Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy Tính Của Hải Thần

Tiểu thuyết gốc · 3743 chữ

"Đường Tam hắn... sẽ không làm tổn thương Nana đâu."

Đới Mộc Bạch bước lên phía trước Đường Tam, lớn tiếng thay Đường Tam đáp trả Hải Thần. Trong mắt Đới Mộc Bạch lúc này tràn đầy bất mãn, Đới Mộc Bạch không cần quan tâm Hải Thần và khảo hạch chuyện tình như thế nào, hiện tại hắn chỉ biết Hải Thần đang đe doạ tới tính mạng huynh muội hắn. Đới Mộc Bạch hoàn toàn tin tưởng Đường Tam không thể làm theo lời Hải Thần giết chết Nana, điều đó đồng nghĩa với việc Đường Tam cũng gặp nguy hiểm. Đang lúc Đường Tam im lặng, Đới Mộc Bạch nhanh chóng đẩy bản thân mình ra trước đầu sóng dữ, chẳng mong bảo vệ Đường Tam chu toàn, chỉ hy vọng cùng Đường Tam gánh chịu Hải Thần trừng phạt.

Hải Thần nhìn Đới Mộc Bạch cường ngạnh đứng, Hải Thần tỏ rõ tức giận gằn giọng nói: "Ngươi, Đới Mộc Bạch, ngươi không biết mình đang đối mặt với ai sao?"

"Chúng ta dĩ nhiên biết, Hải Thần đại nhân chứ gì?"

Đới Mộc Bạch mở miệng chưa kịp trả lời, Áo Tư Ca đã ngoáy tai xông lên cướp lời hắn, bộ dạng bất cần đời chả ra làm sao, Đới Mộc Bạch ngu mặt giây lát đột nhiên bật cười. Tuy nhiên đầu mới vừa quay sang một chút, Đới Mộc Bạch liền ngay lập tức chạm phải ánh mắt sắc bén của Chu Trúc Thanh, nụ cười tốc biến trong một nốt nhạc trở thành méo mó.

Chu Trúc Thanh hừ lạnh, Đới Mộc Bạch xấu hổ cúi đầu, sợ rằng Chu Trúc Thanh sẽ khinh thường hắn. Nhưng không, Chu Trúc Thanh thế mà lại đối hắn đưa ngón tay cái, khiến Đới Mộc Bạch ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

"Mộc Bạch, ngươi ngầu lắm." Chu Trúc Thanh mỉm cười nói.

Tiểu Vũ đến sau Chu Trúc Thanh, tinh nghịch ló đầu ra cho Đới Mộc Bạch hẳn hai ngón tay cái: "Đúng vậy, lão đại chung quy vẫn là lão đại. Hải Thần thì sao chứ, thần thì không cho người ta cãi sao? Đúng không lão đại?"

"Ây da, Tiểu Vũ tỷ nói sai rồi. Đới lão đại đâu thể xem là cãi, đó chẳng qua chỉ là, bày, tỏ, ý, kiến thôi."

Ninh Vinh Vinh chậm rãi bước đến, vừa nói vừa đưa tay nhấn mạnh theo từng chữ sau cùng. Tiểu Vũ và Áo Tư Ca nhìn thấy cười gật đầu vỗ tay liên tục. Ngạc nhiên Đới Mộc Bạch lại không cảm thấy buồn cười, hắn đưa mắt nhìn hai bên trái phải, lần lượt là Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Áo Tư Ca, Mã Hồng Tuấn. Mấy đứa nhóc này đều theo hắn bước lên che chắn trước Đường Tam, hành động ấy mang ý nghĩa gì ai cũng biết. Bọn họ chẳng sợ chọc giận Hải Thần sao?

Dĩ nhiên là có, nhưng đối với họ mà nói, nỗi sợ so với tình bạn chả là cái thá gì.

"Đám nhóc các ngươi thật không biết sống chết."

Hải Thần nheo mắt nhìn sáu thân ảnh nhỏ bé nhưng quật cường kề vai đứng, tùy ý hừ mạnh, hắn phất tay phóng ra một luồng kim quang đánh tới. Kim quang uy lực không lớn, chỉ vừa đủ đánh tan khí thế anh hùng của sáu người mà thôi.

Hải Thần trào phúng nói: "Không tự lượng sức. Các ngươi nghĩ làm vậy sẽ bảo vệ được ai sao? Đừng quên ta có đủ khả năng giết chết đứa trẻ này, nhưng nếu Đường Tam không tự tay làm... Trái lời ta, tính mạng hắn rất khó bảo toàn, mà các ngươi càng tổn thất nặng nề."

Hải Thần nói câu sau cố ý đè nặng thanh âm, mập mờ muốn làm sáu người phải tò mò xem rốt cuộc hắn có chủ ý gì. Nhưng trước tiên Đới Mộc Bạch lại bật cười: "Hải Thần đại nhân, trong mắt ngài bọn ta ngu ngốc lắm sao? Chính bản thân ngài thừa nhận Nana là Hải Thần Chi Tâm, ngài có thể tự tay phá hủy trái tim của chính mình? Điều đó chẳng khiến ngài được lợi ích gì cả, hơn nữa nếu Nana như lời ngài nói là mối hoạ, ngài giết cô ấy chẳng phải vừa như mong muốn tốt cho Đường Tam sao? Nếu vậy còn cần gì tới Đường Tam tự mình làm. Suy cho cùng Hải Thần ngài không thể giết chết Nana, ngài chỉ có thể khống chế cô ấy mà thôi."

"Đúng vậy, hơn nữa ta tin tưởng Nana, cô ấy không bao giờ làm hại Tam ca." Mã Hồng Tuấn nói.

"Hải Thần đại nhân, ta tin rằng ngài giống chúng ta tin tưởng Nana. Vậy vì sao cứ ép buộc Tam ca làm? Hải Thần đại nhân không phải có suy tính khác ấy chứ?" Ninh Vinh Vinh nghi hoặc nói.

Tiểu Vũ nghe vậy liền bĩu môi nói nhỏ: "Lão già thì có suy tính gì, là xấu tính mới đúng."

Chu Trúc Thanh ở bên bất đắc dĩ thúc thúc tay Tiểu Vũ, ý bảo Tiểu Vũ chú ý Hải Thần đang nhìn. Tiểu Vũ giả ngơ phúng má, hoàn toàn một bộ ngây thơ vô tội.

Bên này chả biết Hải Thần có nghe Tiểu Vũ nói xấu mình hay không, trầm mặc một chút, Hải Thần thở dài nói: "Thật tình, nói các ngươi thông minh không phải thông minh, nhưng cũng không hề ngu ngốc. Đúng thế, ta không thể tự tay phá đi Hải Thần Chi Tâm. Các ngươi không biết, sự thực mỗi một vị thần đều có cho mình một nơi gửi gắm sức mạnh, của ta không xa lạ là Hải Thần Tam Xoa Kích. Hải Thần Tam Xoa Kích nắm giữ đa phần thực lực của Hải Thần, mà Hải Thần Chi Tâm lại là linh hồn của nó. Nhưng quan trọng nhất, Hải Thần Chi Tâm là nơi quy tụ tín ngưỡng toàn bộ thần dân đại hải dành cho Hải Thần, các ngươi đừng xem thường cái gọi tín ngưỡng này, vì nó mới là nguồn gốc sức mạnh của thần, cần thiết giống như hồn lực với các ngươi bây giờ vậy."

"Các ngươi không tin đứa trẻ Nana này sẽ trở thành kẻ địch? Được, ta nói cho các ngươi biết. Hải Thần Chi Tâm đã theo ta hơn trăm vạn năm nay, sức mạnh và tín ngưỡng trong đó thuộc về Ba Tắc Đông ta, dù đặt ở nơi nào ta cũng có thể toàn quyền sai khiến nó. Tuy các ngươi bây giờ thấy, ta chỉ còn lại một tia thần thức, ngay khi truyền lại Thần Vị, ta sẽ lập tức tan biến, đổi lại trước kia Hải Thần Chi Tâm sẽ theo thần niệm lưu lại cho tân thần, nhưng chắc chắn sức mạnh trong đó tân thần không cách nào hoàn toàn chế ngự. Nguyên tắc này các ngươi hiểu chứ?"

Hải Thần đột ngột hỏi, sáu người im lặng âm thầm gật đầu. Tất nhiên bọn họ hiểu, nguyên tắc Hải Thần nói chính là công bằng, trên đời này làm gì có chuyện chỉ nhận mà không cần trả giá, hơn hết loại sức mạnh như tín ngưỡng một khi nhận chủ rất khó thay đổi, điểm tựa tâm linh không phải thứ dễ dàng luân chuyển từ người này sang người khác.

Rất nhanh, Hải Thần nói tiếp: "Tân thần muốn kế thừa sức mạnh cần rất nhiều thời gian, quan trọng phải có được tín ngưỡng của thần dân đại hải, làm cách nào, làm như thế nào, đó đều là những việc phải cực kì dày công suy nghĩ. Vậy nên cách tốt nhất đối với một Tân Hải Thần, chính là tự mình tạo nên mới Hải Thần Chi Tâm, Hải Thần Chi Tâm cũ sau đó sẽ theo Hải Thần đời trước tan biến, phụng dưỡng trở lại đại hải. Nhưng... Hải Thần Chi Tâm bây giờ, không giống trước nữa."

Hải Thần cúi thấp đầu nhìn Nana, ánh mắt mơ hồ, thở dài nói: "Hải Thần Chi Tâm với linh hồn đứa trẻ này kết hợp hoàn mỹ, tự nó đã có ý chí riêng, chỉ một bước nữa sẽ thoát ly khỏi khống chế, có lẽ cũng vì thần thức của ta ngày một yếu ớt, không còn đủ khả năng làm chủ nó nữa. Hải Thần Chi Tâm... không, nên gọi Nana đi, con bé đã được đại hải công nhận. Các ngươi còn nhớ Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng - Cửu Vỹ Lam Hồ Tộc Nữ Vương cung phụng Nana thế nào chứ, đó là minh chứng rõ nhất, không phải tự nhiên khối băng ngọc cao lãnh ấy lại thức tỉnh linh trí đâu, tất cả bởi vì ý thức bảo vệ chủ nhân mà có. Ngay đến đám hải hồn sư, hải hồn thú, thậm chí Thâm Hải Ma Kình Vương kia đều nhận rõ thân phận của Nana. Thâm Hải Ma Kình Vương xem Nana là mối hoạ ngầm, một số hải hồn thú khác thì âm thầm tôn phong con bé làm nữ chủ. Con bé nhận được tín ngưỡng trước và cao hơn cả Đường Tam, các ngươi nói xem, đã như vậy, Tân Hải Thần kế nhiệm nào có nghĩa lý gì. Chưa kể tới một khi thoát khỏi khống chế, với sức mạnh của Nana, con bé hoàn toàn đủ sức tự mình hô ứng với Thần Giới cạnh tranh Hải Thần Thần Vị. Dấu ấn Hải Thần Chi Tâm để lại trên Hải Thần Tam Xoa Kích và cả Thần Giới từ lâu đã quá đỗi quen thuộc, nếu phải chọn lựa giữa Đường Tam và Nana, ta tin các ngươi đều biết được đáp án. Nói đến vậy các ngươi hiểu rồi chứ? Ai trong các ngươi dám bảo đảm Nana sau này sẽ không vì Thần Vị mà làm hại các ngươi? các ngươi nên nhớ thần là chí tôn tồn tại, là cuộc sống vĩnh hằng người người ao ước."

Khỏi phải nói những lời của Hải Thần khiến Sử Lai Khắc Thất Quái chấn động đến nhường nào, ngay tới Tần Minh cũng không ngờ ngoài thân phận Hải Thần Chi Tâm, Nana phía sau còn ẩn dấu nhiều bí mật động trời như vậy. Hải Thần liên tục tiết lộ thần cơ, buông lời ly gián, liệu rằng tình cảm khăng khít của tám tiểu quái vật có chiến thắng được bản chất toan tính ích kỷ và sự tham lam của nhân loại hay không?

Thất Quái rơi vào trầm lặng lúc lâu, trong lòng mỗi người đều ngổn ngang muôn ý niệm, Hải Thần nói thật nhiều, bọn họ cần thời gian tiếp thu tất cả. Bẵng đi một chút, làm sáu người khác giật mình bừng tỉnh, phía sau họ Đường Tam lớn tiếng nói: "Trước tiên, ta muốn hỏi mọi người một câu."

"Nana là ai?"

Đường Tam thanh âm cực lớn, chỉ một câu hỏi ngắn gọn nhưng Đường Tam gần như dùng hết sức bình sinh mà phát ra.

Sáu người khác ngơ ngác nhìn Đường Tam, ngu ngơ không hiểu im lặng lâu như vậy Đường Tam bấy giờ rốt cuộc bị cái gì. Nhưng rất nhanh Đới Mộc Bạch liền cười, hắn hiểu, như chém đinh chặt sắt nói với Đường Tam.

"Nana... là bát muội của ta."

Có Đới Mộc Bạch tiên phong, năm người kia lúc ấy cũng bất ngờ được khai thông thần trí. Bọn họ hết nhìn nhau lại nhìn Đới Mộc Bạch, cùng đồng thanh khẳng định.

"Nana, là bát muội của chúng ta!"

Âm thanh lần này so Đường Tam chỉ có lớn không hề thua kém. Không gian bình chướng liên tiếp vang vọng lại, như càng khẳng định chắc chắn tâm ý của Sử Lai Khắc Thất Quái.

Đường Tam lách qua Đới Mộc Bạch đứng đối diện Hải Thần, ngang ngược nói: "Hải Thần! Ông nghe thấy rồi chứ, đó là câu trả lời của ta."

Đường Tam không hề cho Hải Thần câu trả lời hoàn chỉnh, sau cùng chỉ dùng đáp án 'Nana là bát muội' dẹp bỏ hết lý luận của Hải Thần từ lúc bắt đầu. Điều đó không chỉ tỏ rõ sự nghi ngờ mà còn ngầm răn đe Hải Thần.

Nana là bát muội, là người thân ruột thịt. Hải Thần muốn chia rẽ bọn họ, muốn Đường Tam làm tổn thương muội muội của mình ư? Si tâm vọng tưởng.

"Đường Tam, ngươi quá bất kính." Ba Tái Tây lo lắng nói.

Đường Tam không dùng kính ngữ đối đáp với Hải Thần, là thần tử trung thành Ba Tái Tây có hơi chút tức giận, nhưng xuất phát từ hảo cảm và sự quan tâm của bậc trưởng bối, Ba Tái Tây vẫn lo lắng cho Đường Tam. Đường Tam thầm ghi nhận tâm ý đó.

Hải Thần nhìn Đường Tam cùng sáu người khác, kì lạ Hải Thần không hề tức giận với thái độ bất kính ấy. Hải Thần đột nhiên cười lớn, nụ cười thể hiện sự mỉa mai.

"Đám trẻ ngốc, các ngươi rất tin tưởng đồng đội, vậy Nana và Đường Tam đã từng nói cho các ngươi biết, các ngươi cũng được thần chọn làm người thừa kế hay không?"

Hải Thần câu chữ rõ ràng, ở đây cho dù là kẻ đầu óc chậm chạp nhất như Mã Hồng Tuấn cũng dễ dàng hiểu ý nghĩa câu nói đó. Đường Tam thoáng nhíu mày, chọn nói ra đúng thời điểm như vậy, Hải Thần thật sự rất thâm độc.

Đường Tam quay đầu nhìn sáu người khác. Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Đới Mộc Bạch, Áo Tư Ca, Mã Hồng Tuấn, vẻ mặt bọn họ lúc này đang cực kì khó coi. Ngu ngơ, khó tin, kinh ngạc, và cả buồn cười, lẽ dĩ nhiên bọn họ đều bị lời nói của Hải Thần vừa rồi tác động mạnh mẽ.

Hải Thần thoáng hài lòng, nhanh chóng đả kích thêm: "Xem ra các ngươi hoàn toàn mờ mịt. Thật đáng thương! Tám người các ngươi chẳng phải tin tưởng nhau sao, vậy mà tin tức tốt như được thần chọn lựa Nana và Đường Tam lại không hề nói cho các ngươi biết. Thử nghĩ xem, vì sao?"

Hải Thần giọng điệu hứng thú pha lẫn châm chọc, hắn nheo mắt nhìn sáu gương mặt biểu cảm phong phú đứng ngây ngốc phía dưới.

Đới Mộc Bạch thoáng trầm tư, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Tam. Ánh mắt kia vô cảm, lạnh lẽo, khiến Đường Tam tâm có chút run rẩy.

"Đới lão đại." Đường Tam thuận miệng gọi.

Đới Mộc Bạch cố tình không đáp, nhìn Hải Thần, Đới Mộc Bạch nói: "Vì sao ư? Vì hai người đó vốn luôn coi thường chúng ta thực lực kém cỏi, không muốn chúng ta trở thành thần tranh giành vinh quang. Có đúng không?"

"Đúng thế." Hải Thần cười phấn khích đáp.

Đới Mộc Bạch nói tiếp: "Cả Nana và Đường Tam đều là song sinh vũ hồn, điều đó ngay từ đầu đã không công bằng. Sau lại từng ngày ta mới phát hiện sự chênh lệch giữa chúng ta còn lớn hơn nữa. Nana cư nhiên là Vệ Nữ của Hải Thần, Đường Tam là Hải Thần người thừa kế, còn bọn ta vẫn chỉ là những tên tiểu tốt bình thường lẽo đẽo đi theo họ. Hải Thần đại nhân, ngài nói chúng ta như vậy cũng có thể thành thần sao? Ngài sẽ không lừa chúng ta chứ?"

"Ta tất nhiên sẽ không lừa người." Hải Thần tùy ý phất tay nói: "Chuyện kể ra rất dài, nhưng tóm gọn lại có thể nói thế này. Rất lâu trước đây Đấu La Đại Lục vì sai lầm của ta mà gặp phải biến cố, để sửa chữa, ta chỉ đành cùng năm vị thần khác bất đắc dĩ vi phạm Thần Giới Cấm Luật, Nghịch Chuyển Thời Không. Phép thuật kia vô cùng cường đại, hệ lụy cũng cực kì to lớn. Sáu vị thần thần lực hao tổn lại thêm trừng phạt, ngoại trừ ta, năm vị thần kia chỉ tồn tại lại chút thần niệm, nương nhờ vào Hải Thần Chi Tâm, chờ đợi người thừa kế. Và những người đó, chính là các ngươi."

"Thần niệm nương nhờ Hải Thần Chi Tâm? Ý ngài là..." Đới Mộc Bạch dò hỏi.

Hải Thần tiếp lời: "Đúng thế, thần niệm của năm vị thần khác, đang ở trên người đứa trẻ này."

Chấn động, hoàn toàn chấn động. Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Nana, thần niệm muôn người ngoài kia cả đời tìm kiếm vậy mà cùng lúc ở nơi Nana nhiều đến thế, sự thật như vậy là điều cho dù có nằm mơ họ cũng không dám nghĩ tới. Đường Tam khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Nana ẩn chứa mấy phần áy náy. Tuy nhiên Đường Tam không để ý, ánh mắt ấy đã bị Đới Mộc Bạch vô tình bắt được.

Hải Thần nói: "Các ngươi biết danh phận Vệ Nữ có ý nghĩa thế nào không? Thực sự ngay từ lúc gặp các ngươi ở học viện Sử Lai Khắc, Nana đã là một cường giả. Là ta lệnh cho con bé giữ kín thân phận đi theo các ngươi, việc con bé không tham dự vào Sử Lai Khắc Thất Quái cũng do ta cấm chế, tất cả vì ta muốn bảo đảm tất cả các ngươi giống ngày hôm nay, trở thành nhất thể đến trước mặt ta. Nana cho rằng bản thân là người bảo vệ Đường Tam, nhưng thực sự con bé đã lầm. Nếu cần bảo vệ, ta đã buộc con bé không rời Đường Tam nửa bước, nhưng thực chất Nana không để ý, mệnh lệnh ta giao phó cho con bé liên quan đến tất cả các ngươi. Vệ Nữ không phải người bảo vệ Đường Tam, mà là người bảo vệ thần niệm. Nana là người bảo vệ thần niệm, cũng là thần khảo của các ngươi."

"Vậy nên ngài muốn Đường Tam giết chết Nana, một là diệt trừ hậu hoạ, hai là giải phóng thần niệm. Đó là lý do ngài nói nếu Nana không chết, chúng ta sẽ tổn thất nặng nề. Có đúng không?" Đới Mộc Bạch trầm giọng hỏi.

Đới Mộc Bạch cúi thấp đầu, Hải Thần không xem rõ cảm xúc của hắn. Hải Thần đáp: "Phải, ngươi xem ra đã hiểu rõ. Nana mang theo thần niệm đến Đấu La Đại Lục, hôm nay giao ra thần niệm cho các ngươi, chính là nó đã hoàn thành sứ mệnh."

"Ha, haha, hahaha. Hoàn thành sứ mệnh. Vậy nên ông nói muội ấy chết là đáng ư? Hải Thần, ông có còn nhân tính không?" Đới Mộc Bạch ngẩng đầu, phẫn nộ quát về phía Hải Thần.

Tất cả mọi người đều bị Đới Mộc Bạch làm giật mình, bao gồm Ba Tái Tây. Bà ấy không còn để ý đi nhắc nhở Đới Mộc Bạch bất kính nữa, thay vào đó là một cảm xúc khó nói bỗng dâng trào trong lồng ngực. Nhìn Đới Mộc Bạch, Ba Tái Tây không hiểu sao lại âm thầm mỉm cười.

Hải Thần sững sờ, hắn những tưởng Đới Mộc Bạch trước đó đã nảy sinh ý đồ với Thần Vị, nhưng hiện tại thái độ Đới Mộc Bạch như thế nào? Phẫn nộ ư, dám phẫn nộ với thần ư? Hải Thần thật không thể tin nổi.

"Đới lão đại/ Lão đại/ Lão đại/ Lão đại."

Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Áo Tư Ca, Mã Hồng Tuấn thay nhau gọi Đới Mộc Bạch. Bọn họ giọng nói mang ý đùa cợt, nhưng trong tâm mỗi người đâu phải không bị Đới Mộc Bạch làm cảm động đâu.

Đới Mộc Bạch không dám đáp lại, nếu cúi đầu xuống, hắn sợ nước mắt sẽ chảy ra mất.

Đường Tam nhìn Đới Mộc Bạch bật cười, hắn suýt thì bị Đới Mộc Bạch làm hết hồn. Đới Mộc Bạch giữ nguyên tư thế liếc xéo Đường Tam, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tam, đừng cười vội. Có phải ngươi sớm biết, Nana là Hải Thần Chi Tâm?"

Đường Tam rùng mình, giống bị bắt quả tang một dạng, ấp úng đáp: "Ph... Phải."

Đới Mộc Bạch cười thở ra một hơi thoải mái, sau đó liền trở tay đập phát bộp lên bả vai Đường Tam. Sức lực thật mạnh, Đường Tam nhăn mặt chu choa một cái rõ to. Đới Mộc Bạch lúc ấy mới hài lòng gật đầu, lại nhìn Hải Thần nói: "Nana và Đường Tam dấu diếm không nói, ta đều tin tưởng bọn họ nhất định có nguyên do. Còn Hải Thần ông, từ khi xuất hiện chỉ biết buông lời châm chọc đe doạ.

Ta sợ ông hay không? Không.

Ta kính trọng ông hay không? Không.

Ta tin tưởng ông hay không? Không hề.

Thành thần như ông, ta mới không cần."

"Nana, Đường Tam nghe đây! Món nợ này là các ngươi nợ ta, lão đại nhất định chờ các ngươi đến thỉnh tội."

Đới Mộc Bạch câu sau nhằm Đường Tam và Nana mà nói. Năm người kia không ngừng gật đầu bưng miệng cười, một bộ đợi xem người gặp hoạ.

Đường Tam chỉ biết lúng túng sờ tóc, nhưng lòng hắn vui mừng khôn xiết.

Đới Mộc Bạch, hắn đã thay toàn bộ Sử Lai Khắc Thất Quái khẳng định trước Hải Thần, chuyện tới nước này nếu Hải Thần còn tiếp tục chia rẽ, chỉ càng khiến bọn họ khinh thường thần hơn thôi.

Đường Tam tự tin chuẩn bị đối Hải Thần từ chối Thần Vị, tuy nhiên một cảnh tượng khác khiến Đường Tam tức khắc cứng đờ.

Nana, rơi lệ.

Giây phút ấy Đường Tam ngỡ ngàng nhận ra, vô tình hắn đã bỏ qua bước ngoặt vô cùng quan trọng.

Thần rất công bằng sao? Vậy thì Hải Thần, ông cũng sẽ phải trả giá.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.