Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đảo Trân Châu

Tiểu thuyết gốc · 2307 chữ

Kình Phong thực sự giữ lời hứa, sau khi hắn đi, đại hải trở lại yên bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhóm Đường Tam tiếp theo cũng thuận lợi cứu ba người gặp nạn lúc trước lên tàu chữa trị.

Đường Tam mãi mãi không biết những kẻ này vốn là những tên Kình Phong dùng để dụ hắn vào bẫy. Nếu Lam Ly không ngăn cản, Đường Tam e rằng bấy giờ đã trở thành thức ăn trong bụng hải hồn thú.

Trải qua chuyện vừa rồi, Đường Tam trong lòng không khỏi xuất hiện nhiều điểm nghi vấn. Lam Ly thân phận vậy mà có liên quan đến hải hồn thú, hơn nữa còn có thân phận của Nana và Kình Phong. Kình Phong chắc chắn là hải hồn thú hóa hình, tu vi của hắn xem chừng đã vượt qua cả Thiên Thanh Ngưu Mãng và Thái Thản Cự Viên. Kình Phong gọi Lam Ly là tiểu công chúa cùng với những lời đối đáp về vương tộc, mối quan hệ giữa họ và Hải Thần cũng là một ẩn số.

Kẻ được Hải Thần chọn lựa tức chỉ Đường Tam, vậy Nana là ai? Vì sao Kình Phong muốn một mực giết chết cô ấy, cùng với Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng nhận ra Nana là có ý gì? Tất cả thật mơ hồ, liên kết với năng lực thần bí Nana sở hữu và những lần Nana vô tình bộc lộ ra khả năng đoán trước tương lai, Đường Tam khẳng định Nana chắc chắn có liên quan đến Hải Thần, chỉ tò mò sự liên quan ấy rốt cuộc mật thiết đến mức nào.

Tần Minh so Đường Tam rõ ràng hơn một điểm. Tần Minh biết câu chuyện Lam Ly kể lúc còn ở Hàn Ngọc Cung và sự xuất hiện của Kình Phong càng chứng minh câu chuyện đó là thật. Tần Minh kìm không được run sợ.

Năm năm sau, chuyện gì sẽ xảy đến với Đấu La Đại Lục?

Nana, mau tỉnh lại, đại họa sắp tới rồi.

Một lúc sau khi thu xếp lại mọi thứ trên tàu.

Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ và Bạch Trầm Hương đóng lại căn phòng Lam Ly nghỉ ngơi sau đó đi ra hội họp với những người khác.

Đường Tam vẫn đang lâm vào trầm tư. Hải hồn thú còn kinh khủng hơn những gì trước nay giới hồn sư biết đến, nếu như hôm nay không có Lam Ly, liệu rằng các kế hoạch đại sư chỉ dạy có thể thực hiện hay không? Chiến đấu, chạy trốn hay hy sinh? Tất cả điều đó chẳng là gì trước kẻ địch quá mức cường đại.

Năm năm, phải, hắn còn năm năm thời gian. Đường Tam ánh mắt trở nên quyết tâm hơn bao giờ hết. Biến cường là con đường duy nhất khiến hắn tìm thấy bình an.

Đường Tam nói: "Quái vật Sử Lai Khắc sẽ không vì bất cứ mối nguy nào mà trở nên hèn yếu. Kẻ địch càng mạnh, chiến thắng của chúng ta càng vinh quang. Lam Ly đã vì chúng ta tranh thủ thời gian, chúng ta không thể phụ cô ấy. Nhưng có điều này ta muốn xác nhận lại, mọi người biết rõ kẻ địch kia vô cùng cường đại, hành trình tới Hải Thần Đảo sẽ không thuận lợi như thời gian qua, vậy mọi người muốn từ bỏ không? Yên tâm, dù quyết định của mọi người thế nào, ta cũng sẽ tôn trọng."

Đường Tam nghiêm túc nói, hắn đã sẵn sàng chờ đợi câu trả lời. Mặc dù trước đây đã từng hỏi nhưng Đường Tam muốn xác nhận lại thật chắc chắn, bởi lẽ lần này nguy hiểm đã bày ra rõ ràng.

Tám người kia nhìn Đường Tam chằm chằm, tuy không mất mấy thời gian nhưng bất ngờ đại gia không hẹn mà cùng hướng Đường Tam bĩu môi Xì một cái thật to.

"Tưởng thế nào! Đường Tiểu Tam, ngươi trưng cái bộ mặt nghiêm trọng ấy cho ai xem hả? Đi vào nấu cơm!" Đới Mộc Bạch chỉ tay, ra bộ lão đại lớn tiếng nói.

Đường Tam ngu mặt bứt tóc, Đới Mộc Bạch có ý gì vậy? Nấu cơm là chuyện quỷ gì?

"Phải đấy Tam ca, qua một đêm đến giờ ăn sáng. Bản tiểu thư còn muốn nghỉ ngơi, lúc nào xong bảo tiểu Áo gọi ta là được."

Ể?

Ninh Vinh Vinh vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài đi vào khoang tàu, càng khiến Đường Tam đầu mọc lên cái dấu hỏi to đùng.

"A, ta cũng đi nghỉ ngơi đây biểu ca, lát nhớ gọi ta dậy nhé."

"Tiểu Tam, ta đi xem Nana tỉnh chưa. Chuyện nấu cơm phiền ngươi rồi."

"Oáp! Tam ca, ta đói bụng quá. Ngươi xem mới một đêm đã sụt đi mấy cân thật tội nghiệp. Ta đăng kí năm phần cơm nhé."

"Tiểu Tam, hehe! Vất vả ngươi rồi."

"Tam ca, nấu không ngon thì coi chừng ta... Xoẹt, xoẹt!"

Đường Tam cứng ngắc miệng. Bạch Trầm Hương, Tần Minh, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Ca - vốn đảm nhận chức đầu bếp và cả Chu Trúc Thanh... Sao bỗng dưng lại đổ hết chuyện nấu cơm lên đầu hắn. Đường Tam hắn cũng thức đêm chứ bộ, mọi người thật quá đáng.

Đường Tam gương mặt ngờ nghệch nặn ra nước mắt, cơ mà khóe miệng lại cười. Lặng im đứng một lúc lâu, Đường Tam thầm công nhận đồng đội của hắn đúng thực rất thích ra vẻ, ở lại thì ở lại, cứ phải diễn một màn cảm động làm gì kia chứ.

"Tiểu Tam, đi vào nấu cơm!" Thấy Đường Tam lâu không phản ứng, Đới Mộc Bạch tiếp tục lên tiếng gọi.

"Được rồi Đới lão đại, ta tới đây." Đường Tam bật cười, thật mạnh thở ra mọi phiền não sau đó ngoan ngoãn đi vào, vì mọi người chuẩn bị bữa sáng.

Đại Hải Đoàn sau khi bàn bạc quyết định sẽ rẽ vào một hòn đảo để nghỉ ngơi. Trước là muốn tu sửa lại tàu, hai là tìm nơi gửi gắm ba người bọn họ cứu được. Đại Hải Đoàn chung quy vẫn không thể mang theo ba người kia đi cùng tới Hải Thần Đảo.

Lại nói chuyện đáng vui mừng, Lam Ly ngay lúc tàu sắp cập bến một hòn đảo đã tỉnh lại. Nhìn hòn đá to khắc đảo danh, Lam Ly mỉm cười đọc: "Đảo Trân Châu."

Nguyên lai nhân sinh thật kì diệu, người có duyên nhất định phải gặp gỡ, cho dù bằng cách nào đi chăng nữa.

Vậy mượn nhờ cơ duyên này, hãy để Lam Ly một lần quay lại... làm tiểu cửu của mọi người đi.

Đại Hải Đoàn tàu rất lớn, dễ gây sự chú ý. Đường Tam đứng trên mạn tàu xem xét Đảo Trân Châu, hòn đảo này lớn nhất trong các đảo bọn họ từng đi qua, bằng vào tinh thần lực khổng lồ Đường Tam rõ ràng cảm nhận được nơi này có người sinh sống, hơn nữa còn khá đông. Nhưng kì lạ vì sao mãi đến bây giờ một tia động tĩnh không có. Thật khiến người ta nghi ngờ.

Tiểu Vũ đã nghỉ ngơi trong Như Ý Bách Bảo Nang, Thất Quái năm người khác và Bạch Trầm Hương lúc này đang không biết ở đâu.

Nhìn ba tên lúc trước Đường Tam cứu đang lén lút thì thầm to nhỏ bên ngoài căn phòng Nana ở, Lam Ly khóe môi thầm kéo lên nụ cười. Tiến gần đến chỗ Đường Tam, Lam Ly ý tứ nói: "Đường Tam, có muốn... diễn một vở kịch hay không?"

Tàu cập bến Đảo Trân Châu, trên tàu lúc này bước xuống sáu người, là năm nam nhân và một nữ tử. Nữ tử dáng người hoàn mỹ, mái tóc bạch kim dài phủ đến tận gót chân, xinh đẹp động lòng. Đi bên phải nữ tử là nam tử tóc đỏ, vô cùng anh tuấn, trên tay hắn thủy chung luôn nâng niu một chiếc vòng tay trữ vật. Đối diện với nam tử tóc đỏ phía bên trái nữ tử là một nam tử khác cũng anh tuấn không kém, đầu tóc lam dài cùng trường bào đen càng khiến khí chất nam tử trở nên thật thần bí.

Sự xuất hiện của ba người lập tức khiến hòn đảo như được chiếu sáng, ngay đến gió cũng hưng phấn thổi mạnh, chào đón bọn họ bước chân tới đảo.

Thế rồi...

"Hahaha, trời giúp ta. Người đâu, xông lên, bắt lấy bọn chúng!"

Một tiếng thét dài bất chợt vang lên phá tan khung cảnh tươi đẹp trước đó, một hiệu lệnh phát ra làm rung chuyển cả hòn đảo khiến ba người tức khắc giật nảy mình.

Nhìn xung quanh đang ào ào xông đến từng tốp người mặt mày hung dữ, nữ tử tóc bạch kim sợ hãi núp phía sau hai nam tử run giọng nói: "Minh ca, Tam ca, chuyện gì vậy? Muội sợ."

"Tiểu cửu yên tâm, không có gì, không có gì." Nam tử tóc đỏ nhẹ nhàng an ủi nữ tử. Nhưng bản thân hắn có lẽ cũng đã sợ đến đờ đẫn.

Nghe lời nam tử tóc đỏ, nữ tử an tâm gật đầu, và không quên cúi mặt che đi nụ cười muốn kéo dài tới hai tai.

Xem kìa xem kìa, nữ tử tóc bạch kim e thẹn này chẳng phải chính là thần thú Lam Ly cao cao tại thượng sao. Còn Minh ca mặt đơ ngoài Tần Minh thì còn ai vào đây nữa, thật không có chút kinh nghiệm diễn xuất nào. Ài, Đường Tam chán nản lắc cái đầu.

Lam Ly a Lam Ly, Tiểu Vũ mà biết chơi vui không rủ thì Đường Tam hắn chỉ còn nước ra chuồng gà ở thôi. Bây giờ rút lui có kịp hay không?

"Tam ca Tam ca! Diễn đi." Lam Ly nhỏ giọng gọi.

Đường Tam trong thâm tâm cười ra nước mắt. Chắc chắn không kịp rồi.

Thôi được, nhập vai.

"Minh ca, lên nhầm đảo rồi a. Bọn chúng là cướp biển!" Đường Tam hốt hoảng hét lớn, vừa lúc chạy vòng ra phía sau Lam Ly, cùng cô và Tần Minh hợp thành trận hình tam giác ba người.

Tần Minh ngay lập tức phóng thích vũ hồn, Hỏa Diệm Lang hung mãnh trấn thủ phía trước dọa đám người xông tới tức thì ngã cái rầm. Nhìn dưới chân Tần Minh bấy giờ bay lên từng cái hồn hoàn, cả đám người run bần bật lắp bắp đếm: "Một... hai... ba... Má ơi, hắn là hồn đấu la! Gặp quỷ rồi! Chạy mau!"

"Không được khóc, tất cả đứng lại! Hồn đấu la thì sao chứ, chúng ta đông như vậy hắn cũng không thể đánh hết. Vực lại tinh thần cho ta!"

Đám cướp biển trông thấy Tần Minh thực lực vô cùng khiếp sợ. Tuy nhiên ngay lúc này giữa bọn chúng một nữ tặc đã hung hăng bước lên dọa nạt, giúp chúng khôi phục chiến ý.

Đường Tam nheo mắt nhìn nữ tặc, nếu hắn đoán không nhầm thì hiệu lệnh lúc đầu là do cô ta phát ra. Khả năng cao cô ta chính là thủ lĩnh bọn cướp biển. Hồn đế! Thực lực không tồi.

Nữ tặc quả là hồn đế 66 cấp hồn lực, so sánh với hồn đấu la thì chỉ như châu chấu đá xe. Thế nhưng từ đầu tới giờ cô ta vẫn luôn rất tự tin, không hề vì đối thủ cường đại mà nao núng. Tâm tính này phải là người đã trải qua muôn vàn thử thách tôi luyện mới có được.

Nữ tặc bước đến trước mặt nhóm ba người Tần Minh, châm chọc nói: "Tàu lớn như vậy, ta còn tưởng là đám người hoàng gia nhiều chuyện, nhưng không ngờ lại chỉ có mấy tên sinh thủy đản các ngươi. Để ta đoán xem, các ngươi mấy ngày trước gặp phải bão biển đi, tàu hỏng rồi, chạy đâu không chạy chạy vào ngay chỗ ta. Đúng là mỡ dâng tận miệng mà. Haha! Hồn đấu la thì sao? Ngươi nhắm ngươi đánh lại được hơn 3000 hải tặc của ta không? Đánh lại không?"

"Đánh lại không? Đánh lại không? Hahaha!"

Nữ tặc khinh miệt cười lớn, đám hải tặc được đà cũng hô hào nhau dữ dội. Không để ý nhóm ba người Tần Minh, Đường Tam, Lam Ly mặt mày đã đen lại vì xấu hổ thay cho chúng.

Cùng lúc đó, trong không gian thần thú.

Đới Mộc Bạch nhìn hình ảnh chuyển tiếp trước mặt, không khỏi nhăn hết mặt mũi: "Chậc chậc, may mắn ta không tham gia vào vụ này. Nhìn bọn người ngu si kia ta chỉ sợ một phát đấm vỡ miệng chúng, khiến Lam Ly đổ vỡ kế hoạch."

"Ừm ừm, ta cũng vậy. Ở trước mặt chúng diễn kịch, chi bằng ở đây tận hưởng niềm vui với nữ thần của ta." Áo Tư Ca thản nhiên nói, vừa nói vừa nhẹ nhàng bóc cho Ninh Vinh Vinh trái nho.

Ninh Vinh Vinh thuận tay bỏ trái cây vào miệng, nói: "Nhưng mà... mọi người biết kế hoạch của Lam Ly là gì không?"

Chu Trúc Thanh lắc đầu, Mã Hồng Tuấn lắc đầu, Bạch Trầm Hương cũng thế. Mọi người đều không biết kế hoạch của Lam Ly là gì, hầu hết bọn họ vào không gian thần thú chỉ vì Lam Ly yêu cầu thôi.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.