Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Theo Dấu Vết

Tiểu thuyết gốc · 1566 chữ

Hồng Lâu Mộng vốn không có người canh chừng, cũng chẳng hiểu vì sao cả tòa biệt phủ lớn như thế lại chỉ có một dãy phòng có người ở, đều là những kẻ trăng hoa sa đọa hưởng thụ thú vui xác thịt.

Nana sau khi phóng thích tinh thần lực cảm nhận một thoáng, cô khinh thường hừ một tiếng mới dẫn ba người Hàn Dạ, Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đi ra khỏi Hồng Lâu Mộng, tra xét hồ nước xung quanh.

Bốn người giờ đang đứng bên hồ phía trái biệt phủ ở hướng tây, hồ lớn ước chừng có đến một trăm mét chiều dài, bề mặt tuy sạch sẽ nhưng vẫn mờ ảo có khí lưu phía trong, chắc chắn không bình thường.

Chu Trúc Thanh nhìn ngắm một chút, phát hiện có điều khả nghi: "Nana, nhìn kìa, kia là cái gì?"

Nana theo tay Chu Trúc Thanh chỉ, cô thấy đến một vật nhỏ màu hồng phản ánh trăng sáng long lanh nằm bên mép hồ, trong lòng sớm có nghi hoặc, Nana ánh mắt bùng lên sát khí tiến tới nắm vật nhỏ cầm lên: "Lục lạc, của tiểu Tuyết."

Giọng nói Nana bình thản chứ không hề kích động, điều này càng khiến ba người phía sau rét lạnh. Nana nhìn vào trong hồ, một nhánh dây leo từ đầu ngón tay cô lặng lẽ vươn dài ra, dây leo nhanh chóng theo sát thành hồ mà đâm thẳng xuống mặt nước phía dưới thăm dò.

Chu Trúc Thanh tâm bỗng cảm thấy bồn chồn, cô tiến đến hỏi Nana: "Ngươi định làm gì vậy?"

Nana khuôn mặt vô cảm chỉ có đôi mắt như phát ra đỏ sắc khiến Chu Trúc Thanh vô cùng lo lắng, may mắn Nana lý trí hoàn toàn thanh tỉnh, cô đáp lại Chu Trúc Thanh: "Yên tâm, ta biết chừng mực, muốn thử xem bên dưới có thật tồn tại mật thất không thôi."

Nghe Nana nói vậy ba người mới an tâm thở ra. Nana cho dây leo xuống là để tìm kiếm bùn lầy, hồ thông thường chắc chắn phải có, nếu xây dựng căn cứ hẳn là phía dưới đã bị dọn sạch, lúc trước căn cứ Tư La thành cũng là như thế.

Quả nhiên, Nana nhíu mày rụt tay lại.

Đới Mộc Bạch vội vàng hỏi: "Thế nào, phát hiện mật thất sao?"

Nana gật đầu: "Chắc chắn, có điều, không có lối vào. Độ sâu khoảng năm mươi mét dây leo bị chặn, ta cảm nhận thứ chặn nó, rất giống kính."

"Kính? Liệu có phải là trần nhà của mật thất dưới hồ?" Đới Mộc Bạch hai tay khoanh vòng trước ngực nói: "Hai bên hồ kia bình thường, chỗ này lạ như vậy hẳn là đúng rồi, có điều, lối vào ở đâu?"

Nana: "Ta xuống dưới xem."

Nana không nghĩ nhiều đặt chân xuống hồ, Hàn Dạ vội vàng bắt lấy tay cô ngăn cản: "Ngươi ngốc sao? Quá nguy hiểm, lỡ như bọn chúng nhìn thấy ngươi thì sao hả?"

Nana đang phải kìm nén giận dữ rất nhiều, cô nhăn mặt hất ra tay Hàn Dạ lạnh lùng nói: "Đừng xen vào chuyện của ta."

Nana quyết tuyệt quay người theo bên thành chìm vào hồ, Hàn Dạ ngơ ngác đứng im không nói thêm gì nữa.

Đới Mộc Bạch dường như đoán được chút ý tứ của Hàn Dạ với Nana, hắn thở dài vỗ vai Hàn Dạ: "Chúng ta biết thực lực của Nana, yên tâm. Còn có, ngươi ý tứ, tốt nhất nên từ bỏ đi."

Vốn là người không dễ phô bày cảm xúc cho người lạ nắm bắt, nhưng giờ đây Hàn Dạ nhíu mày có chút tức giận hỏi lại Đới Mộc Bạch: "Nhị hoàng tử lời này có ý gì?"

Đới Mộc Bạch thật lòng mà nói: "Ngươi và Nana chuyện ở Vũ Hồn thành muội ấy đã kể cho bọn ta nghe, ta biết ngươi để ý tới Nana nhưng Nana tình cảm, sớm đã thuộc về người khác. Lần này Nana theo bọn ta tới Tinh La là vì muốn trốn tránh người kia, có điều ai trong chúng ta cũng rõ ràng, muội ấy có yêu mới phải bỏ tâm đi suy nghĩ, nếu không với tính cách đó muội ấy đã dứt khoát tuyệt tình chứ không cần chạy đến tận đây. Nana chỉ là cần thời gian chấp nhận mà thôi. Hàn Dạ, ngươi nên từ bỏ, trước tránh tự mình thất vọng. Quan trọng nhất, bọn ta không muốn thấy tiểu muội của mình vì tình cảm mà gặp rắc rối, người kia cũng là chỗ thân thiết với bọn ta, hơn nữa hắn, tính cách rất khó coi."

Hàn Dạ biết người kia trong miệng Đới Mộc Bạch là ai, bản thân hắn đã có lần thỉnh giáo, nhưng hắn đâu phải người dễ dàng từ bỏ. Hàn Dạ khẽ nhếch miệng cười: "Đa tạ ý tốt của ngươi, chuyện của ta, tự ta quyết định."

Thấy Hàn Dạ bỏ qua lời khuyên nhủ, Đới Mộc Bạch cũng nhất quyết lắc đầu không nói nữa. Chu Trúc Thanh liếc Đới Mộc Bạch, hai người cười thầm, vị kia đối chuyện tình cảm đúng là... cực kì khó ưa. Rất tò mò khi hắn biết tên tình địch này tồn tại, hắn sẽ làm ra cái hành động gì đây?

 

Ở độ sâu năm mươi lăm mét so với mặt hồ, Nana vẫn luôn duy trì ở sát mép hồ tận lực tránh không bị phía dưới phát hiện. 

Đúng như Đới Mộc Bạch đoán, kính chính là trần nhà của khu mật thất phía dưới, kính trong suốt bao phủ hoàn toàn một trăm mét chiều dài hồ, cách mười mét sẽ có cột đá lớn chỗng đỡ, Nana áp sát phủ phục trên mặt kính, mượn nhờ cột đá to che giấu thân thể nhìn ngắm phía dưới.

Có đánh chết Nana cũng không ngờ, dưới này thế mà là chỗ đun nấu độc Bạch Sa, khả năng Sát Nguyệt Các muốn thông qua nhiệt độ và áp suất của nước phía trên áp chế khí độc cùng độ nóng. Nana chú ý quan sát, không phát hiện tiểu Tuyết hay 'người quen'. 

Bên dưới khói trắng um tùm, có điều, bỗng dưng xuất hiện lượng khói nhỏ ba động chuyển về một hướng, Nana nheo mắt tập trung, cửa ra chính là ở đó. Cửa mở có người mới bước vào, nhìn đến người này, Nana đã muốn một phát bóp chết cô ta, Thập Tam Nương.

Thập Tam Nương lúc này không còn xuyên trên người váy áo thiếu vải nữa, thay vào đó là bộ áo choàng đen thêu hình mặt trăng, tay cô ta một bên chống eo, một bên ôm con cáo nhỏ trước bụng, lại không phải là tiểu Tuyết của Nana sao?

Tiểu Tuyết hôn mê, tứ chi và miệng bị hiệu quả hồn kỹ bao trùm, Nana thở ra một hơi yên tâm khi biết tiểu Tuyết vẫn còn sống. Quan sát thêm một chút, Nana lặng lẽ quay trở về đến chỗ Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh và Hàn Dạ.

 

[Biệt phủ công tước]

Đới Chân giận tím tái vỗ chưởng khiến chiếc ghế đang ngồi biến thành bột mịn, nghiến răng nhìn người quỳ trước mặt, Đới Chân hỏi lại: "Diệt? Đông Nam Á?"

Người quỳ dưới đất lúc này chính là tên thanh niên Đới Chân phái đi Cung Pháp Nhĩ thành truyền tin, Tinh Thập.

Tinh Thập mồ hôi vã ra như tắm, hắn liên tục run rẩy, phần vì Đới Chân nộ khí, còn lại là vì nhớ đến cảnh tượng khủng khiếp ở nơi hắn đến lúc chiều.

Tinh Thập thưa: "V-Vâng chủ nhân, khi ta đến trông thấy tiệm rèn đóng cửa liền rất nghi ngờ, ta đẩy cửa bước vào thì hốt hoảng phát hiện toàn bộ thợ rèn đã bị biến thành băng, ta vội vã chạy xuống mật thất xem, cảnh tượng khiến ta... khiến ta... Chủ nhân, bọn giết người rất độc ác, trừ Tư Nặc và Mã Nặc đại nhân thì toàn bộ đều bị giết hại, khắp nơi đều là máu, ta chỉ thấy bọn chúng để lại một chỗ sạch sẽ, viết ba chữ bằng máu ghi... ghi... Đông Nam Á."

Hừ! Hừ! Hừ!

Căn phòng phát ra những tiếc thở giận dữ của Đới Chân, hắn ánh mắt long lên dữ tợn: "Tư Nặc, Vũ Hồn Điện, Đông Nam Á! Được, được lắm... Tinh Thập, lập tức trở về phân tộc, nói ám khí đã bị mất, tạm dừng chế độc. Bọn người của gia tộc kia có bản đồ chắc chắn sẽ đến cánh đồng hoa. Ta muốn mạng của chúng."

Tinh Thập chỉ mong có thế, hắn lập tức lui ra ngoài tránh đi nộ khí của Đới Chân.

Lại một lần nữa Tinh Thập không biểt, nhiệm vụ của hắn vô phương hoàn thành.

Đới Chân nắm chặt hai tay, hắn gằn giọng nói với một trung niên nam tử trong góc phòng: "Tinh Điểu, cần ngươi một chuyến, tới Vũ Hồn thành..."

"Vâng, chủ nhân."

Lời vừa dứt, trung niên nam tử toàn thân khoác áo choàng đen đã hoàn toàn biến mất.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.