Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huấn Luyện Thứ Hai

Tiểu thuyết gốc · 1419 chữ

Thời gian nửa tháng kết thúc.

Đại sư đến chỗ hồ nước gặp Nana, thấy hắn Nana liền đứng bật dậy, lo lắng không biết hắn sẽ đánh giá khả năng của cô thế nào.

Nhưng đại sư lại chỉ nói: "Tới đây, ta đưa ngươi đi học cái khác."

Nana kinh ngạc: "Đại sư, ngài không kiểm tra tinh thần lực của em sao?"

Nana khó hiểu, rõ ràng lúc trước đại sư đã nói nghiêm khắc như vậy. Không biết vì lý do gì lại thay đổi.

Đại sư không trả lời, chỉ mỉm cười: "Đã không cần thiết."

Đưa Nana tới một bãi đất rộng, đại sư xuất ra vũ hồn của mình trước mặt cô. Vũ hồn của đại sư giống như Nana là vũ hồn biến dị, nhưng hắn lại biến dị theo hướng yếu đi.

Đại sư thân phận chính là người của gia tộc Lam Điện Bá Vương Long được xưng đại lục đệ nhất thú vũ hồn, trải qua biến dị biến thành một con thú lạ trông giống cẩu, đã thế hồn lực lại không cách nào đề thăng vượt cấp bốn mươi, hồn kỹ chỉ có ba cái, tấn công bằng cách thả bom nên hắn đặt tên cho vũ hồn của mình là La Tam Pháo.

Đại sư yêu quý La Tam Pháo nhưng tránh không được vẫn có chút tự ti về bản thân, nhìn Nana, đại sư nói: "Nana, đây là vũ hồn của ta La Tam Pháo. Ngươi hẳn là rất ngạc nhiên khi thấy nó, ngươi có nghi vấn gì đối với ta không?"

Nana biết về xuất thân của đại sư, càng biết rõ hắn tự ti, nhất là khi hắn chưa xác định được Nana có coi trọng hắn hay không, dù sao Nana cũng là một song sinh vũ hồn đỉnh cấp.

Nana lắc đầu: "Đại sư, sao ngài lại nói thế, từ trước kia em đã luôn rất kính trọng ngài, không chỉ vì tri thức mà còn vì cách thầy đối xử với bọn em, em chưa từng học với một người thầy nào tốt như vậy. La Tam Pháo rất dễ thương, lại có nhiều linh tính, nhìn nó giống như một hồn thú hơn là vũ hồn, em hiểu được cảm giác có một người bạn hồn thú đáng yêu như nó."

Nana cúi xuống vuốt ve đầu của La Tam Pháo, La Tam Pháo cảm nhận được Nana tình cảm, nó thân thiện chạy vòng quanh cô vui vẻ.

Đại sư thở ra một hơi nhẹ nhõm, hảo cảm với Nana lại tăng lên, hắn ân cần mà chỉ bảo cho Nana: "Ta thấy năng lực của ngươi rất mạnh nhưng hầu như không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, ta thật không hiểu trước kia ngươi làm sao tu luyện. Triệu Vô Cực nói với ta, lúc đấu Thái Thản Cự Viên hắn cảm nhận được trị liệu năng lực của ngươi. Ngươi thử nghĩ xem, thay vì tập trung chữa trị cho hắn thì ngươi tìm cách sử dụng Tinh Thần Tập Kích đối với Thái Thản Cự Viên có phải hữu dụng hơn không. Nếu nhớ không nhầm thì kỹ năng đó của ngươi không hạn chế cấp bậc cao hồn lực."

Nana nghe đại sư giảng, cô cúi đầu, nghĩ lại lúc đó không chỉ có Triệu Vô Cực mà là cả tám người được trị liệu cùng lúc. Nhưng đại sư nói đúng, thay vì như thế cô nên tấn công tinh thần của Thái Thản Cự Viên, sáng tạo thời cơ cho tất cả chạy thoát. Nana quả thật quá ngu ngốc.

Đại sư tiếp tục nói: "Thể lực của ngươi cũng yếu nhất trong mọi người, Vinh Vinh là đơn thuần hệ phụ trợ nhưng so với ngươi còn mạnh mẽ hơn. Trong nửa tháng này, ta muốn ngươi phải rèn luyện sức chịu đựng của bản thân. Nghe rõ chưa, không ý kiến chứ?"

Đại sư nói rất đúng, Nana năng lực đến từ bên ngoài không phải chính cô tu luyện, cũng chưa từng thực sự chiến đấu, làm sao có thể trong mấy ngày theo kịp mọi người. Nana chỉ biết lắc đầu biểu thị không có ý kiến, nhường đại sư sắp đặt.

Đại sư hài lòng vừa nhìn La Tam Pháo vừa nhìn Nana, nói: "Nana, ta đề ra cho ngươi bài học, là đuổi bắt Tam Pháo."

Nếu là trước kia Nana đã tò mò mà hỏi lại nhưng từ sau bài học đếm cá, cô mới hiểu rõ cách dạy của đại sư, đơn giản nhưng thực tế, tăng lên từ chính bản thân mình chứ không phải rèn luyện một cách mù quáng. Nana gật đầu nói: "Được, đại sư cứ bảo em sẽ làm theo."

Đại sư: "Tốt lắm, ta sẽ không để Tam Pháo giảm tốc độ, ngươi phải cố gắng chạy theo bắt được nó, không dùng hồn lực, không đến giới hạn không được dừng lại. Nghe rõ không?"

Nana gật đầu: "Vâng, đại sư."

Đại sư rất hài lòng về Nana, hắn dặn dò La Tam Pháo mấy câu gì đó rồi đi về học viện.

Nana và La Tam Pháo, một người một 'thú' nhìn nhau, La Tam Pháo lè lè cái lưỡi to quay vài vòng thích thú chạy đi.

Cuộc đuổi bắt chính thức bắt đầu.

Tốc độ của La Tam Pháo rất nhanh, mấy ngày Nana đều mệt mỏi cực độ mà vẫn không thể chạm tới nó. Đã có lúc quá yếu Nana muốn dừng lại nhưng nghĩ tới mọi người, cô lại đứng lên tiếp tục chạy cho tới lúc phải nằm mới thôi. Nana rất yêu quý Sử Lai Khắc, cô sẽ không chấp nhận rời xa hay bị bỏ lại phía sau.

Buổi trưa Nana dùng năng lực trị liệu để quay về ăn cơm, buổi chiều tiếp tục chạy, còn buổi tối thì ôm luôn một thân thể đau nhức tơi tả trở về phòng. Nana không tiếp tục trị liệu mà để cơ thể dần tiếp nhận áp lực. Chu Trúc Thanh lo lắng hỏi thăm nhưng mỗi lần Nana chỉ lắc đầu nói: "Không sao."

Sau đó nằm xuống ngủ ngay lập tức.

Nỗ lực, yêu quý và một phần không cam tâm, sau năm ngày Nana đã có thể bắt kịp tốc độ của La Tam Pháo mà ôm chầm lấy nó.

"Thành công. Tam pháo, ta và ngươi thành công rồi! Hahaha..." Nói xong, Nana liền trực tiếp ngất đi.

La Tam Pháo khịt mũi lay người Nana thấy không có phản ứng, nó nhanh chân chạy đi tìm đại sư và mọi người tới đưa cô trở về.

Tiểu Vũ đặt Nana nằm xuống chiếc giường trong phòng, dù đã ngất lịm nhưng dường như ai cũng có thể thấy được, khóe miệng Nana mỉm cười.

Đới Mộc Bạch cảm thán: "Nana thật sự đã rất cố gắng."

Áo Tư Ca: "Đúng vậy, tuy không nói nhưng ta cảm giác được bát muội dường như rất tự ti khi ở với chúng ta."

Áo Tư Ca bình thường không đứng đắn nhưng bây giờ lại thở dài nghiêm túc làm cho Mã Hồng Tuấn cũng ngạc nhiên.

"Tiện, à không, Áo nhị ca. Tự nhiên hôm nay ngươi nói ra một câu đứng đắn. Nhưng không phải thiên phú của Nana rất tốt sao, song sinh vũ hồn thiên tài, có gì mà làm muội ấy tự ti như vậy?" Mã Hồng Tuấn gãi đầu nói.

Đới Mộc Bạch cũng thở dài: "Chuyện đó, có lẽ chỉ bát muội mới có thể minh bạch."

Mọi người chẳng phải đều giống nhau, có những chuyện không thể nói với bất kì ai.

Đại sư nhìn đám trẻ quan tâm đến Nana, hắn rất cảm động. Cả nhóm bọn họ, một đám thiếu niên thiên tài nhưng không có sự khoe khoang, không kiêu ngạo, lại rất ấm áp, mỗi một người đều vì mọi người mà cố gắng.

Đại sư nhịn không để cho nước mắt rơi xuống, nói: "Được rồi, các ngươi quay về tiếp tục luyện tập đi. Nana không sao đâu, nó bản thân là hệ trị liệu, khả năng hồi phục cũng coi như mạnh mẽ, con bé không yếu đuối như các ngươi nghĩ."

"Vâng, đại sư."

Nghe lời đại sư, nhìn lại một chút Nana, mọi người sau đó đều rời đi làm việc của mình.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.