Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Cam Cộng Khổ

Tiểu thuyết gốc · 1665 chữ

Chớp mắt, một tháng huấn luyện qua đi.

Lúc các lão sư tiến vào căn phòng giống y như nhà hàng cao cấp, ăn các món ăn ngon do chính tay học sinh của mình làm nên, không kể hết họ là ngạc nhiên cùng vui mừng như thế nào, họ công nhận tài năng của các tân sinh cũng như khâm phục sự dạy dỗ tài giỏi của đại sư.

Một tháng huấn luyện gian khổ kết thúc thành công tốt đẹp.

Hôm sau tập trung trước sân học viện, đám trẻ ai nấy đều bừng bừng tinh thần phấn chấn và vô cùng tự tin với thành quả đạt được trong một tháng qua, nhưng khi đại sư cho họ đối chiến nhau thì lại phát hiện ra rất nhiều vấn đề, dập tắt đi tự tin quá sớm của họ.

Nana trong lòng đã khóc ròng, sắp tới mọi người chuẩn bị phải vất vả đây.

Ninh Vinh Vinh phụ trợ đặc biệt không cần chiến đấu, Chu Trúc Thanh mẫn công tạm thời chưa phải đánh nhau, Nana hồn kỹ bá đạo xếp vào hệ trị liệu cũng không cần tham chiến. Còn lại mấy người, Đới Mộc Bạch hiếu thắng không để ý đến đối thủ là ai. Đường Tam vì cảm tính dễ dàng bị Tiểu Vũ lừa thua cuộc. Mã Hồng Tuấn không chú ý bảo vệ đồng đội là Áo Tư Ca, Áo Tư Ca thì quá ỷ lại, không biết tự bảo vệ mình. Tiểu Vũ vì đánh thắng Đường Tam mà vui mừng khi cuộc chiến còn chưa kết thúc. Nói ngắn gọn chính là.

"Vô dụng, tự đại. Các ngươi như thế mà tự gọi mình thiên tài quái vật sao hả? Thể hiện năng lực như thế phải đáng bị phạt!" Đại sư tức giận hét lớn.

Gần nơi Học viện Sử Lai Khắc có thành Tước Thác, là nơi có đấu hồn trường. Đi tới đó có một con đường bị bỏ hoang đầy đá và dốc, đường dài hơn bốn mươi nghìn mét, người bình thường cũng phải đi mất ba ngày.

Nhưng ý định của đại sư thì khác.

Đại sư dẫn các học sinh đến trước cửa học viện, nơi đó hắn đã chuẩn bị sẵn tám cái giỏ đựng đá.

Đại sư quay lại nhìn tám người rồi nói: "Hình phạt của các ngươi, không dùng hồn lực hay bất kì thứ gì, đeo giỏ đá này đi tới Tước Thác thành rồi quay lại. Trong một ngày."

Câu 'bất kì thứ gì' đại sư vừa nhấn mạnh vừa nhìn Nana làm cô thoáng giật mình. Đại sư có hảo cảm với Nana nhưng không mấy tin tưởng cô cho lắm, ai bảo Nana rất lắm trò kia chứ.

Đứng trước hình phạt có phần nặng nề này, những người tham gia đánh đối kháng lúc nãy nghe xong không khỏi ngạc nhiên nhưng không dám nói thêm, bởi vì họ thật sự có lỗi. Năm người ủ rũ làm theo lời đại sư.

Đại sư thấy còn ba người đứng yên tại chỗ, hắn hỏi: "Các ngươi còn chưa đi?"

Ninh Vinh Vinh khó hiểu lên tiếng: "Đại sư, ngài nói là toàn bộ sao. Em, Trúc Thanh và Nana không đánh không có lỗi tại sao phải bị phạt?"

Đại sư không nói nhiều mà chỉ hỏi lại: "Họ là gì của ngươi?"

Ninh Vinh Vinh giật mình không cãi tiếp, khả năng trong tâm đã hiểu điều gì đó.

Chu Trúc Thanh lạnh băng trả lời: "Đồng đội."

Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh nhìn Nana, Nana cười khẳng định: "Chúng ta là đồng đội."

Sau câu nói đó, ba người lập tức đeo lên giỏ đá có ghi tên mình chạy theo những người phía trước.

Đại sư nhìn đám trẻ không biết là hài lòng hay lo lắng, hắn cúi đầu.

Phất Lan Đức tới, hắn đứng bên cạnh mà nói chuyện với đại sư: "Không cho đám trẻ sử dụng hồn lực, không sợ chúng nó chết giữa đường sao? Ngươi cũng quá tàn nhẫn."

Đại sư lắc đầu: "Ngươi yên tâm, ta đã tính qua sức khỏe của họ, giỏ đá mỗi người nặng nhẹ là khác nhau."

Phất Lan Đức hỏi: "Ngươi không lo cho nha đầu kia?"

"Nana?" Đại sư cười nói: "Phất lão đại, nếu ngươi biết con bé đánh giết hồn thú ngàn năm và tốc độ chạy về mà không thở gấp thì ngươi sẽ không cần lo lắng."

Phất Lan Đức tựa hồ là kinh hô: "Là sự thật? Thật đáng ngạc nhiên, cơ mà con bé vốn có vài con hồn thú hộ thân đó thôi, ừm tuy vậy cũng rất có tiến bộ. Nhưng ta không cần biết, ta chỉ biết tiền học viện bị ngươi tiêu hết rồi. Đám nhóc học tập phung phí rất nhiều đồ dùng đều gửi hóa đơn cho ta đây."

Viện trưởng Phất Lan Đức vẫn yêu tiền quá đáng.

Đại sư không quan tâm chỉ thản nhiên đáp: "Chuyện tiền bạc, ta đã có sắp xếp."

Tất nhiên chủ ý sẽ phải đánh lên người đám tiểu quái vật mới rồi.

Nói đến tám người lúc này, họ đã bắt đầu kiệt sức.

Đới Mộc Bạch giỏ đá đầy nhất, sau là Đường Tam, ít nhất là Áo Tư Ca và Ninh Vinh Vinh, Nana thế mà đại sư lại cho giỏ đá nặng bằng Chu Trúc Thanh.

Người đầu tiên ngồi xuống chính là người mập nhất, Mã Hồng Tuấn. Ninh Vinh Vinh cũng đã quá mệt. Lúc mệt mỏi thì người ta hay bực mình, không khí có vẻ như sắp xảy ra chiến tranh vì đề nghị lén sử dụng chút hồn lực của Ninh Vinh Vinh.

Tất nhiên là không thể dùng rồi, đây cũng là kiểm tra tâm tính. Nana thầm cười.

Đường Tam nói: "Mọi người bình tĩnh, đại sư nói không dùng hồn lực nhưng chúng ta có thể giúp đỡ nhau mà. Chỉ cần đưa đủ số đá này về là được. Hồng Tuấn, ta mang đá giúp ngươi."

Vừa nói Đường Tam vừa tiên phong hành động. Hắn quả là vẫn thông minh như trong tiểu thuyết.

Áo Tư Ca chính là người thứ hai hiểu ra vấn đề, nói: "Đúng vậy, mọi người xem đại sư cũng không vô tình, giỏ đá của mọi người khối lượng khác nhau. Chắc chắn đại sư đã tính kĩ, đây là khảo nghiệm."

Áo Tư Ca nói rất đúng, đến Ninh Vinh Vinh cũng phải khen hắn vài câu.

Tất cả mọi người sau đó đều đã hiểu ý đại sư, họ luôn duy trì tốc độ để kịp giúp đỡ nhau khi ai đó cảm thấy không chịu được nữa. Thời gian vào trưa, đường đi đã qua một nửa, đường quay lại học viện càng ngày càng gần.

Đường Tam thấy Chu Trúc Thanh và Nana không cần giúp đỡ, hắn lo lắng hỏi: "Trúc Thanh, Nana, hai ngươi không sao chứ?"

"Ta còn chịu đựng được." Chu Trúc Thanh cố gắng gật đầu.

Chu Trúc Thanh chịu đựng cũng là để cơ hội cho những người yếu hơn.

Nhìn sang Nana, Đường Tam nghi ngờ hỏi: "Nana, ngươi không đang sử dụng hồn lực đó chứ?"

Nana hơi bất ngờ, cười nói: "Làm sao có thể. Tam ca, ta tôn trọng cách dạy của đại sư, ta là người tốt làm sao có thể dùng lén chứ."

Người khác không cảm nhận được hồn lực của Nana nên Đường Tam mới hỏi cô như vậy, Nana không hề buồn bực.

Đường Tam mỉm cười: "Vậy thì ta yên tâm rồi. Cần giúp thì nói chúng ta."

Nana gật đầu, cô giống Chu Trúc Thanh còn cố chịu đựng được, chỉ cần không làm chậm bước chân mọi người. Qua bài học hôm nay tình cảm của tám người họ sẽ bền chặt đến mức không cách gì phá nổi.

Buổi chiều, cách học viện còn ba nghìn mét, Ninh Vinh Vinh ngất xỉu. Đường Tam cõng Ninh Vinh Vinh, Nana và Tiểu Vũ chia nhau đá của Ninh Vinh Vinh cùng mang. Đới Mộc Bạch mang luôn đá của Đường Tam, hắn là lão đại, là người chịu khổ nhất trong mọi người.

Cách học viện hai nghìn mét, Áo Tư Ca ngất xỉu. Chu Trúc Thanh và Mã Hồng Tuấn dìu Áo Tư Ca. Tiểu Vũ và Nana lại chia nhau đá của Áo Tư Ca.

Cách học viện một nghìn mét, Áo Tư Ca, Ninh Vinh Vinh tỉnh. Mã Hồng Tuấn bị rơi xuống bùn, hắn định bỏ cuộc vì sợ sẽ liên lụy mọi người.

Một lần nữa Đường Tam ngăn cản, hắn khẳng định: "Chúng ta là đồng đội."

Mọi người cùng nhau cứu Mã Hồng Tuấn, tất cả lại lên đường.

Cách học viện năm trăm mét, Nana cùng Tiểu Vũ đã quá mệt, mọi người cũng là như thế, họ liên tục đổi đá giúp nhau phụ trọng, bây giờ mỗi người đều nhận lại đúng phần của mình.

Trước cửa học viện đại sư đã đứng chờ từ lâu, nhìn thấy tám người đang khoác vai nhau trở về, hắn cười. Hắn chắc rằng kết quả buổi học này mọi người đã học được, tinh thần đồng đội.

Đồng đội không bỏ rơi bạn bè, đồng đội cùng giúp nhau cố gắng, đồng đội là cùng nhau đồng cam cộng khổ.

Tám người lê lết tới trước cửa học viện, chỉ kịp nói với đại sư.

"Chúng em về rồi!"

Sau đó tập thể liền ngất đi.

Nhìn đám trẻ ai nấy toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi cùng bụi đất nhưng trên mặt lại khác thường lộ ra nhẹ nhõm mỉm cười.

Đại sư lau khóe mắt có chút ướt thì thầm nói: "Mừng các ngươi trở về."

Trở về nhà, Học viện Sử Lai Khắc.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.