Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nana Và Tần Minh

Tiểu thuyết gốc · 2091 chữ

Mạt Phó sau khi bị Nana cho uống 'thuốc độc' thì ngoan ngoãn im thin thít. Đường Tam căn dặn hắn mấy câu để phối hợp, Nana phải thi triển hồn kỹ kéo lại tinh thần cho hắn, bấy giờ Mạt Phó mới bình tĩnh đi gặp ba tên Hồn vương.

Đường Tam đối Nana nói: "Chuyện hồn thú chỗ kia chúng ta không tự mình làm được, cũng không thể trở lại đề phòng bọn chúng nghi ngờ. Đành muốn nhờ bên đội Chấp pháp hoàng gia đến đây cho họ thấy chứng cứ, để họ hợp tác với chúng ta." Đường Tam nói rồi còn đánh mắt sang Thiên Minh.

Nana gật đầu hiểu ý, đến chỗ Thiên Minh: "Thiên Minh, xin lỗi đem cho ngươi phiền phức. Có thể nhờ ngươi lại giúp một chuyện!"

Thiên Minh có cái thói quen xấu, hắn vô tư đưa tay bắt bả vai Nana. Đang cầu người nên Nana cũng tùy hắn, chỉ cười cười.

Thiên Minh nói: "Nana, ngươi nói gì thế, ta còn muốn cảm ơn các ngươi đây. Nhà ta chứa chấp loại người như Mạt Phó thật không tốt. Ngươi nói đi, cần ta làm gì?"

Nana cười: "Ta muốn nhờ ngươi đi mời Hoàng gia chấp pháp giả tới đây."

Thiên Minh gật đầu: "Được. Nhưng ta có điều kiện."

Nana sảng khoái nói: "Ngươi cứ nói, ta sẽ làm hết sức có thể."

Thiên Minh cười gian xảo: "Kể cả muốn ngươi gả cho ta?"

"Hả?" Đồng thanh. Bảy người bao gồm nhóm Đường Tam lập tức ngã rầm xuống đất.

Tần Minh chứng kiến không khỏi giận dữ, thực chất đến bây giờ hắn đã phải nhẫn nhịn rất nhiều.

Thiên Minh đắc ý nhìn phản ứng của mọi người, quan sát Nana một chút hắn nói tiếp: "Haha, ta đùa thôi. Ta là muốn lát nữa trở lại ngươi phải kể hết chuyện cho ta nghe, ngày mai ta cũng muốn đi theo. Được không?"

Nana xoay cái cổ cứng ngắc nhìn sáu người Thất Quái hỏi ý kiến, nhưng họ lại tiếp tục liếc mắt nhìn đi nơi khác. Nana thầm than, thật không có nghĩa khí. Sau đó Nana cũng phải gật đầu, Thiên Minh mặt mày hớn hở đi tìm người đưa tới.

Trong lúc này Nana đã để Lam Ly thả lồng thú ra, nhìn lại tình trạng con hồn thú trong lồng, ai nấy đều kinh ngạc.

Ninh Vinh Vinh thắc mắc: "Chẳng phải Nana đã trị thương rồi sao. Sao giờ trông nó như sắp chết vậy?"

Nana ánh mắt nhìn vào một khoảng không, cảm giác như thấy được một đầu hồ ly đang tỏ vẻ kênh kiệu, Nana bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Là Lam Ly làm đấy, không biết nó làm gì mà hồn thú này run bắn người như thế? Nhưng cũng may, người của hoàng gia đến thấy chứng cứ càng thuyết phục."

Mọi người bật cười phủ lại màn che, chờ đợi.

Tần Minh đi đến ngồi gần Nana, gương mặt vì nén giận hằn lên nhiều đường gân tím. Nana im lặng nhìn Tần Minh chút rồi nói: "Ngươi không khỏe có thể về nghỉ ngơi. Không cần miễn cưỡng."

Tần Minh cười khổ: "Nana, ngươi giả vờ đủ chưa?"

Tần Minh đột nhiên hỏi vậy khiến Nana giật mình, nhưng vẫn miễn cưỡng thở dài nói: "Giả vờ cái gì."

Tần Minh chậm rãi kéo Nana vào lòng mình ôm thật chặt, tự thân sức Nana không thể thoát ra, dùng hồn lực lại sợ hắn bị thương nên đành để vậy. Cũng may lúc này trong phòng chỉ còn hai người họ.

Tần Minh giọng nói hơi khản đặc, nói: "Nana, ngươi biết ta thực thích ngươi, rất thích ngươi. Có thể cho ta quang minh chính đại ở bên ngươi hay không? Mỗi lần nhìn thấy ngươi và nam nhân khác thân mật, ta thực rất đau đớn."

Tần Minh nhỏ giọng nói ra câu sau, Nana trong lòng khẽ run lên một cái. Nana biểt Tần Minh ghen tuông, tuy nhiên vì Nana chưa công khai tình cảm với hắn nên hắn không có quyền trách móc cô điều gì. Nana thương Tần Minh, nhưng cô có nỗi khổ của mình.

"Tần Minh, ta còn rất nhỏ." Nana đành lấy lý do này nhẹ nhàng từ chối.

Tần Minh im lặng hồi lâu, không biết hắn nghĩ gì, lát sau Tần Minh mới đáp: "Nana, ta sẽ chờ ngươi trưởng thành."

Nana hốt hoảng bật dậy tránh khỏi cái ôm của Tần Minh: "Không ổn đâu! Tần Minh, thực ra ta... ta... ta không thích ngươi. Ta chỉ xem ngươi là bạn."

Nana điên rồi, trong giây lát chỉ suy nghĩ được như vậy, đến mức vô tình như thế hi vọng Tần Minh sẽ từ bỏ. Bản thân Nana không biết, liệu rằng Tần Minh có phải biến số trong hành trình của cô hay không?

Tần Minh nhìn Nana, hắn khẽ mỉm cười sau đó dịu dàng mà kiên định đáp: "Ta sẽ cố gắng."

Tần Minh càng như vậy Nana càng khổ tâm. Đang lúc Nana muốn nói tiếp thì Tần Minh đã đứng dậy đi nơi khác, thì ra là mọi người sắp trở lại, Tần Minh không muốn bọn họ chứng kiến cảnh này khiến Nana trở nên khó xử.

Sáu người nhóm Đường Tam vào một chút thì Thiên Minh cũng tới dẫn theo một người khác, người này một thân cung trang, khí chất cao quý.

Mọi người đối hắn chào: "Chấp pháp giả đại nhân."

Chấp pháp giả này là Hạ Từ - Hồn thánh, trưởng lão của đội Chấp pháp hoàng gia Thiên Đấu, thân phận cao quý, tính tình cương trực.

Nhìn những đứa trẻ ngoan trước mặt, Hạ Từ ôn tồn nói: "Ta tên Hạ Từ, nghe nói các ngươi có chuyện quan trọng muốn gặp riêng ta?"

"Vâng, đại nhân." Đường Tam nói. Tiếp đến hắn ra hiệu cho Nana để cô giảng thuật, thuận tiện nói cho Thiên Minh một thể.

Nana hành lễ với Hạ Từ xong, cô thành thật kể lại tất cả mọi chuyện từ lúc họ phát hiện Tuyết Hồ đến nay, chỉ che giấu thân phận của Tần Minh.

Nghe Nana nói, Hạ Từ biểu cảm liền rất khó tin. Ai cũng biết hồn sư săn giết hồn thú lấy hồn hoàn là đương nhiên, nhưng buôn bán hồn thú, bắt giữ và giết hại hồn thú vô tội như vậy là điều chưa bao giờ xảy ra, còn là ngay trong Thiên Đấu Thành.

Nana biết chỉ nói suông vậy là không được, cô ấy nhanh chóng đưa ra chứng cứ: "Đại nhân, chúng ta đã tìm được một khu bọn tội phạm bỏ hồn thú, đây là bằng chứng chúng ta lấy được. Mời xem."

Nana dứt lời, Đường Tam nhanh tay mở ra tấm màn che lồng thú lúc trước. Hạ Từ và Thiên Minh kinh ngạc như không thể tin vào mắt mình. Họ đang nhìn thấy gì?

Một con Hắc Hổ vốn hung dữ nhưng giờ đây đang nằm run rẩy không dám ló đầu ra ngoài, môi răng đang đánh nhau cầm cập, thân dưới còn ướt, thoang thoảng mùi hôi, lông trên thân thì máu dính bê bết, khắp người bị chụp một chiếc vòng kì lạ khiến tứ chi móng vuốt đều bất động. Vô cùng tội nghiệp.

Nana lấy ra trong túi trữ vật một nhúm lông trắng đưa cho Hạ Từ, nói tiếp: "Đại nhân, đây là ta lấy từ con Tuyết Hồ, trên đó có dính chất thuốc phá vòng giam. Mời ngài đưa về nghiên cứu chế tạo thuốc, ở khu kia còn hai mươi hai con hồn thú đang thoi thóp chờ được giải cứu."

Hạ Từ tay run run cầm lấy nắm lông trắng, hắn không biết nói gì cho phải. Thiên Đấu Thành nằm ngay dưới chân Hoàng đế, vấn đề an sinh đều được ưu tiên đặt lên hàng đầu. Đội Chấp pháp hoàng gia quản lý thành, vậy mà để chuyện buôn bán hồn thú xảy ra bao ngày qua không chút dấu vết, chuyện này đồn ra thì uy nghiêm của đội Chấp pháp sẽ tổn hại nghiêm trọng, hệ lụy sau đó còn khó lòng tưởng tượng.

Lúc sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, Hạ Từ nói: "Theo lời các ngươi, trưa ngày mai ta sẽ tập hợp kị sĩ giải cứu hồn thú. Chuyện tiếp theo đành nhờ các ngươi vậy, cả ta và đội Chấp pháp hoàng gia đều rất cảm kích. Cũng mong các ngươi giữ kín chuyện này, không thể để lộ."

"Chúng ta hiểu, đại nhân yên tâm." Mọi người đồng thanh, Hạ Từ gật đầu hài lòng.

Nhìn chút mọi người phán đoán tuổi tác, Hạ Từ hỏi: "Các ngươi là học sinh học viện nào? Ta sẽ xin bệ hạ ban thưởng cho các ngươi."

"Chúng ta là học sinh của Sử Lai Khắc." Tất cả lại đồng thanh.

Nghe ba từ Sử Lai Khắc, Hạ Từ giật mình nhớ ra sự kia chuyện, hắn đột nhiên nhìn Nana nói: "Sử Lai Khắc trước kia có vụ án hồn thú bị liệp sát, tiểu cô nương bị hại trong vụ án đó là ngươi đi?"

Nana không biết vì sao mà Hạ Từ lại đoán ra cô nhưng cũng nhanh chóng gật đầu.

Hạ Từ cười: "Hahaha, tiểu cô nương, xem ra ngươi rất có duyên với hồn thú đây!"

Mọi người đều cười, Nana và Tiểu Vũ nhìn nhau càng là hiểu ý.

Tối mọi người dùng cơm ở nhà của Thiên Minh, chính vì hắn muốn tất cả ở lại cho hắn ngày mai đi theo vào rừng bắt tội phạm.

Mạt Phó đã trở về, ba tên Hồn vương hẹn sáng mai gặp hắn ở trước tòa nhà Túy Tiên Các sau đó chúng sẽ dẫn Tần Minh cùng Mã Hồng Tuấn đi kiểm tra hồn thú.

Mọi chuyện diễn ra rất êm và theo đúng kế hoạch. Chỉ là lòng người sẽ không theo đúng như những gì mình muốn vạch ra.

Nana không ngủ được, từng câu nói của Tần Minh cứ vang vảng bên tai cô, nghĩ một lúc Nana quyết định ra ngoài đi dạo. Tần Minh không biết vô tình hay cố ý vẫn đứng nơi xa nhìn về phía phòng của Nana, bước ra Nana liền thấy hắn, cô vốn định quay người đi vào nhưng Tần Minh lại phóng vụt đến bế cô lên nhảy ra phía xa tòa nhà, đứng bên bờ hồ.

Nana giãy dụa: "Tần Minh, ngươi làm gì? Bỏ ta xuống mau!"

Tần Minh âm trầm đáp: "Ta không bỏ, đánh cũng không bỏ."

Nana hậm hực hỏi: "Ngươi muốn gì?"

Tần Minh không trả lời câu hỏi của Nana, hắn nói: "Nana, ta biết ngươi có rất nhiều bí mật, lúc ngươi giết đám hồn thú, ta biết không phải tất cả do Lam Ly làm. Ngươi rất mạnh, ngươi không cần ta bảo vệ nhưng ta dù thế nào cũng muốn bảo vệ ngươi."

Nana không đáp, chỉ im lặng bị Tần Minh bế trên tay.

Cúi đầu nhìn Nana một chút Tần Minh nói tiếp: "Ngươi thực ra cũng rất quan tâm ta đúng không? Ta cảm nhận được, tình cảm rất khó che dấu đấy Nana. Nhưng dường như có điều gì khiến ngươi bận tâm hơn. Ta hi vọng sẽ có một ngày ngươi đem tất cả bí mật nói cho ta, ta cùng ngươi giữ chúng."

Lời của Tần Minh nhẹ nhàng lại chân thành, Nana thật sự xao động, giờ phút này cô ấy yếu lòng hơn bao giờ hết. Tuy nhiên cảm xúc đó vô cùng ngắn ngủi, Nana khẽ cắn môi cho mình thật tỉnh táo, nhẫn tâm hỏi: "Tần Minh, nếu yêu ngươi ta sẽ chết, vậy ngươi còn muốn ta yêu ngươi không?"

Tần Minh lặng người. Nana nói vậy là ý gì? Tần Minh hắn đã tự hỏi muôn vàn câu hỏi, điểm qua muôn vàn lý do, kết quả hắn vẫn mờ mịt không biết vì sao Nana lại đối xử với hắn như thế.

Một lúc lâu sau, Tần Minh mới trả lời: "Nana, ngươi chỉ cần bình an là được."

Nana không đáp lại, cô ấy im lặng như thế sau đó nằm trên tay Tần Minh chìm dần vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.