mặc dù biết là gần như sẽ mất trắng món hàng nhưng Uy vẫn đang cố gắng níu lấy một tia hi vọng mong manh. Cậu mong đợi một điều kì diệu sẽ xảy ra, một cái gì đó giúp cậu có thể đuổi kịp đám người kia.

Có vẻ như ông trời đã nghe được lời cầu khấn của Uy, tại ngã tư có một chiếc container đang vào cua chắn đường đi của cả hai bên. Chỉ là, có vẻ như ông trời giúp Uy nhiệt tình quá mức mà quên mất rằng chiếc xe của cậu đã lâu chưa thay má phanh, hai bên lúc này sắp lao vào nhau như một cặp tình nhân đã ly biệt lâu ngày vậy.

Uy mở to mắt hết cỡ khi thấy mình sắp tông vào một chiếc container bất ngờ hiện ra trước mắt, cậu hốt hoảng bóp phanh, đánh lái hết cỡ nhưng đã muộn. Trong ánh mắt bất lực của Uy, chiếc xe máy như con thiêu thân lao thẳng vào thùng container.

Ầmmmm.

Những người chứng kiến cảnh tượng đều sững người, họ đứng chết lặng vì cảnh tượng quá đỗi thảm khốc vừa xảy ra. Hai tên cướp giật run rẩy mà phát ra âm thanh của những tiếng thở gấp vì thoát được một kiếp, sau pha hút chết thì một tên không kiên nhẫn nữa mà vỗ vai giục tên còn lại:

"Đi thôi mày, nó chết rồi thì nhìn cái gì nữa. Bà mẹ nó, nay mới lừa được một thằng thôi mà tí chết. Nhanh còn về đi hát, mai mới làm tiếp."

Tên cầm lái nghe được thì cũng nổ máy rồi chạy vút đi, trên chiếc xe vang lên những tràng cười ha hả vì mình may mắn mà hòa mình vào dòng người tấp nập. Phía sau là tài xế đang bối rối tìm cách xử lý hậu quả giữa một đám đông hiếu kì nhìn vào.

Còn Uy lúc này đã dần mất đi ý thức, trong chút thanh tỉnh cuối cùng, cậu nghe được những tiếng xì xào bày tỏ thương xót ở xung quanh. Chỉ là, lúc này trong đầu cậu chỉ còn lại những tiếc nuối.

Uy tiếc là đã quá tự tin với khả năng lái xe của mình, tiếc là tương lai sau khi ra trường đang vẫy gọi cậu, tiếc là bản thân sẽ không thể hoàn thành trách nhiệm của một người con. Mọi thứ chỉ diễn ra trong chốc lát rồi ý thức Uy hoàn toàn chìm vào hắc ám vô tận.

Tại một ngôi làng nhỏ gần chân núi ở vùng quê nào đó. Một đám trẻ con đang ngồi vây quanh một người thiếu niên dưới gốc đa, đám trẻ xung quanh đứa nào mắt cũng sáng, nhưng mà sáng là vì chúng đang háo hức vì sắp được nghe kể chuyện.

"Hôm nay kể truyện Thạch Sanh tiếp nhá, hôm trước anh kể hết đoạn Thạch Sanh tu luyện trở thành một Thần Sứ tự do và bị Lý Thông lừa đi miếu Chằn tinh rồi phải không?"

"Vâng ạ, anh kể tiếp đi" một đứa trẻ lên tiếng.

"Sao Thạch Sanh lại không làm Thần Sứ hệ phong mà lại lựa chọn làm Thần Sứ hệ thổ vậy ạ?" đứa khác lại tò mò hỏi.

"Chả biết cái gì cũng nói, phải là hệ hỏa, hệ hỏa mới mạnh. À, tao biết rồi nhá, mày chọn hệ phong để đi nhìn trộm phải không?" Đứa trẻ bên cạnh chưa để đứa bé kia hỏi hết đã chế giễu.

"Xì, mày thì biết cái gì, hệ phong thì mới bay được mà về trời chứ." Đứa trẻ bị chế giễu thì cãi lại.

"Nào, mấy đứa trật tự. Hệ nào cũng có thể mạnh, Thạch Sanh là con nhà trời, sau này sẽ có người hệ phong đến đón về, được chưa. Còn hệ thổ thì cũng có sao? Mấy đứa chả phải vẫn lấy đá ném chim, ném quả suốt đấy thôi. Yên lặng để anh kể tiếp, không thì hôm khác."

Đám trẻ đang nhao nhao cãi nhau thì thiếu niên kia lên tiếng. Mấy đứa trẻ nghe cậu nói vậy thì đều im lặng, ở nhà chúng có mấy khi được bố mẹ hay ông bà kể chuyện cho mà nghe đâu. Chưa kể là họ kể chuyện cũng không hấp dẫn nữa.

Sau khi đám trẻ đã yên lặng, cậu thiếu niên bắt đầu kể:

"Thạch Sanh đang ngủ thì con Chằn tinh mon men mò vào sờ soạng bắp đùi chàng. Thạch Sanh giật mình khi thấy ánh mắt hung tàn khát máu, cái miệng đỏ lòm, hàm răng lởm chởm đang há ra chuẩn bị ăn thịt chàng. Mấy đứa biết Thạch Sanh làm gì tiếp theo không?"

"Đấm vỡ mồm con chằn tinh ạ." Đám trẻ đồng thanh đáp.

"Chưa…., Thạch Sang phải đứng dậy né sang một bên đã." Thiếu niên kia tủm tỉm cười.

"Sau đấy lao đến đấm vả vỡ mồm nó phải không ạ, anh kể tiếp đi." Đám trẻ lại nhao nhao.

"Sau đấy Thạch Sang vận sức dùng chiêu "thân thể thép", người chàng lúc này hóa thành một người khổng lồ với cơ bắp cuồn cuộn, cả người chàng hiện lên vẻ gân guốc, làn da chuyển màu xám đen. Con chằn tinh dù nó tu luyện hệ thảo, nhưng răng nó được phụ gia bởi hệ thổ nên vừa sắc bén vừa cứng chắc. Nó lao đến tham lam cắn mạnh vào người Thạch Sanh, nhưng thân thể chàng cứng như thép nên răng con chằn tinh chỉ để lại mấy vết xước mờ nhạt. Thạch Sanh bị nó cắn cũng tung chiêu "nắm đấm thép". Ầmmm một tiếng, cả cái miếu rung lên như muốn đổ sập xuống. Đầu con chằn tinh ăn một cú đấm như trời giáng kia thì tạo thành một cái hố sâu hoắm, từng vết nứt rộng hàng gang tay từ hố lan ra từ miệng hố…."

Cậu đang say sưa kể thì thấy phía đằng xa, một cô bé xinh xắn tầm 11, 12 tuổi đang hướng bên này đi tới. Vậy là cậu dừng việc kể chuyện lại, mỉm cười chào cô bé:

"Hôm nay em đi hái thuốc về rồi à?"

"Anh Uy lại bắt đầu bịa chuyện cho đám trẻ à, tí nữa trâu bò nhà chúng nó mà không no, về nhà bố mẹ lại mắng chúng nó bây giờ." Cô bé kia cũng mỉm cười đáp lại.

Nhìn thấy cô bé mỉm cười làm Uy có chút ngây ngẩn vì nụ cười ấy giống như của thiên thần vậy. Đám trẻ thấy cô gái kia thì lên tiếng:

"Chị Lê Na, chị để anh Uy kể nốt chuyện đi, em tí nữa buộc trâu ở chỗ khác, anh Uy kể tiếp sau đó thế nào đi."

"Anh Uy cắt cỏ xong rồi mới đi kể chuyện, còn mấy đứa đã cho trâu bò nhà mình ăn no chưa, tối về sang nhà bác Sang nghe anh Uy kể chuyện không được à?"

Cô gái thấy mấy đứa trẻ có vẻ mải mê nghe chuyện mà không chú ý đến việc nhà thì lên tiếng tiếp. Còn cậu thiếu niên kia chính là Uy, chỉ là lúc này cậu đã trong một hình hài khác, ở một thế giới khác. Uy thấy Lê Na thì giống như mấy tên thấy gái mà bỏ bạn, thanh niên liền nói:

"Mấy đứa đi chăn trâu tiếp đi, anh mang cỏ về. Hôm khác anh kể tiếp."

Vậy là trước sự thất vọng của đám trẻ, Uy cùng Lê Na đi về nhà mình. Trên đường đi, Uy ngỏ ý muốn giúp Lê Na mang gùi nhưng cô bé mỉm cười mà lắc đầu từ chối:

"Anh mang giúp em một lần, hai lần riết sau này em quen có người mang gùi hộ rồi. Nhỡ lúc nào đấy không có anh gùi cho thì biết nhờ ai, cứ để em tự làm, cái này nhẹ mà."

Uy thấy cô bé nói vậy thì cũng khẽ gật đầu đồng ý. Cả hai cứ như vậy lại im lặng bước đi dưới ánh chiều tà. Phía xa xa, sau lũy tre làng, mấy làn khói bếp đang nhẹ nhàng bay lên. Uy nhìn thấy khung cảnh này mà khẽ thở dài, vậy mà mình đã đến vùng quê này được bảy, tám năm rồi, không biết ở quê mình, giờ này bố mẹ đã nấu cơm tối chưa.

Sau vài năm ở đây, Uy cũng biết nơi này thực ra là một thế giới khác với Việt Nam. Đất nước này tên đầy đủ là Đế chế Đông Lào, về cơ bản thì hình dạng đất nước có nét tương đồng với Việt Nam vào thời kì vua Minh Mạng. Tuy là một thế giới khác nhưng nhiều địa danh cũng mang tên giống nhau, văn hóa cũng có nhiều nét tương đồng chỉ là trình độ khoa học kĩ thuật thì thậm chí còn chưa bằng cả thời Đại Cồ Việt mất.

Có lẽ do Đông Lào bị cô lập quá lâu hay do có yếu tố khác thay thế nên họ không chú ý khoản này lắm. Vốn ban đầu xung quanh Đông Lào cũng có nhiều quốc gia, nhưng không biết vì một lý do nào đó, vào khoảng 4000 năm trước, quốc gia này đột nhiên bị tách ra và bị phong ấn tại trong một vùng không gian tách biệt. Đồng thời Cha Rồng, Mẹ Tiên là hai thân linh đại diện cho quốc gia này, họ cùng 100 đứa con và những tiên nhân, tiên thú cũng theo đó mà biến mất.

Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại vùng đất liền và vùng biển phía đông cùng hai quần đảo. Hiện tại thì nơi này đang ở triều đại nhà Nguyễn, nhưng từ sau khi vị vua thứ tư của triều đại này qua đời, đất nước rơi vào hỗn loạn mà chia thành ba miền Bắc, Trung, Nam. Mỗi vùng miền đều có một vị Chúa, họ có triều đình riêng để quản lý vùng đất của mình. Nhưng dù vậy thì bề ngoài họ vẫn đều tỏ ra mình là thần tử của họ Nguyễn.

Ngôi vị hoàng đế vẫn còn nhưng lúc này chỉ còn là chiếc bóng, mọi quyền lực lúc này chỉ còn là sắc phong ai lên làm Chúa mà thôi.

"Anh Uy, anh sau này có định làm một Thần Sứ không? Với một người có nhiều ý tưởng mới lạ, lại có tinh thần trượng nghĩa và võ công giỏi, kiểu gì cũng được Thần điện trọng dụng. Lúc đấy cả làng Quyết Tiến đều tự hào về anh cho mà xem." Lê Na đột nhiên lên tiếng.

"Thần điện ấy à, Thần điện cũng chưa chắc sau này sẽ yên ổn đâu. Nơi nào có quyền lực, nơi ấy có âm mưu, có tranh đấu, mà anh thì chẳng ham hố mấy cái đấy. Chưa kể, anh thích sống ở nơi này hơn." Uy ngẩng đầu nhìn trời thở dài mà trả lời.

Trong đầu cậu sao mà không biết vào Thần điện là tốt. Tuy vậy, Thần điện bây giờ nhìn vào có vẻ bình yên, nhưng gần đây hắn thường xuyên nghe người ta nói về các điện chủ ở ba miền thường xuyên lui tới phủ Chúa. Các ông điện chủ các vùng không lo kêu gọi các lãnh chúa thống nhất đất nước, thống nhất chính quyền thì thôi đi. Đằng này ông thì lên tiếng ca ngợi công lao an bang trị quốc của phủ Chúa, ông thì công khai phát biểu nên công nhận phủ Chúa là một chính quyền tự trị chính thống, ông thì muốn mỗi vùng miền nên có bộ luật riêng cho hợp văn hóa.

Nếu nói Thần điện vẫn thống nhất như vẻ bề ngoài thì Uy chả tin. Ai biết lúc nào mà những con tôm cái tép như mình táng thân trong những cuộc tranh đấu vô nghĩa vì quyền lực ấy chứ. Giữa cái thời buổi loạn lạc này, cứ an phận trên núi này cũng tốt, sính làm anh hùng để được gì đây? Nơi này không phải tổ quốc sinh ra cậu, chỉ có dân làng mới là những người mà Uy quan tâm. Không việc gì phải đi lo mấy cái chuyện đao to búa lớn, quốc gia đại sự làm gì cho mệt. Chưa kể Uy chỉ là một thiếu niên 13 tuổi mà thôi, đang ăn chưa no thì lo cũng vô ích.

Lại nói Thần điện vốn ban đầu là do Cha Rồng và Mẹ Tiên thành lập như một tổ chức để đi khắp nơi truyền đạt ý chí của cả hai. Đồng thời giúp người dân trừ yêu ma gây hại, răn dạy con người nơi đây về đạo đức, văn hóa, hành thiện tích đức v.v. Có thể nói đây như một tổ chức sinh ra để đảm bảo sự thống nhất tôn giáo và giáo hóa dân chúng vậy, nhưng có lẽ mục đích hiện tại của nó e là không chỉ đơn thuần như lúc đầu nữa.

Những người trong Thần điện được thức tỉnh huyết mạch Rồng Tiên đều có sức mạnh nguyên tố của bảy hệ: Phong, Thủy, Hỏa, Thổ, Mộc (Thảo), Không gian và Thời gian. Những người được thần điện thức tỉnh sức mạnh nguyên tố được gọi là Thần Sứ, tuy nhiên họ có thể rời khỏi đây sau một thời gian phục vụ, những người như vậy gọi là Thần Sứ tự do. Tuy nhiên, hiện tại ở Đông Lào chỉ còn năm hệ, hai hệ không gian và thời gian đều đã biến mất theo sự biến mất của thần linh mà người ta gọi là chư thần hoàng hôn.

"Anh Uy, sau này anh mà có làm Thần Sứ thì anh chọn hệ nào?" Lê Na lại lên tiếng hỏi.

"Anh còn chưa nghĩ đến việc rời làng. Nếu có thì hệ thủy đi, hệ thủy nói chung là ổn, về cơ bản anh thấy nó phù hợp với anh. Còn em? Em nhà làm nghề thuốc chắc có trở thành Thần Sứ thì kiểu gì cũng chọn hệ Thảo, như vậy thì sau này đỡ phải lên núi hái thuốc rồi nhỉ?" Uy quay sang cười nói với cô bé.

Lê Na thấy Uy đoán được suy nghĩ của mình thì vui vẻ như thể có người thấu hiểu mình:

"Sao anh biết được hay vậy? Nhưng mà làm gì có ai muốn suốt ngày lên núi hái thuốc để bị muỗi đốt, vắt cắn cơ chứ."

Cả hai cứ như vậy lại vừa đi vừa thỉnh thoảng trò chuyện cho tới khi về tới nhà. Nhà của Uy ở hiện tại là một võ đường, chủ võ đường là bác Sang. Ở chung với nhà bác mộ thời gian nhưng Uy chỉ biết trước đây bác có làm trong bộ phận trị an ở trong một tòa thành lớn. Nhưng về sau không làm nữa mà về quê dạy võ, dường như bác cũng không có ý định chia sẻ lý do tại sao bác về quê nên cậu không tiện hỏi. Những kiến thức về Đông Lào hay Thần điện của Uy đều do bác Sang nói cho, chứ hắn từ lúc theo bác về đây đã rời khỏi làng được mấy hôm.

Ban đầu việc ở chung với bác Sang làm Uy có chút không quen, dù sao cũng là những người xa lạ mới gặp nhau. Về sau có người gợi ý hai người làm bố con nuôi nhưng bác từ chối, về lý do tại sao thì bác không nói. Vừa vào trong sân thì bác Sang đã gọi Uy lại:

"Đi cắt cỏ về rồi đấy à? Mày lại đây bác nói chuyện một tí."

Nghe bác gọi Uy cũng bỏ gánh cỏ xuống, chạy lại mà hỏi:

"Có chuyện gì thế bác? Cháu đang định cho trâu ăn xong đi nấu cơm."

"Mày cứ để đấy cho thằng Huân, hứng cho nó mãi, nó chây ì đi. Mày cho bác hỏi cái, mày có ý với con bé Na nhà ông Khang à?"

Uy mếu mặt khi tưởng chuyện gì quan trọng mà bác gội cậu lại như có chuyện gấp như thế. Hóa ra lại hỏi cái chuyện bà tám như này, bác cũng rảnh quá đi, nhà thì bao việc. Tự dưng không lo chuyện khác lại lo mấy cái chuyện của đám trẻ con này.

"Dạ cháu không, chắc bác lại nghe ai đồn thổi rồi. Bọn cháu còn bé tí đã biết cái gì đâu mà."

Uy mặc dù thấy Lê Na mặc dù là một cô bé rất xinh đẹp, tốt bụng nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ. Bé tí tuổi đầu mới học lớp bảy thì ý ới cái gì.

"Chúng mày thì bé bỏng cái nỗi gì nữa, nữ thập tam nam thập lục. Mày thì mấy hôm nữa cũng mười bốn rồi, con bé thì sang năm mười ba. Mày không nhanh thì lúc nó đi lấy thằng khác đừng trách bác không bảo ban. Tao thấy mấy chỗ cũng khai hoang được đấy. Không ấy mấy hôm nữa, mà thôi, mai luôn đi, tao với mày cùng thằng Huân, thêm mấy khác đi dọn cho mày một mảnh đất trước. Sau mày kiếm tiền mà cất cái nhà tử tế vào, nhà con bé kia nó là nhà thầy thuốc nên tầm mắt cũng cao phết đấy, mày lo dần đi là vừa."

Uy muốn cạn lời thật sự luôn. Cậu vừa thấy cảm động vừa thấy buồn cười. Bác Sang cứ như bố và mẹ hắn cộng lại vậy, mà kể ra thì một người vừa làm cha nhưng gánh cả trách nhiệm làm mẹ như bác thì điều ấy không khó hiểu lắm.

"Bác cứ lo xa, bác từ lúc nào có hứng thú bỏ vai bác làm vai bố cháu rồi. Thôi, cháu đi con trâu ăn cái đã."

Uy nói xong thì mang gánh cỏ đi, không muốn tiếp tục cái chủ đề này nữa.

"Mày từ từ đã, tao còn chưa nói hết. Tao nghe nói mấy người trong làng này nói cả nhà con bé cũng ưng ưng mày đấy. Đánh nhanh diệt gọn luôn đi, ngại cái đếch gì nữa, thích bỏ mẹ ra còn bày đặt. Thế muốn làm gì làm đi, xong ăn cơm rồi nghỉ ngơi, mai theo tao đi mở miếng đất sau có chỗ mà cắm dùi."

Bác Sang vẫn không tha cho Uy mà nói với theo.

Sau bữa ăn tối, cả nhà đang uống nước chè cho sạch miệng thì bác Sang bảo từ giờ trở đi, bác sẽ thuê Uy làm việc như một thầy dạy võ được mời về. Uy từ chối nhưng bác gạt đi, bác bảo cậu cũng lớn rồi, nên nói chuyện tiền nong dần đi. Bác còn bảo cậu biết chữ thì mở lớp vỡ lòng cho đám trẻ ở làng này và mấy làng bên luôn, bác sẽ đi làm "đại sứ thương hiệu" cho. Dù sao thì bác cũng là người dạy võ có tiếng ở cái vùng này.

Về đến phòng mình Uy cũng bắt đầu suy nghĩ những gì bác Sang hôm nay nói. Dù nói tuổi của thân thể này chưa lớn, nhưng ở nơi này thì đúng như bác Sang nói, mấy năm nữa là phải lập gia đình rồi. Phải bắt đầu kiếm kế sinh nhai dần là không thừa. Trong lúc suy nghĩ thì Uy lại nhìn vào hòn quả trứng ở trên bàn, gọi là quả trứng thì không hẳn nhưng bởi vì hình dáng nó như vậy, nên Uy cũng cho nó là một quả trứng.

Về quả trứng này thì ngay từ lúc Uy chuyển sinh tới nơi này nó đã ở cùng cậu rồi. Lúc Uy tỉnh lại sau vụ tai nạn kia thì phát hiện bản thân mình đang ở trong một hình hài khác. Bản thân cậu lúc ấy đang lênh đênh trên một chiếc bè với một cái nôi, bên trong còn một quả trứng lớn như một quả bóng bay cỡ vừa vậy. Nếu bảo đấy là một hòn đá thì có ai nâng niu nó như vậy, chưa kể nơi đây là một vùng đất có ma thú.

Vỏ quả trứng rất cứng, về sau đã vài lần cậu thử cạy vỏ nó nhưng ngay cả một vết xước cũng không tạo nên nổi. Đoán chừng đây là một báu vật nên Uy vẫn giữ nó đến tận bây giờ. Lúc cậu dạt vào bờ thì vừa đói vừa rét, cậu không biết chủ thân thể này đã bao lâu không được ăn uống rồi. Bụng lép kẹp mà sôi lên nhưng tiếng ọc ọc, chân tay khẳng khiu run rẩy, tóc thì lưa thưa như thiếu đạm lâu ngày. Nhìn bộ dáng mặt xanh nanh vàng, dưới ngực hai hàng dao găm lúc ấy thì ai ở Việt Nam cũng sẽ nghĩ cậu vừa sống sót sau nạn đói khủng khiếp năm 1945.

Lúc đó Uy chỉ có một đoạn kí ức mờ nhạt rằng thân thể này tên là Cao Bá Uy, nhưng một ai đó đã dặn đi dặn lại cậu là sau này hãy dùng một cái tên khác, đừng để bất kì một ai biết được tên thật của cậu. Còn đâu thì có vẻ như khi chết thì thân thể cũng mất sạch kí ức, chỉ còn mỗi một chấp niệm luôn nhắc nhở bản thân hãy sống thật tốt và đừng nói tên thật với bất kỳ ai.

Có lẽ gặp được bác Sang là may mắn nhất lúc ấy với Uy. Lúc ấy bác và dân làng đều cùng nhau cho cậu đồ ăn thức uống, tất nhiên là với tư duy của một người thanh niên cậu sẽ không ăn không ở không. Uy dù sao ở kiếp trước cũng sinh ra ở nông thôn nên mọi người ai có việc gì cần giúp là cậu cũng sẽ giúp trong khả năng của mình.

Cứ như vậy cho đến hiện tại, lúc bình thường thì Uy sẽ giúp bác Sang dạy võ mấy đứa đệ tử nhỏ. Còn đâu thì lúc chiều thì cậu chăn trâu, cắt cỏ cho nhà bác. Uy thầm nghĩ nếu như cứ ở đây cũng không tệ, người dân thật thà chất phác, môi trường sống trong lành, nếu làm một thầy dạy vỡ lòng cũng không tệ. Về sau nếu thích thì có thể kinh doanh, dẫu sao trong đầu Uy cũng vẫn còn nhớ nhiều kiến thức ở kiếp trước. Cứ mải mê suy nghĩ mà Uy dần chìm vào giấc ngủ, còn hòn đá kia bắt đầu tỏa ra những ánh sáng nhẹ thần bí cũng những âm thanh khe khẽ.

Bạn đang đọc Đông Lào phiêu lưu ký sáng tác bởi SongNguansi

Truyện Đông Lào phiêu lưu ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongNguansi
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.