Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Môn

Tiểu thuyết gốc · 2771 chữ

Người đến giọng nói mang theo tức giận, nhưng Nana nhận ra hắn không có ác ý.

Nana buông ra Tần Minh nhìn nam tử trung niên mới xuất hiện, hắn một đầu tóc nâu sáng, gương mặt nghiêm nghị, qua cách xưng hô có thể đoán ra hắn cùng Ngưu Cao bối phận tương đồng, tuổi tác xấp xỉ. Trong đầu Nana bất giác hiện lên ba chữ, Dương Vô Địch.

Bên kia Đường Tam Tiểu Vũ tâm trạng giống Tần Minh, họ đang nhìn kẻ phá đám không khí hồng mà tỏ vẻ khó chịu.

Mã Hồng Tuấn mờ mịt.

Bạch Trầm Hương, Thái Long, Ngưu Cao, Thái Thản, Bạch Hạc là nhận biết, cả năm người một mặt ngạc nhiên nhìn trung niên nam tử.

Ngưu Cao lên tiếng hỏi: "Dương Vô Địch! Theo thường lệ chẳng phải ngày mai ngươi mới tới sao? Nhắc bọn Vũ Hồn Điện là chuyện gì?"

Quả nhiên hắn là Dương Vô Địch.

Nana nói nhỏ với Đường Tam: "Tam ca, Dương Vô Địch tộc trưởng Phá Chi Nhất Tộc, chuyện hợp nhất tứ tông, sắp hoàn thành rồi a."

Nghe Nana, Đường Tam mỉm cười gật đầu, thầm tính toán chút kế sách, hắn quay người âu yếm nhìn Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, muội mới tỉnh còn rất yếu, ở lại chỗ Nana, ta đi làm chút chuyện, trở về sẽ hảo hảo bồi tiếp muội. Được không?"

"Được, Tam ca, nhớ cẩn thận, Tiểu Vũ rất khỏe, ngươi đừng lo lắng." Tiểu Vũ dịu dàng trả lời Đường Tam.

Nhìn Tiểu Vũ Nana lòng cảm thấy buồn cười, cô nương đúng là lớn rồi sẽ khác, nếu như tình huống này đặt vào năm năm trước, Tiểu Vũ nhất định đã xông lên đá bay Dương Vô Địch, tội dám cả gan phá rối chuyện tốt của chị Tiểu Vũ.

Đường Tam an tâm đi về phía ba người Ngưu Cao, Thái Thản, Bạch Hạc.

Nana tằng hắng một cái sau đó tiến tới ôm lấy Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ tỷ~ Nhớ ngươi quá à!"

"Bát muội, lâu không gặp, cao hơn chút rồi ha!" Tiểu Vũ tinh nghịch véo má Nana.

Dù là cơ thể được tái tạo, Tiểu Vũ vẫn cao hơn Nana nửa cái đầu, Tiểu Vũ câu đầu tiên liền chọc trúng nỗi đau, Nana tủi thân bĩu môi phụng phịu. Hai nữ lặng đi một chút, sau lại nhìn nhau cùng cười.

Tiểu Vũ cầm tay Nana: "Cảm ơn ngươi, Nana."

"Cảm ơn cái gì chứ, giữa chúng ta không cần thiết nói những lời đó, hơn nữa, là ta có lỗi... Thôi vậy, bỏ qua đi, Tiểu Vũ, ta kể ngươi nghe mấy chuyện hay nhé! Chuyện là, lúc ta mới về học viện..."

Nana kéo Tiểu Vũ ríu rít vừa đi vừa nói, Tần Minh bị Nana ngó lơ chỉ biết im lặng lẽo đẽo theo sau. Mã Hồng Tuấn hoàn toàn bị hai nữ bỏ quên, hắn ngu mặt nhìn không nói được câu nào.

Biểu cảm khó coi của Mã Hồng Tuấn làm sao thoát được đôi mắt Bạch Trầm Hương, chỉ chờ Mã Hồng Tuấn như thế bẽ mặt, Bạch Trầm Hương lập tức xỏ xiên.

"Xem kìa xem kìa, hình như tên mập nào đó trông thật cô đơn nha, nếu là ta chắc xấu hổ muốn khóc. Aiza, quên mất ngươi khóc cũng chắc gì có người xem!"

"Ngươi... Nữ nhân xấu xí, ngươi muốn chết!" 

Sẵn bực mình, Mã Hồng Tuấn nhe nanh phóng vuốt nhảy đến nắm tóc Bạch Trầm Hương, Bạch Trầm Hương nào chịu đứng yên cho Mã Hồng Tuấn muốn làm gì thì làm, cô ấy mười móng tay cào cấu loạn xạ, còn bồi thêm cho Mã Hồng Tuấn mấy phát cắn. Thái Long thấy Mã Hồng Tuấn công phu so Bạch Trầm Hương phải chậm, hắn nghĩa khí xông vào giúp sức, thế là ba cái con người này lại làm nên hồi loạn xạ.

 

Bên kia chỗ Đường Tam, Dương Vô Địch đang nói cho ba vị lão gia tử mục đích hắn tới đây.

Dương Vô Địch: "Bốn ngày trước Vũ Hồn Điện cho người tới tông tộc của ta lôi kéo, nói chuyện không hợp liền ra tay tiêu diệt. Tuy sau cùng chúng ta đánh thắng đuổi đi nhưng phần lớn địa bàn đã bị phá hủy, giống Ngự Chi Nhất Tộc ngươi vậy. Lão Ngưu, cả lão Bạch Hạc và Thái Thản, ta tin chắc Vũ Hồn Điện chưa chịu bỏ qua, tứ tông chúng ta lúc xưa mạnh mẽ chừng nào, dù bây giờ tan rã há cam chịu kẻ khác xem thường. Ngày nay thế cục của đế quốc bất ổn, riêng lẻ chúng ta thế đơn lực mỏng, môi hở răng lạnh, vì thế, ta gấp rút tới đây gặp các ngươi bàn bạc, đã tới lúc tứ tông phải đồng tâm hiệp lực, Hạo Thiên Tông bỏ rơi vậy chúng ta sẽ tự mình, thành lập tông môn."

Lời nói của Dương Vô Địch hùng hồn, khiến bốn người bao gồm Đường Tam cứng ngắc không biết nên chen vào thế nào cho phải. 

Nghĩ rằng họ kinh ngạc, Dương Vô Địch đổi sang tư thế bái phỏng, thoáng hạ thấp giọng điệu: "Chuyện thống nhất tứ tông trọng đại gấp gáp, nếu mọi người không có ý kiến, ta xin tự đề bạt mình lên chức tông chủ."

Dương Vô Địch quả rất hào sảng, thẳng thắn. Bốn người lặng một lúc lâu, sau đó...

"Hahaha, hahaha!" Đồng thanh ba người.

Ngưu Cao, Thái Thản, Bạch Hạc nhịn hết nổi, cả ba người bỏ qua phong thái gia chủ mà ôm bụng cười lăn lóc.

Đường Tam chỉ khẽ ho nhẹ.

Nhận thấy Dương Vô Địch khuôn mặt ngây ngốc khó hiểu cực kì đáng thương, Ngưu Cao tốt tính đứng lên giải thích cho hắn: "Haha! Lão Dương, ngươi đến chậm, bọn ta đã thành lập tông môn, hơn nữa, còn có luôn tông chủ."

Hơi cúi mình một chút, Ngưu Cao làm dấu tay chỉ Đường Tam giới thiệu: "Đây là tông chủ của bọn ta."

"Ngưu tiền bối, không cần quá câu nệ." Đường Tam bấy giờ mới lên tiếng.

Dương Vô Địch lúc này chú ý đến Đường Tam, không thể hiện cái gì cảm xúc. Đường Tam cũng chăm chú nhìn Dương Vô Địch, hai mày hắn khẽ nhíu, miệng bất giác kéo lên nụ cười.

Bước lên mấy bước tới trước mặt Dương Vô Địch, Đường Tam khí chất bỗng chốc trở nên kiệt ngạo.

"Ta là Đường Tam, con trai Hạo Thiên Đấu La, 20 tuổi chiến hồn đế cấp 61. Song sinh vũ hồn Lam Ngân Hoàng, Hạo Thiên Chùy. Hân hạnh gặp mặt."

"Cái gì? Song sinh vũ hồn, 20 tuổi, hồn đế? Khoan đã, ngươi là người Hạo Thiên Tông?" Dương Vô Địch cơ hồ là bật thốt.

Dương Vô Địch kinh sợ trước thực lực của Đường Tam nhưng hắn cũng ngay lập tức bị kích động bởi Đường Tam thân phận. Hạo Thiên Tông, Dương Vô Địch đã ôm mối thù suốt 20 năm.

Đường Tam hiểu những gì Dương Vô Địch nghĩ, hắn rất cảm thông. Đây chính xác là bước cuối cùng mà hắn phải vượt qua nếu muốn hoàn thành đại sự.

Ra hiệu cho ba người nhóm Ngưu Cao đang định giải thích dừng lại, Đường Tam thái độ thủy chung không hề nao núng trả lời: "Ta chính là người Hạo Thiên Tông. Dương tộc trưởng, ta biết chuyện năm xưa Hạo Thiên Tông bỏ rơi tứ đại tông là không đúng, ta có thể thay cha ta chịu ngươi trách phạt. Nhưng có điều này phải nói rõ, tông môn của ta hoàn toàn tách biệt với Hạo Thiên Tông, bằng mọi giá, ta hy vọng tứ đại tông sẽ là nền tảng cho tông môn mới của ta được thành lập."

"Haha, nghĩ hay lắm." Dương Vô Địch cười, nhưng hắn ngay tức khắc trở mặt: "Đừng mơ. Không biết ba lão già kia thế nào bị thằng nhãi như ngươi lừa, còn ta, tuyệt sẽ không lần nữa làm chó cho bọn Hạo Thiên Tông."

"Dương Vô Địch, ngươi đừng quá đáng." Thái Thản tức sôi máu xông lên mặt giáp mặt Dương Vô Địch: "Ngươi gọi ai chó, vả lại tông chủ đã nói, tông môn bọn ta không liên quan đến Hạo Thiên Tông."

"Lão tinh tinh, tỉnh ngộ đi, năm xưa tứ đại tông suýt nữa bị diệt tộc, ngươi quên rồi sao? Ngươi còn muốn làm thuộc hạ cho người Hạo Thiên Tông." Dương Vô Địch gân cổ cãi lại.

"Lão mê độc, người cần tỉnh là ngươi, ngươi định sống trong mối hận đó đến bao giờ. Tông chủ không có lỗi, mặc dù thân phận tôn quý nhưng cam lòng chịu ngươi trách phạt, ngươi còn muốn gì chứ?"

Nghe Thái Thản, Dương Vô Địch cười như điên: "Ha, khoan nói có gia nhập tông môn hay không, muốn thay Hạo Thiên Tông nhận lỗi, được thôi!"

Dương Vô Địch đột nhiên phóng xuất vũ hồn, hất bay Thái Thản ra một phía, dưới chân xuất hiện tám cái hồn hoàn chứng minh Dương Vô Địch đích xác là một tên hồn đấu la, và vũ hồn của hắn, nổi danh thiên hạ công kích lực cực cường - Phá Hồn Thương.

Khí thế Dương Vô Địch hung dữ, Bạch Hạc cùng Ngưu Cao thủ sẵn tư thế sẵn sàng ứng chiến, ngược lại đối thủ mà Dương Vô Địch nhắm tới là Đường Tam, chút động tĩnh không có.

Dương Vô Địch thấy Đường Tam thản nhiên, hắn trước chưa nóng vội phát động công kích.

Đường Tam hài lòng gật gù: "Dương tộc trưởng, thật vinh dự thấy đến Phá Hồn Thương hiện thế. Nhưng có những chuyện, không cần thiết phải dùng vũ lực giải quyết."

"Ngươi muốn nói gì?" Dương Vô Địch nheo mắt nghi ngờ, trên người hung hăng không giảm.

Đường Tam bình tĩnh nói: "Ta đã tìm hiểu qua, nghe nói Dương tộc trưởng rất am hiểu về dược, nhưng ta thấy hình như không phải đây. Vì bản thân ngươi, đã bị trúng độc."

"Ha, lời nói ngông cuồng." Dương Vô Địch trừng lớn mắt, kịch liệt phản bác Đường Tam.

Ngưu Cao, Thái Thản, Bạch Hạc vì thế mà kinh ngạc, họ đều biết Phá Chi Nhất Tộc mệnh danh Phá, nhưng sở trường của họ, đúng là chế dược, làm sao Dương Vô Địch bị trúng độc được chứ?

Trước thái độ quả quyết của Dương Vô Địch, Đường Tam ý cười càng sâu: "Phải không? Ta để ý từ lúc ngươi đến, Dương tộc trưởng, dường như dáng đi của ngươi không hợp lý, bước một bước giật một bước, tuy ngươi xuyên quần áo rộng rãi để che mắt nhưng với người am hiểu tránh không được nhận thấy kì lạ, còn có, bàn tay trái của ngươi vì sao phải luôn nắm chặt vào nhau, đôi lúc kịch liệt run rẩy. Đó, có phải triệu chứng trúng độc lâu ngày hay không? Ta đoán, thực lực của ngươi bây giờ, so với số lượng hồn hoàn mà ngươi thể hiện, kém hơn rất nhiều."

Đường Tam bình thản nói nhưng rơi vào tai Dương Vô Địch chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Đường Tam nói hoàn toàn đúng, Dương Vô Địch bị trúng độc, điều này ngoài hắn không người có khả năng biết đến, và với khả năng của mình hắn biết rõ chẳng thể chữa trị, Dương Vô Địch khẽ run vì kích động.

Ba người nhóm Ngưu Cao thấy biểu cảm của Dương Vô Địch, họ ngạc nhiên nhìn Đường Tam, bấy giờ họ mới biết tông chủ của họ cũng am hiểu độc dược, nhưng Đường Tam nói ra bệnh tình của Dương Vô Địch là ý gì?

Đường Tam cẩn thận xem xét biến đổi tâm trạng của Dương Vô Địch, hắn cao giọng nói lớn: "Nếu tại đây ta giúp ngươi chữa trị hoàn toàn thì sao hả? Cái này có thể dùng bù đắp tội lỗi năm xưa?"

Dương Vô Địch sửng sốt: "Ngươi, có thể trị độc giúp ta?"

Dương Vô Địch ôm không nhiều hy vọng, có điều nếu chỉ một tia hy vọng hắn cũng nguyện thử chữa trị, có ai yêu thích sống cùng bệnh tật độc dược bao giờ.

Đường Tam cười, tất nhiên độc trong người Dương Vô Địch hắn có thể trị, nhưng chẳng phải có cách khác đảm bảo và mau lẹ hơn sao?

Nheo mắt nhìn nơi xa hai nữ tử đang vui vẻ trò chuyện, Đường Tam lớn tiếng gọi: "Tiểu Vũ, Nana, mau tới đây!" 

"Hả?" Nana nghe tiếng Đường Tam gọi không vui ra mặt, có điều đoán ra lý do Đường Tam gọi, Nana vẫn là ngoan ngoãn đứng lên cùng Tiểu Vũ và Tần Minh lại chỗ Đường Tam.

"Tam ca, có chuyện gì?" Nana vờ hỏi.

Đường Tam gật đầu với Tiểu Vũ, sau đó quay hướng Nana thẳng thắn nói: "Dương tộc trưởng bị trúng độc, ngươi giúp hắn trị liệu một thoáng đi."

"Hả?" Nana há hốc mồm. Đường Tam này, nhờ vả thuận miệng quá nhỉ, nhìn mặt hắn còn rất ma mãnh, hẳn là tính kế từ lâu.

Dương Vô Địch chẳng biết từ lúc nào đã thu lại vũ hồn, hắn vẻ mặt đầy nghi vấn nhìn Nana, Nana có thể đọc rõ ràng ý nghĩ của Dương Vô Địch lúc này.

Con nhóc một tia hồn lực không có, tin tưởng được sao?

Nana tự nghĩ tự ấm ức, dám khinh thường cô à? Được, cô sẽ dùng thực lực để chứng minh.

Nana không nói hai lời phóng xuất Điệp Thần Trượng, lục sắc quang mang chiếu rọi, nháy mắt đã dung nhập vào trong cơ thể Dương Vô Địch.

Phản ứng của Dương Vô Địch lúc này, kinh sợ, kinh ngạc, kinh hỉ. Hắn hoàn toàn ngơ ngác, bởi hắn cảm nhận được độc tính tưởng sẽ theo hắn suốt đời trong cơ thể chỉ bằng cái chớp mắt đã bị tiêu trừ sạch sẽ, cảm giác tứ chi linh hoạt, khí huyết lưu thông, hồn lực như lũ ào ào chảy trong kinh mạch này đã bao lâu rồi hắn mới lại lần nữa được đến đây.

Dương Vô Địch vô cùng cao hứng, giấu không nổi nụ cười khoa trương nơi khóe miệng. Đường Tam tỏ ý khen ngợi xoa đầu Nana, tiếp đến hắn bước gần hơn đến chỗ Dương Vô Địch lấy ra trong vòng tay trữ vật một vật.

Vật vừa ra, Dương Vô Địch tức khắc đem tâm đi chú ý. 

Đường Tam chân thành đưa đồ vật tới trước mặt Dương Vô Địch mà nói.

"Kẻ thông minh biết lựa chủ hiền. Dương tộc trưởng, đóa U Hương Khởi La Tiên Phẩm này là bảo bối phòng độc, ngươi thường xuyên làm việc với độc dược, nó rất thích hợp với ngươi. Đây xem như của ta quà tạ lỗi."

U Hương Khởi La Tiên Phẩm vạn năm, là tiên thảo Đường Tam lấy ở vườn dược của Độc Cô Bác, giữ nó bên người có thể tuyệt đối phòng độc, kể không hết độ trân quý, đặc biệt nó là bảo vật hộ mệnh dành cho những người như Dương Vô Địch.

Im lặng cầm đóa tiên thảo từ tay Đường Tam, Dương Vô Địch trong lòng ngổn ngang muôn vàn ý nghĩ.

"Kẻ thông minh biết lựa chủ hiền, kẻ thông minh biết lựa chủ hiền. Tốt, chẳng phải ngươi muốn ta gia nhập tông môn sao? Ta đồng ý. Vậy nói đi, tông môn của ngươi danh xưng là gì?"

Dương Vô Địch cuối cùng đã quy thuận. Đại công cáo thành, chưa vội trả lời Dương Vô Địch, Đường Tam khẽ hừ một tiếng mạnh mẽ dang tay kêu gọi. 

"Tứ đại tông tộc!"

Đáp lại Đường Tam, bốn vị tộc trưởng đồng loạt cam bái hạ phong cúi đầu.

"Lực/ Ngự/ Phá/ Mẫn Tộc nghe lệnh tông chủ."

Tiếng hô của bốn người đầy hào khí cùng khuất phục, Đường Tam hài lòng gật đầu. Giờ đây trước sự chứng kiến của tứ đại tông tộc tộc trưởng, Tiểu Vũ, Nana, Tần Minh, Thái Long, Bạch Trầm Hương, Đường Tam kiêu ngạo nhìn trời tuyên bố.

"Hãy nhớ kĩ tên tông môn của chúng ta chính là..

Đường Môn."

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.