Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cấm Túc

Tiểu thuyết gốc · 1931 chữ

Mọi người chăm chú nhìn soi mói.

Nana mỉm cười đứng bên trong vòng ánh sáng mới tạo nhìn Phất Lan Đức, nói vọng ra: "Gia gia xem, đây là hồn kỹ thứ ba tên Điệp Thần Bảo Hộ. Là hồn kỹ phòng ngự lấy được từ Quang Minh Quy ngàn năm."

Phất Lan Đức không biết nói gì cho phải, đại sư thì đã hiểu, vuốt cằm xác nhận: "Lực phòng ngự của Quang Minh Quy rất lớn, đó là lý do ngươi và Tiểu Vũ phải đợi trời tối?"

Tiểu Vũ chọn quả nhiên rất đúng. Nana đắc ý: "Vâng đại sư, vòng phòng ngự tạo nên dưới sự bổ trợ của Điệp Thần Trượng, tiêu hao ít hồn lực, có thể diện rộng thi triển trong đường kính năm mươi mét. Tuyệt đối phòng ngự, chỉ cần em không tiêu hao hết hồn lực, không thể phá bỏ."

"Ngươi nói là... Tuyệt đối!" Đại sư hết sức kinh ngạc, Nana lại thêm một hồn kỹ với tính tuyệt đối. Quang Minh Quy ngàn năm có thể cho hồn kỹ mạnh như vậy? Nana nếu có đậu hủ của Áo Tư Ca cung cấp hồn lực, chẳng phải sẽ là vô địch phòng ngự sao!

"Vâng, ngài có thể kiểm tra." Nana rất tự tin.

Phất Lan Đức vẫn còn giận chuyện Nana tự ý, thấy Nana càng lúc càng ngông cuồng, Phất Lan Đức thầm nhủ nhất định phải cho Nana một bài học.

Phất Lan Đức lên tiếng: "Tần Minh, ngươi đánh thử xem. Đánh thật mạnh cho ta!"

"Ta? Ta sao có thể đánh Nana học muội! Thầy, ta là Hồn đế đó." Tần Minh ngơ ngác tự chỉ tay lên mặt mình. Đùa chứ dù không phải Hồn đế, hắn cũng không thể đánh Nana.

Nana nhìn Tần Minh vì cô khó xử, trong lòng bỗng dưng nảy lên một cảm giác vô cùng khó nói. Nana mờ mịt tìm hiểu cảm giác đó là gì, nhưng tìm hiểu cũng chỉ khiến cô khó chịu hơn mà thôi.

Nana bực bội quát Tần Minh: "Ngươi đang xem thường hồn kỹ của ta?"

"Dĩ nhiên không phải." Tần Minh ngay lập tức phản bác.

Sợ Nana hiểu lầm, Tần Minh bất đắc dĩ vung nắm đấm đánh trên vòng ánh sáng, hiển nhiên là không dùng toàn lực.

Đại sư muốn hiểu rõ hơn về hồn kỹ này, một lần nữa bảo Tần Minh dùng ngay hồn kỹ thứ sáu của Hồn đế. Tần Minh tuy lo lắng nhưng cũng phải cắn răng làm theo.

Nana trong lòng khó chịu, thầm nhủ là do Tần Minh đang xem thường cô.

Hồn kỹ thứ ba tính tuyệt đối chưa thể kiểm tra nhưng như Nana đã nói, hồn kỹ thứ sáu của một Hồn đế là Tần Minh vẫn không thể mảy may làm vòng ánh sáng rung động, Nana vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Phất Lan Đức tìm không ra Nana nhược điểm, càng bực bội. Hắn nhất định phạt: "Được rồi, chớ vui mừng quá sớm. Mặc dù thu được chỗ tốt nhưng lỗi là không thể tha. Phạt ngươi một tháng không được rời khỏi phòng nửa bước, hảo hảo tu luyện củng cố hồn lực."

"Hả? Gia gia, không ra ngoài một tháng chẳng phải sẽ buồn chết sao!" Nana phụng phịu phúng má.

Phất Lan Đức giả bộ nghi ngờ: "Phải không? Sao ta nhớ ngươi đã từng tự cấm túc hai tháng."

Nana thật hết cãi: "Đó là... Là vì... Aiza lúc đó không tính. Bây giờ thì khác, cháu còn muốn đi nhìn xem Thiên Đấu thành, rộng lớn như vậy, hai tháng qua tu luyện đã không được đi chơi."

Tiểu Vũ thấy Nana buồn bực, cô liền bước lên bênh vực Nana: "Đúng vậy viện trưởng, lần này Nana mới phạm lỗi lần đầu, ngài có thể không phạt?"

"Thầy, ta cảm thấy..." Bênh vực thì không thể thiếu Tần Minh.

Nhưng Phất Lan Đức còn lâu mới nghe họ, Phất Lan Đức nghiêm nghị chặn ngang lời Tần Minh: "Tần Minh, Tiểu Vũ, hai ngươi không được nói giúp cho nó, lần đầu không phạt vậy nếu có lần sau nguy hiểm hơn đâu, ai biết nó sẽ dám làm ra cái chuyện gì. Tiểu Vũ, ngươi giúp nó phạm lỗi, cấm túc nửa tháng. Được rồi, Tần Minh đưa hai đứa nó về, chú ý không được để chúng trốn, nhất là tiểu quái vật này."

Chỉ Nana, Phất Lan Đức dặn dò Tần Minh.

"Ai cần hắn chú ý chứ, hừ." Nana giận dỗi đi ra, lúc lướt qua Tiểu Vũ cô chỉ kịp nhỏ giọng nói câu: "Xin lỗi ngươi."

Tiểu Vũ lắc đầu, cũng đi về phòng riêng của mình chịu cấm túc.

Lại nói từ khi chuyển tới Học viện Lam Bá, tám tiểu quái vật đều được phân chia phòng riêng trong khu nhà gỗ của Liễu Nhị Long. Phòng của Nana có một mặt hướng ra ngoài khu rừng nhỏ.

Một tháng nhốt mình trong phòng nhưng lần này không lấy lý do tu luyện, Nana không cần đóng kín cửa. Nana thường hay ngồi trên ban công vuốt ve Tiểu Tuyết, con cáo nhỏ ngoan ngoãn ngủ trong lòng bàn tay cô.

Tần Minh biết Nana thích màu lam, hắn hay ra ngoài mua những thứ đồ nhỏ màu lam như kẹp tóc, vòng tay để làm cô vui. Tuy nhiên mỗi lúc Tần Minh đến, Nana đều đóng cửa cái rầm, Tần Minh chỉ đành lặng lẽ để đồ xuống trên ban công rồi rời đi.

Kết thúc một tháng, Nana bước ra ngoài, sáu người của Thất Quái đều đã ở trong sân nhỏ kí túc xá đợi cô, khoe với cô bọn họ toàn bộ đã là Hồn tôn. Nana rất vui, nghĩ nghĩ cô liền đưa ra yêu cầu: "Ta thấy, chắc mọi người vẫn chưa quen với hồn kỹ mới của mình. Hay chúng ta luyện tập một chút, đấu đối kháng, thế nào?"

"Haha, ta thấy ý tưởng rất hay. Tiểu Vũ tỷ đã lâu không luyện gân cốt." Tiểu Vũ bẻ ngón tay kêu răng rắc.

Áo Tư Ca và Mã Hồng Tuấn sợ đến nỗi ôm chầm lấy nhau.

Những người khác tỏ ra thích thú, vậy là trận đấu đã được quyết định.

Đới Mộc Bạch đứng ra chia đội: "Ta, tiểu Áo, Trúc Thanh một đội. Nana, Vinh Vinh, Tiểu Vũ cùng tên mập một đội. Được không?"

"Được, lão đại!" Tất cả hào hứng đồng thanh.

Đới Mộc Bạch nói tiếp: "Chúng ta sẽ đấu trong vòng một nén nhang, mỗi người cắm một chiếc lá cây, lấy được hết lá của đối thủ sẽ thắng. Quyết định vậy nha?"

"Đới lão đại, ngươi làm thế không phải đội ngươi bị thiệt sao?" Ninh Vinh Vinh thắc mắc, phía Đới Mộc Bạch ít người hơn mà.

Đới Mộc Bạch trượng nghĩa vỗ ngực: "Không sao, ta là lão đại, hồn lực trong các ngươi cũng cao nhất. Quyết định vậy đi."

"Tuân lệnh lão đại!" Sáu người tiếp tục đồng thanh.

Lúc chuẩn bị đấu, Nana tập trung người trong đội của cô rồi nói gì đó, mọi người đều gật đầu cười rất nham hiểm.

Xem ra, Đới Mộc Bạch sắp ăn đủ thiệt thòi rồi.

Xếp xong đội hình, Đới Mộc Bạch hô bắt đầu, ngay lập tức hắn cùng Chu Trúc Thanh ăn vào Nấm Bay của Áo Tư Ca. Nấm Bay có thể bay trong một phút với tốc độ cực nhanh, Đới Mộc Bạch ý tứ nhân lúc đối thủ không kịp phản ứng mà lao vào giật lá. Chiến thuật không tệ nhưng đội Nana lại không thèm động, bọn họ đứng gần nhau chỉ đứng đó chống eo mà cười.

Chỉ tiếc phản ứng kia chỉ mình Áo Tư Ca chứng kiến, trong lòng Áo Tư Ca tích tắc nổi lên cái dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đang trên đường bay nhanh, lúc đến gần bọn họ, chẳng hiểu sao đột ngột lại xuất hiện một cái vòng ánh sáng làm bình chướng. Hai người Đới Mộc Bạch Chu Trúc Thanh lập tức bị bật ra ngoài, đầu phô trương nổi một cái u.

Mã Hồng Tuấn cười lăn lóc: "Không tệ a Nana, haha."

Áo Tư Ca thấy Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh bị xô ngã liền chạy lại hùng hổ nói: "Tên mập, các ngươi chơi ăn gian."

Mã Hồng Tuấn dày mặt cãi: "Đây là hồn kỹ của Nana, ăn gian nơi nào chứ, bọn ta còn chưa lấy lá mà, đúng không?"

Áo Tư Ca tức tối lôi cổ Mã Hồng Tuấn: "Ta không phục, đã nói đối kháng, còn phòng ngự kiểu này thì đấu kiểu gì!"

"Dừng lại, tiểu Áo. Ta đây còn chưa nói, ngươi hùng hổ gì chứ?" Đới Mộc Bạch xoa xoa cái trán đứng dậy, thua là thua, hắn không cãi lý.

Nana, Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh cười đến chảy nước mắt, lần đầu tiên họ thấy lão đại của mình bộ dạng khó coi như vậy.

Nana thu hồi vòng phòng ngự chạy đến đỡ Chu Trúc Thanh từ dưới đất lên, một bộ ngây thơ: "Xin lỗi hai người, vậy là mọi người biết hồn kỹ thứ ba của ta rồi đấy. Cơ mà lúc đầu lão đại đã tốc độ lao đến như vậy, bọn ta thua là chắc rồi, cũng không có tính cạnh tranh đi."

"Muốn cạnh tranh? Ta giúp ngươi!" Giọng nói nữ tử trưởng thành bỗng vang lên dọa bảy người giật thót.

"Cô Nhị Long!" Nana quay đầu lại, thấy Liễu Nhị Long cùng Phất Lan Đức, đại sư cùng Tần Minh cũng tới.

Đại sư ho nhẹ một cái rồi nói: "Ta thấy để các ngươi cùng đánh cũng là chủ ý hay, tập một chút kỹ năng thực chiến. Các ngươi tự mình không thể thi triển hết năng lực, vậy thì để Nhị Long đánh đi."

"Đại sư, cô Nhị Long là Hồn thánh, sợ rằng có chút nặng tay." Tần Minh chẳng biết nghĩ gì, nhanh chóng đứng ra ngăn cản.

Phất Lan Đức nhìn Tần Minh một chút, tỏ ra không hài lòng nói: "Tần Minh, ngươi từ lúc nào trở nên hồ đồ như vậy. Ngươi nghĩ Nhị Long sẽ không khống chế được làm bọn nhỏ bị thương sao?"

Phải rồi, sao Tần Minh có thể nghi ngờ Liễu Nhị Long cơ chứ, hắn đây là quan tâm ai đó tới loạn.

Nhận thấy đã lỡ lời, Tần Minh cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi cô Nhị Long, Tần Minh không có ý đó."

"Không sao, đám tiểu quái này đúng là cần phải đánh nặng tay." Liễu Nhị Long một bộ dáng hào hứng, từ ánh mắt cô ấy cả bảy người đám tiểu quái vật bất giác đều có thể đọc ra dòng chữ.

"Các ngươi chuẩn bị chịu tra tấn đi là vừa."

Đại sư cảm nhận Liễu Nhị Long chiến ý, hắn tằng hắng một cái, nhìn bảy người dặn dò: "Các ngươi có hệ trị liệu hồn sư, không cần lo, chỉ cần không dùng phòng ngự là được. Phải không, Nana?"

Nana khóe miệng giật giật. Có thể nói không sao?

Và rồi, Nana thật ân hận, cô một yêu cầu nhỏ trong lúc nhất thời vô tình lại mở ra một cuộc huấn luyện gian khổ mới.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.