Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải Thần Chi Tâm

Tiểu thuyết gốc · 2005 chữ

Sử Lai Khắc Thất Quái nhờ vào Mã Hồng Tuấn duy trì trạng thái bay ở không trung, Kình Phong đứng trên mặt biển, ánh mắt căm thù luôn chìn chằm chằm họ.

Toàn bộ đại hải bấy giờ đều bị Kình Phong khống chế, vô số cột nước màu xám trắng dựng đứng, tạo thành cầu nối giữa bầu trời, sấm sét nổi lên, mây đen cuồn cuộn, tất cả bọn chúng đều lấy khí thế tàn sát đánh vào bảy người. Mã Hồng Tuấn dưới sự bổ trợ từ Ninh Vinh Vinh nhanh chóng tránh thoát từng tầng vật cản, phía dưới mọi người đều phóng xuất vũ hồn gia nhập phòng thủ, ánh sáng hồn lực lúc ẩn lúc hiện nhưng chưa từng yếu nhược trước những đòn công kích. Bóng dáng bảy người tự do di chuyển giữa sấm sét, càng nhìn càng khiến Kình Phong giận giữ. Chiến trường trên không vốn không phải nơi Kình Phong có thể hoàn toàn nắm giữ, Kình Phong khinh thường nhân loại hèn yếu lợi dụng điều đó để cật lực trốn chạy, nhưng sự thực có phải thế hay không, khi Kình Phong không muốn thừa nhận sức mạnh trăm vạn năm của hắn không thể dễ dàng giết chết bảy người kia.

Đới Mộc Bạch tay phải bao bọc kim quang, vừa mới đấm nát một cột sóng công kích trí mạng, Đới Mộc Bạch có chút hưng phấn nói: "Quá kích thích! Tiểu Tam, suýt nữa ta đã quên lá thư quyết chiến này."

Chu Trúc Thanh lạnh nhạt cười nói: "Dù sao cũng là chuyện của chín năm trước, đâu ngờ tên điên hắn nhớ dai vậy chứ."

Đường Tam nhìn bộ dạng hai người chỉ biết cười trừ, hưởng thụ như vậy, còn không ý thức được kẻ đang tấn công họ là ai. Đường Tam thành thật nói: "Thực ra hắn đã quá nhân nhượng với chúng ta. Lần trước rời khỏi Hải Thần Đảo vốn dĩ có cơ hội nhưng Kình Phong không hề gây khó dễ, chỉ vì lần đó chưa tới thời hạn năm năm hắn cùng Lam Ly giao ước. Khi ấy chúng ta thực lực kém hơn bây giờ rất nhiều, mà Hải Thần Khảo hạn chế khiến ta không nhận được sự trợ giúp của Nana hay Lam Ly. Nếu như thực sự đối mặt với Kình Phong, ta e rằng một phần cơ hội sống sót cũng không có."

"Nói như vậy, Kình Phong hắn vẫn có chút nghĩa khí. Vậy Tam ca, bây giờ ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng?" Mã Hồng Tuấn thuận tiện hỏi.

Đường Tam nhìn Mã Hồng Tuấn, lại nhìn một lượt tất cả mọi người kiên định đáp: "Ta sẽ không thua."

Đường Tam không cho mọi người câu trả lời hoàn chỉnh, chính bản thân hắn cũng không nắm chắc mình có bao nhiêu phần thắng. Đường Tam chỉ biết hắn không thể thua cuộc, vì bản thân, vì đồng bạn, vì tương lai trước mặt hắn gánh vác là sự tồn vong của Đấu La đại lục. Nếu như hắn đã từng đánh bại Kình Phong ở quá khứ, vậy thì giờ đây lý nào lại thua?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Tam càng trở nên nóng rực lửa chiến. Đại hải do Kình Phong khống chế nhưng đừng quên Hải Thần mới là chủ nhân thực sự, là người kế vị Hải Thần, Đường Tam tất nhiên phải giành lại quyền hành của chính mình.

Chói mắt kim sắc quang mang nở rộ, ấn kí Hải Thần Tam Xoa Kích vàng óng hiện lên giữa mi tâm Đường Tam, hắn trừng lớn đôi mắt kim sắc, cả một khoảng trời phía trên bị hắn chiếu ra trống trải, mây đen lập tức tan biến.

Đường Tam phóng thích tất cả uy lực Hải Thần Thần Quang, ánh sáng Hải Thần nhu hoà nhưng tràn đầy uy áp. Kình Phong nhăn mặt thét lên một tiếng trở lại bản thể rơi vào trong biển, phẫn uất rống giận kêu gào, toàn bộ công kích tích tắc biến về hư vô.

"Đới lão đại, ba tên hồn thú kia giao lại cho mọi người đó." Đường Tam không chậm trễ thoát ra khỏi sự nâng đỡ của Mã Hồng Tuấn, dựa vào hồn lực duy trì đứng cách xa ở một bên.

Lời phân phó của Đường Tam sáu người khác rất nhanh đã hiểu ra, Đường Tam hắn muốn một mình chiến đấu với Kình Phong.

"Ngươi điên rồi sao Đường Tam."

"Đường Tam/ Tam ca!"

Đới Mộc Bạch hoảng hốt, mặt khác mọi người đều đồng thanh kêu tên Đường Tam. Không có ý gì khác ngoài ý muốn được cùng nhau chiến đấu.

Đường Tam lắc đầu cười nói: "Đây vốn dĩ là khảo hạch của một mình ta, nhưng nó không đơn giản là việc đạt hay không đạt. Nó là sự công nhận, nếu ta không đủ sức tiêu diệt mối nguy hại này cho đại hải, thì ta làm gì có đủ tư cách trở thành Hải Thần chứ."

Đường Tam giọng nói kiên định, giờ phút này không ai có thể lay động hắn. Thực chất Đường Tam biết trận chiến với Kình Phong cực kì nguy hiểm, bằng vào thực lực của sáu người kia sợ rằng sẽ không chịu nổi. Vừa vặn có đám hồn thú Tà Nha, Cương Tiễn, Ô Vân nếu không Đường Tam cũng sẽ tìm cách khác bảo toàn cho họ.

"Ta xem ba tên hồn thú kia không dễ đối phó đâu. Đới lão đại, mọi người, cố gắng nhé!"

Đường Tam dùng giọng điệu mỉa mai vừa bay đi vừa cười nói vọng lại phía sau. Bất quá ánh mắt lo lắng của hắn không cách nào dấu được Tiểu Vũ. Tiểu Vũ khuôn mặt thoáng hiện lên tia khổ sở, tâm tư của Đường Tam Tiểu Vũ lý nào không hiểu đâu.

"Yên tâm đi Tam ca, Tiểu Vũ tin Tam ca."

Tiểu Vũ thầm nói, từ trái tim bùng lên một cảm giác mãnh liệt, cảm giác này nối liền với trái tim của năm người khác. Thất Quái từ lâu đã hoà thành một thể, tâm linh tương thông vốn không cần phải nhiều lời.

Đới Mộc Bạch cong môi xì cái rõ to, uy phong khoanh tay chỉ thẳng phía Đường Tam hét lớn: "Đường Tam tên đáng ghét, chúng ta tất nhiên sẽ không chịu thua ngươi!"

"Tiểu Áo, Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Trúc Thanh, Hồng Tuấn nghe đây. Theo lão đại các ngươi đánh nhau nào!"

"Vâng, lão đại!"

Năm người đồng thanh, hiếm có nghe lời đến bất ngờ. Đới Mộc Bạch sảng khoái cười tiên phong phóng thích hồn hoàn, lần lượt toàn bộ hồn hoàn đều được hiển hiện, khí thế lẫy lừng chưa từng có trên đại dương.

Đường Tam ở xa nhìn cảnh tượng khẽ mỉm cười. Tất cả chúng ta đều đang cố gắng, không chỉ vì mình, mà hơn hết vì bảo vệ những điều tốt đẹp ngay bên cạnh, bảo vệ những người chúng ta yêu. Chúng ta nhất định sẽ không thua.

"Mọi người, sớm gặp lại."

Hải Thần Đảo, Hải Thần Điện.

Toà Hải Thần Điện nằm ngay trung tâm Hải Thần Đảo trên đỉnh Hải Thần Sơn, là nơi cung phụng Hải Thần, thánh địa bất khả xâm phạm, không gian không quá rộng rãi nhưng đặc biệt trống trải, thứ làm người ta chú ý chỉ có tám cột đá phía sâu trong Hải Thần Điện mà thôi. Tám cột đá khắc đủ hình thù kì dị, cột đá lớn nhất ở giữa, xung quanh nó bảy cột đá nhỏ hơn phân bố đều hai bên, nhìn vào ai cũng biết cột đá lớn kia vị trí quan trọng đến chừng nào. Mà trên đó lúc này lại đang ngồi một nữ tử, nữ tử có mái tóc đen dài, đôi mắt xanh thẳm tuyệt mĩ, nhưng phảng phất không hề có sức sống.

Trước mặt nữ tử, cùng hiện diện trong Hải Thần Điện là thần tử gần gũi nhất với Hải Thần, đức cao vọng trọng Đại Tế Ti Ba Tái Tây, và một người khác.

"Tần Minh, ngươi cảm nhận được không?"

Ba Tái Tây quay lưng hỏi nam tử đứng phía sau mình. Tần Minh gật đầu, nhìn về một phương hướng nói: "Rốt cuộc, ngày này cũng đến."

"Phải, cuối cùng sứ vụ của ta cũng sắp hoàn thành." Ba Tái Tây tiếp lời, nói xong không kiêng kị thở ra một hơi nặng nề.

Tần Minh kinh ngạc nhìn Ba Tái Tây. Ba Tái Tây dung nhan giờ đây đã khác lạ, không còn dáng vẻ trẻ trung tuyệt mỹ, cái khí thế cường giả bức người kia cũng tự nhiên biến mất, nhưng ngược lại lại khiến người có cảm giác thân cận, kính trọng như bậc trưởng bối.

Thực chất Tần Minh không biết sở dĩ Ba Tái Tây trước đó luôn duy trì thái độ trịch thượng, thậm chí có chút ác cảm với bọn họ bởi vì trong lòng bà ấy vẫn còn tồn tại chấp niệm. Giống như Thiên Đạo Lưu thiêu đốt sinh mạng giúp Thiên Nhận Tuyết thành thần thì Đường Tam cũng phải tương tự như thế, và người phải hy sinh đó không ai khác ngoài Ba Tái Tây. Chấp niệm chưa hoàn thành, Ba Tái Tây dĩ nhiên không hoàn toàn mong muốn Đường Tam nhanh chóng kế thừa Thần Vị, hay nói đúng hơn là không thể hoan hoan hỉ hỉ nhanh tìm đường chết cho chính mình, phần này ích kỷ là nhân loại ai không có. Ba Tái Tây ở Hải Thần Đảo nhận muôn vàn sùng bái, tuy nhiên Hải Thần Đảo cũng đồng thời cướp đi của bà ấy sự tự do. Thế nhưng may mắn làm sao chấp niệm của Ba Tái Tây đến nay đã được loại bỏ, mà người giúp bà ấy hoàn thành tâm nguyện vừa vặn chính là Đường Tam, vì thế Ba Tái Tây mới có bộ dáng thân cận như bây giờ, bà ấy không cần phải ép buộc bản thân chờ đợi điều gì nữa, thay vào đó là mong muốn được giải thoát, và nỗ lực trợ giúp Đường Tam thành thần chính là tâm nguyện cùng sứ mệnh cuối cùng của Ba Tái Tây.

Tần Minh nghiêng người đi qua Ba Tái Tây đến trước mặt nữ tử, cột đá không quá cao, nữ tử ngồi chỉ vừa ngang tầm mắt. Tần Minh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô ấy, thì thầm nói: "Nana, cố gắng, qua hôm nay sẽ không còn bí mật gì trói buộc ngươi nữa."

Ba Tái Tây nhìn Tần Minh mỉm cười tán thưởng, tuy nhiên vẫn giả bộ nghi hoặc nói: "Tần Minh, xem ra ngươi đã lường trước kết quả. Ta mong rằng mọi chuyện sẽ đẹp như ngươi nghĩ."

Tần Minh cúi đầu cười, từ chín năm trước khi Hải Thần cho hắn biết về ngày hôm nay hắn đã đoán được kết quả rồi, chưa từng hoài nghi, vì hắn...

"Ta tin tưởng Thất Quái, càng tin tưởng Đường Tam."

Tần Minh quay đầu, đối mặt với Ba Tái Tây kiên định đáp. Câu trả lời ngắn gọn nhưng hoàn toàn bao trọn lý lẽ, Ba Tái Tây không thể mở lời châm chọc bất cứ điều gì. Toà Hải Thần Điện tĩnh lặng, đợi qua giây lát, Ba Tái Tây mới nhẹ giọng nói: "Được, chúng ta đi thôi."

Tiếng nói vừa dứt, Ba Tái Tây khoát tay mang theo Tần Minh và nữ tử vụt biến mất vào khoảng không.

Bên kia đại hải sương mù dày đặc, một vùng biển biến thành màu máu, bảy thân ảnh nhỏ bé đang dần dần hiển lộ, tiếng cười không ngừng vang vọng khắp không gian.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.