Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 35 + 36

Phiên bản Dịch · 1829 chữ

Chương 35

Thám tử Max Hornung đang nghĩ ngợi. Trong cục điều tra đầy những tiếng lách cách của máy chữ, tiếng cãi nhau, tiếng chuông điện thoại nhưng Max Hornung không hề nghe thấy hay nhìn thấy gì hết.

Anh ta có sự tập trung cao độ vào một thứ không khác gì một máy tính. Anh ta đang suy nghĩ về điều lệ của Roffe và các con, như cụ Samuel đã tạo dựng lên, duy trì quyền điều hành trong phạm vi gia đình. Thật tài tình. Và nguy hiểm. Chuyện nầy nhắc anh ta nhớ đến vụ chơi hụi, kế hoạch bảo hiểm Italia được ông chủ ngân hàng Tonti nghĩ ra năm 1695. Các thành viên chơi hụi đóng những số tiền bằng nhau và khi một thành viên chết thì những người còn lại sẽ được hưởng phần tiền của người chết. Chuyện đó đã tạo nên một động cơ mạnh mẽ để tiêu diệt người khác.

Như Roffe và các con. Thật quá cám dỗ khi cho người ta thừa hưởng số cổ phần đáng giá cả triệu đô la và rồi bảo họ không thể bán nó đi trừ khi tất cả cùng đồng ý.

Max biết rằng Sam Roffe đã không đồng ý. Ông đã chết. Elizabeth đã không đồng ý. Và nàng cũng hai lần suýt chết. Có quá nhiều tai nạn xảy ra. Thám tử Max Hornung không tin vào các tai nạn. Anh ta đến gặp Chánh thanh tra Schmied.

Ông Chánh thanh tra lắng nghe bản báo cáo về vụ tai nạn leo núi của Sam Roffe và càu nhàu:

- Tức là có một vụ lộn xộn về tên của người dẫn đường. Chuyện nầy vẫn khó tạo thành một vụ giết người, Hornung. Không có chuyện đó trong phòng của tôi.

Viên thám tử bé nhỏ kiên nhẫn nói:

- Tôi nghĩ còn có nhiều hơn thế. Roffe và các con đang có nhiều vấn đề nội bộ nghiêm trọng. Có lẽ một kẻ nào đó nghĩ rằng việc thanh toán Sam Roffe sẽ giải quyết được những vấn đề đó.

Chánh thanh tra Schmied dựa lưng vào ghế và nhìn thám tử Hornung chằm chằm. Ông chắc chắn rằng những giả thuyết của anh chẳng là gì cả. Nhưng cái ý nghĩ cứ để thám tử Max Hornung đi cho khuất mắt một thời gian làm lòng ông tràn ngập thích thú. Và sự vắng mặt của anh ta sẽ đẩy mạnh được tinh thần cho toàn bộ các nhân viên còn lại trong phòng.

Và còn một chuyện nữa phải cân nhắc: Những người mà Max Hornung muốn điều tra. Không ít quyền lực hơn gia đình Roffe. Thường thường thì Schmied sẽ ra lệnh cho Max Hornung luôn cách xa họ một triệu dặm. Nếu thám tử Hornung chọc tức họ - và làm sao anh ta không chọc tức họ - Họ sẽ đủ sức mạnh để tống cổ anh ta ra khỏi lực lượng. Và không ai có thể đổ lỗi cho thanh tra Schmied. Không phải tay thám tử bé nhỏ đã buộc ông làm thế hay sao? Và thế là ông nói với Max Hornung.

- Vụ đó là của anh. Cứ từ từ mà tiến hành.

- Cám ơn xếp, - Max sung sướng nói.


Khi Max đi qua hành lang về văn phòng mình, anh ta đâm sầm vào một nhân viên điều tra những cáì chết bất thường.

- Hornung? Tôi có thể mượn trí nhớ anh một lát được không?

Max chớp mắt.

- Xin anh nói lại?

- Đội tuần tra đường sông vừa vớt được một cô gái. Anh xem qua một chút nhé?

Max nuốt khan và nói:

- Nếu anh muốn.

Đây không phải là phần việc Max thích, nhưng anh ta cảm thấy đây là trách nhiệm của mình.

Cô ta nằm trong ngăn kéo kim loại trong sự lạnh lẽo của nhà xác. Tóc cô ta vàng hoe, khoảng mười chín hai mươi tuổi. Cái xác cô ta phồng lên vì bị ngâm nước, trần truồng, ngoại trừ một sợi ruy băng đỏ quấn quanh cổ.

- Có dấu hiệu giao hợp trước khi chết. Cô ta bị bóp cổ và vứt xuống sông, - người nhân viên nói. - Không có nước trong phổi. Chúng ta không lấy được dấu tay nào trên người cô ta. Anh đã bao giờ gặp cô ta chưa?

Thám tử Max Hornung nhìn xuống gương mặt cô gái và nói:

- Chưa.

Anh ta đi đón xe bus để ra phi trường.

Chương 36

Khi thám tử Max Hornung hạ cánh xuống sân bay Costa Smeralda ở Sardinia, anh ta đi thuê chiếc xe hơi rẻ nhất hiện có, một chiếc Fiat 500, và lái đi Olbia. Không như phần còn lại của Sardinia, Olbia là một thành phố công nghiệp, và vùng ngoại ô là một vùng mở rộng lộn nhộn với nhiều nhà máy, một bãi rác của cả thành phố và một nghĩa địa các loại xe hơi đã một thời đẹp đẽ, bây giờ là những khối của vô dụng, dùng làm phế liệu thì tốt.

Mỗi thành phố trên thế giới đều có khu chứa xe hơi đồng nát, Max nghĩ. Đài kỷ niệm của nền văn minh.

Max đi tới trung tâm thành phố và lái xe đến trước một toà nhà treo bảng hiệu "CHỈ HUY SỞ CẢNH SÁT OLBIA". Lúc Max bước vào, anh ta cảm thấy không khí quen thuộc như mình cũng thuộc về chỗ nầy. Anh ta trình thẻ chứng nhận cho viên trung sĩ trực và vài phút sau anh ta được đưa vào văn phòng của cảnh sát trưởng Luigi Ferraro. Ferraro đứng dậy, một nụ cười chào đón nở trên mặt. Nhưng nó vụt tắt khi ông ta trông thấy người khách. Có cái gì đó ở Max không thể tỏ ra được mình là thám tứ.

- Tôi có thể xem thẻ của ông chứ? - Cảnh sát trưởng Ferraro lịch sự hỏi.

- Dĩ nhiên, - Max nói.

Anh ta rút ra chiếc thẻ và cảnh sát trưởng Ferraro xem xét kỹ cả hai mặt của nó và trả lại. Kết luận ngay tức khắc của ông ta là Thuỵ Sĩ hẳn đang rất thiếu thám tử. Ông ta ngồi xuống sau bàn làm việc và nói:

- Tôi có thể giúp gì cho ông?

Max bắt đầu giải thích bằng một thứ tiếng Ý lưu loát.

Vấn đề là có vẻ như cảnh sát trưởng Ferrero đôi khi phải khó khăn lắm mới hiểu được Max đang nói tiếng gì. Khi ông ta nhận ra mình nên làm gì, ông ta khó chịu giơ bàn tay lên và nói:

- Thôi đi! Ông có nói được tiếng Anh không?

- Được, Max trả lời.

- Vậy thì tôi xin ông? Chúng ta hãy dùng tiếng Anh đi.

Khi Max đã kể vắn tắt mọi việc, Ferraro nói:

- Ông nhầm rồi, Signore. Tôi có thể cho ông biết là ông đang phí thời gian vô ích. Các thợ máy của tôi đã kiểm tra kỹ chiếc xe Jeep. Tất cả mọi người đều đồng ý rằng đó chỉ là tai nạn.

Max gật đầu, bình thản.

- Tôi không nghĩ như thế.

Cảnh sát trưởng Ferraro nói:

- Được. Hiện giờ chiếc xe đó đang được bầy bán trong một gara công cộng. Tôi sẽ cho người đưa ông đến đó. Ông có muốn đến hiện trường vụ tai nạn không?

Max chớp mắt và nói:

- Để làm gì?

Thám tử Bruno Campagna được chọn là người dẫn đường của Max.

- Chúng tôi đã xem xét rất kỹ. Đó là một tai nạn, - Campagna nói.

- Không đâu. - Max trả lời.

Chiếc xe Jeep ở góc gara, phía trước vẫn còn vết sứt mẻ và có vài vết nhựa cây xanh đã khô.

- Tôi chưa có thời gian sửa lại nó, - người thợ máy giải thích.

Max đi vòng quanh chiếc Jeep, xem xét nó.

- Hệ thống phanh đã bị phá hoại ra sao? - Anh ta hỏi.

Người thợ máy kêu lên:

- Jésus! Ông, cũng nói vậy sao? - Một chút giận dữ trong giọng anh ta. - Đã hai mươi lăm năm qua tôi làm thợ máy, thưa ông. Tôi đã đích thân kiểm tra cái xe Jeep nầy. Lần cuối cùng có người đụng đến hệ thống phanh là trước khi nó rời khỏi nhà máy.

- Ai đó đã phá hoại hệ thống phanh. - Max nói.

- Bằng cách nào? - Người thợ máy lắp bắp.

- Tôi còn chưa biết, nhưng tôi sẽ biết. - Max cam đoan với ông ta với vẻ tin tưởng. Anh nhìn lại chiếc xe lần cuối rồi quay gót ra khỏi gara.

Cảnh sát trưởng Luigi Ferraro nhìn thám tử Bruno Campagna và hỏi:

- Anh đã làm gì với anh ta?

- Tôi chẳng làm gì cả. Tôi đưa anh ta đến gara, anh ta tỏ ra lố bịch với người thợ máy rồi anh ta nói muốn đi dạo một mình.

Kỳ quặc!


Max đứng trên bờ, nhìn ra mặt nước xanh thẫm của biển Tyrrhenie mà không hề thấy gì. Anh ta đang tập trung tư tưởng, đầu óc bận rộn ghép các mảnh vỡ vào với nhau. Cũng như đang chơi trò ghép hình khổng lồ. Mọi việc luôn ăn khớp nếu ta biết nó phù hợp ở chỗ nào.

Chiếc xe Jeep là một phần nhỏ nhưng rất quan trọng của trò chơi lắp ghép nầy. Hệ thống phanh của nó đã được thợ máy lão luyện kiểm tra. Max không có lý do gì để nghi ngờ sự thành thật hay tay nghề của họ. Nên anh ta chấp nhận sự thật rằng hệ thống phanh của chiếc xe Jeep đã không bị phá hoại. Vì Elizabeth đã lái chiếc xe Jeep và có ai đó muốn nàng phải chết, nên anh ta cũng chấp nhận luôn sự thật hệ thống phanh đã bị phá hoại. Không có cách nào để thực hiện việc đó. Nhưng có một người làm được. Max đang phải đối phó với một kẻ khôn ngoan. Chuyện nầy càng làm cho sự việc thêm phần hấp dẫn.

Max bước xuống bãi cát, ngồi lên một tảng đá, nhắm mắt lại và bắt đầu tập trung tư tưởng lần nữa, chăm chú vào các mảnh vụn, đổi chỗ, tháo ra lắp vào các mảnh của trò ghép hình.

Hai mươi phút sau mảnh cuối cùng đã được lắp vào đúng chỗ. Max mở mắt ra và nghĩ một cách thán phục. Hoan hô! Mình phải gặp cái người đã nghĩ ra trò nầy.

Sau đó, thám tử Max đã đến xem xét hai địa điểm, một ở ngoài Olbia và một ở trên núi. Rồi anh ta đáp chuyến máy bay chiều trở về Zurich.

Hạng vé bình dân.

Bạn đang đọc Dòng Máu của Sidney Sheldon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.