Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thầy Lupin

Tiểu thuyết gốc · 3743 chữ

Khi vào Đại Sảnh Đường ăn tối, Catherine bị anh em sinh đôi gọi lại hỏi:

- Nghe đồn em thích thằng Draco Malfoy hả Catherine?

Catherine lắc đầu:

- Nó đồn nhảm đó, hai anh đừng có tin.

Anh Fred có chút thất vọng:

- Vậy mà anh cứ tưởng…

Anh George tiếp lời:

- Sắp có màn tỏ tình kinh thiên động địa để xem.

Anh Fred nháy mắt với Catherine:

- Nhưng mà nếu em có thật sự thích nó thì cũng không có vấn đề gì đâu nha.

Anh George hóm hỉnh nói:

- Em sẽ là Gryffindor đầu tiên trong lịch sử dám công khai hẹn hò với Slytherin.

Catherine đáp tỉnh bơ:

- Em không nghĩ là chuyện tình này sẽ được nhiều người ủng hộ.

Cặp anh em sinh đôi nghe xong cùng phá lên cười, anh Fred vỗ vai Catherine, nghiêm túc nói:

- Cẩn thận một chút. Chuyện này mà đến tai ba nó thì em mệt với ổng.

Catherine đáp:

- Cảm ơn hai anh đã nhắc nhở.

Anh George nói:

- Không có gì mà phải cảm ơn. Thôi bọn anh đi đây.

Catherine vẫy tay chào tạm biệt hai anh rồi ngồi xuống kế bên Hermione. Nó biết vì sao cặp sinh đôi lại quan tâm đến nó như vậy, hẳn là các anh của nó đã nhờ vả người ta chiếu cố đến em gái mình đây mà.

Ron nhăn mặt nói với Catherine:

- Tụi nhà Slytherin đang mắng chửi bồ là đồ trèo cao, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga kìa.

Catherine cắt miếng bánh mì nướng của mình ra làm hai nửa, nói:

- Đừng để ý đến tụi nó. Tụi nó chỉ đang ghen tị với mình thôi.

Hermione hích nhẹ vô cánh tay Catherine, ra hiệu bạn nhìn sang bàn ăn bên nhà Slytherin. Ở bên đó Pansy Parkinson đang dùng ánh mắt thù địch mà trừng Catherine.

Catherine chẳng thèm để ý, tiếp tục ăn một nửa miếng bánh mì còn lại. Hermione nhắc nhở:

- Bồ phải chú ý cẩn thận, con nhỏ Parkinson đó thích thằng Malfoy từ năm nhất rồi. Nó sẽ tìm cách thủ tiêu bồ nếu bồ còn tiếp xúc gần với Malfoy như hôm nay.

Hermione tỏ ra lo lắng lắm, nhưng Catherine thì chỉ cho đây là chuyện con nít, nó đáp:

- Bồ đừng quá căng thẳng. Món bít tết này ngon lắm nè. Bồ nên thử một miếng.

Catherine giúp Hermione cắt một phần bít tết thật to rồi bỏ lên đĩa cho con nhỏ, nháy mắt.

Hermione nào có tâm tình ăn uống, nhưng Ron ở kế bên đã giúp nó cắt nhỏ miếng bít tết ra rồi lấy nĩa cắm xuống miếng thịt đưa sang mà nói:

- Bồ không ăn lát hết ráng chịu.

Hermione thoải mái nhận lấy cái nĩa từ tay Ron mà cắn một miếng xong gật gù:

- Công nhận ngon thật. Nhưng mà Catherine à...

Catherine ngắt lời:

- Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Bồ đừng lo lắng quá.

Mấy ngày sau đó Catherine luôn để ý nghe ngóng tình hình giảng dạy của bác Hagrid. Nhờ có kinh nghiệm từ nhà Gryffindor truyền ra mà những nhà khác đều thuận lợi vượt qua buổi học Chăm sóc sinh vật huyền bí một cách tốt đẹp. Catherine nhờ vậy cũng yên tâm hơn.

Trong tiết Độc dược hôm thứ năm, Catherine như thường lệ đi tới cái bàn đặc biệt của nó ở sát bảng đen nhưng lại bị thầy Snape đuổi về chỗ kế bên các bạn của mình khiến nó mừng hết sức.

Để cảm ơn lòng tốt bất chợt của thầy Snape, nó tự nhủ sẽ hoàn thành nội dung bài học một cách tốt nhất để chứng minh cho thầy thấy nó đã nghiên cứu quyển sổ tay kia kỹ lưỡng đến cỡ nào.

Nhưng đời không như mơ, thằng Malfoy ở dãy bàn bên cạnh cứ léo nha léo nhéo khiến nó không tài nào tập trung nổi. Vậy mà thầy lại không trừ điểm thằng đó mới tức.

Khi giảng xong lý thuyết về món thuốc có tên Dung dịch co rút thì thầy Snape bắt cả lớp nhấc vạc lên mà thực hành. Trong lúc Catherine đang tập trung chuẩn bị nguyên vật liệu thì nó nghe tiếng thằng Malfoy la lên the thé ở kế bên:

- Dạ thưa thầy con bị đau tay.

Thầy Snape lại gần nhìn Malfoy, nói với vẻ không hài lòng:

- Nếu không nghiêm trọng thì tiếp tục điều chế món thuốc của trò đi. Đây là bài thực hành cá nhân.

Catherine thấy mặt thằng Malfoy tiu nghỉu khi nghe thầy Snape nói vậy, nó đắc ý cười thầm.

Rất nhanh Catherine đã chuẩn bị xong nguyên liệu. Nó xếp gọn gàng ở trong cái khay rồi bắt đầu cho lần lượt từng thứ vô vạc. Thầy Snape lại gần quan sát. Món thuốc đang dần chuyển sang một màu xanh ngọc bích mượt mà, lại còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ. Catherine ngẩng đầu nhìn thầy, ánh mắt chờ mong. Thầy Snape không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu rồi bước đi thật nhanh tới bàn của Neville. Không ai biết rằng khi ấy khoé môi thầy đã khẽ nhếch lên một nụ cười khó mà nhận ra được.

Sau khi dằn vặt thằng Neville một hồi thì thầy lại bỏ đi, và dọa sẽ cho con cóc Trevor khốn khổ nếm thử thành phẩm của chủ nó. Hermione ở bên cạnh phải trấn an Neville rằng cô bé sẽ giúp nó điều chế lại Dung dịch co rút đúng chuẩn.

Catherine hỏi Ron và Harry có cần giúp đỡ gì không nhưng hai đứa bảo không cần vì tụi nó cũng sắp xong rồi. Catherine ngó qua thử món thuốc của hai thằng bạn, gật đầu yên tâm. Nó lại lơ đãng nhìn sang Malfoy đang ngồi vật lộn với mớ nguyên liệu thì suýt chút bật cười. Cho chừa cái tật ăn hiếp người khác.

Cuối giờ thầy Snape đem món thuốc của Neville thử lên con cóc Trevor và con cóc biến thành nòng nọc khiến thầy mất hứng. Nhưng thầy cũng không trừ điểm mà chỉ nạt Neville một trận vì dám làm lãng phí nguyên liệu khi không thể điều chế thành công ngay lần đầu.

Rời khỏi phòng học mà Ron vẫn còn thấy bất bình thay cho Neville.

- Làm như ai học môn của ổng thì đều phải giỏi hay sao á. Thực hành thất bại là chuyện bình thường mà ổng cũng la cho được.

Catherine nói:

- Ôi Ron à, bồ nên thấy may mắn khi thầy không trừ điểm nhà Gryffindor.

Harry gật đầu đồng tình:

- Bữa nay thầy cũng không bắt bẻ gì mình. Quả là hiếm có. Lần đầu tiên mình được học một buổi Độc dược đúng nghĩa.

Đúng lúc ấy thằng Malfoy đi ngang qua Harry, nó nói oang oang:

- Nếu tao mà là mày á, Harry, tao sẽ đi tìm Sirius Black để báo thù chứ không ở đây bận tâm coi nhà Gryffindor có bị trừ điểm hay không đâu.

Harry kéo Malfoy lại để hỏi cho rõ:

- Mày nói vậy là có ý gì?

Malfoy toan nói gì đó nhưng nó lại thôi. Nó vỗ vai Harry, ra vẻ đồng cảm:

- Có khi không biết lại tốt hơn ấy, Đầu Thẹo à.

Nói xong thằng Malfoy cười lên ha hả rồi bỏ đi ngay trước khi Harry kịp kéo nó lại lần nữa.

Harry nhìn sang các bạn bằng ánh mắt hoang mang, nhưng Ron nhanh chóng trấn an:

- Ôi trời, bồ đừng tin những gì thằng nó nói. Nó chỉ muốn làm vậy để bồ tò mò mà mất tập trung vô trận Quidditch tới thôi.

Harry vẫn không yên tâm:

- Nhưng mà lúc nãy trong lớp Seamus nói có người thấy Sirius Black ở gần đây.

Catherine đi ở phía trước cất tiếng gọi:

- Mấy bồ không định ăn trưa à?

Ron ngó quanh quất rồi hỏi:

- Ủa, Hermione đâu?

Catherine chưa kịp đáp thì thấy Hermione thở hổn hển leo lên bậc thềm đá. Ron hỏi ngay:

- Bồ đã ở đâu vậy? Bồ biến mất rồi lại xuất hiện như thể một bóng ma.

Hermione vừa thở vừa nói:

- Mình vẫn ở đây mà.

Ron thấy khó hiểu:

- Mình không thấy bồ ở đâu cả. Mà nè, nãy giờ tụi mình đi bộ chứ có phải chạy đâu mà sao bồ thở dữ vậy? Còn nữa, cặp của bồ sắp tét rồi kìa.

Vừa nói xong thì cả bọn nghe thấy 'roẹt' một cái, cặp của Hermione bung ra, sách vở rớt xuống thành một núi nhỏ.

Ba đứa giúp Hermione nhặt sách vở lên trong khi cô bé tìm cách vá lại cặp bằng bùa chú, Harry ngạc nhiên hỏi:

- Sao bồ đem theo nhiều sách vở quá vậy? Sáng nay chúng ta chỉ học hai môn thôi mà.

Hermione trả lời một cách bối rối:

- Ờ thì mình muốn nhét vào cặp để khi rảnh có thể lấy ra ôn bài được ngay.

Ron làu bàu:

- Bồ bị điên rồi.

Catherine nói đỡ cho Hermione:

- Chẳng qua hai bồ không đủ chăm chỉ như Hermione thôi.

Rồi nó nói riêng với Hermione:

- Tí nữa về phòng mình cho bồ mượn cái túi mình mua ở Hẻm Xéo. Nó có thể chứa được rất nhiều đồ.

Hermione cảm kích nhìn Catherine:

- Mình đã muốn một cái như thế nhưng chưa kịp mua. Cảm ơn bồ nha.

Ron nhét chồng sách vở vô trong cặp của Hermione rồi xách vô Đại Sảnh Đường giúp cô bé, vừa đi vừa nói:

- Đúng là điên thật rồi.

Catherine nói với Hermione:

- Trông Ron có vẻ sốc lắm.

Hermione mỉm cười gượng gạo.

Ăn trưa xong Catherine về phòng lấy cái túi đã được ếm bùa nới rộng đưa cho Hermione rồi nhập bọn với Ron cùng Harry đi đến lớp học môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Tụi nhỏ đã tề tựu đông đủ nhưng thầy Lupin vẫn chưa thấy đâu. Không ai bảo ai, đám học sinh tự chọn chỗ ngồi cho mình, lấy sách, tập, viết lông ngỗng và lọ mực ra xếp ngay ngắn rồi ngồi tán dóc với nhau trong lúc chờ thầy.

Harry liếc sang Catherine đang ngồi nhấp nhổm trên ghế mà lấy làm lạ, hỏi:

- Bồ bị sao vậy?

Catherine vẫn không dời mắt khỏi cánh cửa phòng học, đáp:

- Mình chờ thầy tới.

Ron nói:

- Coi bộ bồ nôn dữ ha.

Catherine quay sang nhìn Ron, trả lời với vẻ trịnh trọng:

- Làm sao mà không nôn cho được, thầy xịn quá mà.

Ron ngờ vực hỏi:

- Đừng nói là bồ cũng bắt chước Hermione đi thần tượng thầy giáo nha. Nghĩ tới ông thầy Lockhart là mình lại nổi da gà.

Hermione liếc xéo Ron:

- Chuyện qua rồi sao bồ cứ nhắc lại vậy?!

Catherine không phủ nhận:

- Ừ. Mình thần tượng thầy lắm. Nhưng mà đừng so sánh với thầy Lockhart, ổng không xứng đứng bên cạnh thầy Lupin đâu nhe.

Ron nhún vai:

- Để xem thầy làm ăn ra sao. Nhưng mà thầy tới trễ quá rồi đó.

Catherine định mở miệng bênh vực thầy Lupin thì cánh cửa phòng học mở ra. Thầy Lupin bước vào với gương mặt sáng sủa và đầy đặn hơn hồi trên xe lửa nhưng quần áo và cặp của thầy thì vẫn cũ kỹ, xoàng xĩnh như ngày nào.

Ron nhìn Catherine rồi nói với Harry:

- Lại thêm một đứa u mê.

Catherine liếc Ron một cái sắc lẹm rồi tiếp tục nhìn thầy Lupin bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Thầy nói:

- Xin lỗi vì đã tới trễ. Hôm nay chúng ta sẽ học thực hành nên các trò hãy cất hết sách vở rồi đi theo tôi. À, và đừng quên cầm đũa phép trên tay.

Cả lớp ngoan ngoãn thu dọn tập vở rồi líu ríu đi theo thầy Lupin ra khỏi lớp học, đứa nào đứa nấy nhìn nhau bằng ánh mắt tò mò, khó hiểu.

Đi được một đoạn thì cả lớp đụng phải con yêu Peeves đang quậy phá phòng để chổi của thầy giám thị Filch. Cánh cửa vốn bị khóa chặt bằng bốn cái ổ khóa kiên cố giờ đã bị mở toang, mấy chục cây chổi quét nhà không biết bị gì mà dính chùm với nhau thành một đống hình kim tự tháp nằm ngay giữa lối đi.

Khi thấy thầy Lupin đi tới, Peeves thôi không chơi đùa với mấy cây chổi nữa mà bắt đầu la làng:

- Lupin ngốc nghếch, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, thách cậu dám đụng vào ta, coi chừng có ngày chụp ếch.

Tụi học trò hơi bất ngờ vì bình thường Peeves ít khi chủ động trêu chọc giáo viên, không ngờ đối với thầy Lupin con yêu này lại chẳng nể nang gì. Tụi nó hồi hộp chờ xem thầy sẽ xử lý con yêu này như thế nào.

Thầy Lupin mỉm cười, nói một cách thân thiện:

- Nếu tôi là cậu tôi sẽ gỡ mấy cây chổi ra và trả về chỗ cũ. Thầy Filch sẽ không vui khi thấy kho báu nho nhỏ của ổng bị người ta làm thành cái dạng này.

Peeves nào dễ nghe lời như thế. Nó lượn qua lượn lại rồi huýt sáo ầm ĩ điếc cả tai. Thầy Lupin cầm đũa phép lên, ngoái đầu lại nói với tụi học trò:

- Cho những trò nào chưa biết thì đây là một câu thần chú đơn giản mà hữu ích nếu các trò muốn ai đó im lặng. Các trò để ý kỹ nhé. Langlock!

Âm thanh huyên náo do con yêu Peeves gây ra lập tức biến mất, nó trợn mắt nhìn thầy Lupin, miệng há to để lộ cái lưỡi bị dính chặt lên vòm họng. Bùa khóa lưỡi thật hiệu nghiệm, con yêu tức xì khói bay nhặng xị trên đầu thầy Lupin, nhưng vừa nhìn thấy thầy giơ đũa phép lên nó liền hoảng hồn cắp nón bỏ chạy. Cả lớp vỗ tay hoan hô. Dean Thomas nói với vẻ ngưỡng mộ:

- Tuyệt vời ông mặt trời, thưa thầy!

- Cảm ơn Dean.

Thầy Lupin mỉm cười với Dean Thomas rồi phẩy đũa phép thu dọn mớ chổi bị chất đống giữa lối đi, mấy cây chổi tách rời nhau ra mà bay vào trong kho, nằm gọn gàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Làm xong thầy cất đũa phép rồi nói:

- Chúng ta tiếp tục nào.

Catherine có thể cảm nhận được các bạn chung quanh nó đã nhìn thầy Lupin bằng con mắt khác, kính trọng hơn rất nhiều.

Thầy Lupin dẫn cả lớp đi xuống dãy hành lang thứ hai và dừng lại trước cửa phòng giáo viên. Thầy mở cửa rồi nói với cả lớp:

- Các trò vào đi.

Phòng này rất rộng rãi và chỉ đang có một người ở bên trong, đó là thầy Snape. Vừa thấy thầy Lupin dẫn lũ học trò vô thì thầy Snape đứng dậy.

- Không cần đóng cửa, tôi đi ngay bây giờ đây.

Thầy Snape sải bước về phía cánh cửa, trước khi bước ra ngoài thầy đưa ánh mắt nhìn về phía Neville rồi cất giọng:

- Có lẽ chưa ai cảnh báo với ông, ông Lupin à. Trong lớp này có một trò tên là Neville Longbottom. Trò ấy chuyên môn làm hỏng việc và biến lớp học thành bãi chiến trường, trừ phi có người nhắc tuồng bên tai.

- Ông không cần lo đâu, ông Snape à. Tôi khá tự tin rằng trò Neville sẽ không quá tệ trong giờ học của tôi. - Thầy Lupin mỉm cười, lịch sự đáp lại thầy Snape.

Catherine thấy mặt thầy Snape đanh lại rồi thầy bước ra ngoài, đóng cửa cái rầm.

Neville mấy phút trước còn đang vui vẻ mà bây giờ đã bị mấy lời thầy Snape nói làm cho xấu hổ đến đỏ bừng hết mặt mày.

Ron vỗ vai Neville mà an ủi:

- Mặc kệ thầy Snape đi. Thầy Lupin đã nói là thầy tin tưởng bồ sẽ học tốt môn này mà.

Neville gật đầu một cách máy móc nhưng trong lòng thì lại lo sợ mình sẽ làm thầy Lupin thất vọng.

Thầy Lupin dắt cả lớp đi tới cuối phòng, nơi đặt một cái tủ áo. Khi có người đến gần thì cái tủ bắt đầu lắc lư dữ dội, tạo nên tiếng lạch cà lạch cạch thấy mà ghê. Cũng may ở đây có nhiều người, chứ đêm hôm đang ngủ mà kế bên có một cái tủ như thế thì chắc chết sớm vì sợ.

Thầy Lupin nói với cả lớp:

- Bên trong có một Ông Kẹ.

Catherine sớm biết bên trong là thứ gì, nó cũng hơi ớn khi nghĩ tới cảnh Ông Kẹ sẽ biến thành thứ mà nó sợ nhất trên đời.

Thầy Lupin rất biết cách dẫn dắt vấn đề và sự duyên dáng trong những câu giảng của thầy khiến lớp học trở nên sôi động. Tụi nhỏ sau khi được nghe giảng về đặc điểm và cách để tiêu diệt một Ông Kẹ thì bắt đầu thực hành cách đọc câu thần chú sao cho chính xác nhất.

Catherine là người có thiên phú về lĩnh vực này nên khá tự tin và nóng lòng muốn thử. Nó không thể phủ nhận rằng nó muốn gây ấn tượng với thầy Lupin.

Thầy cho cả lớp ba phút suy nghĩ về thứ gì làm bản thân sợ hãi nhất và cách hoá giải. Catherine nghiêm túc suy nghĩ và nhận ra thứ duy nhất có thể khiến nó gục ngã ở thời điểm hiện tại chính là lũ giám ngục Azkaban. Nó bất giác lùi xuống cuối hàng.

Neville là người bước lên đầu tiên. Tuy hơi run nhưng thằng nhỏ vẫn thành công biến Ông Kẹ trong hình dạng thầy Snape thành một ông thầy ăn mặc theo phong cách bà nội Neville.

Sau Neville, cả lớp háo hức chờ thầy Lupin gọi tên, nhưng Catherine thì lại chẳng trông mong gì nữa. Nó cố gắng đứng ra xa khỏi tầm mắt của thầy nhưng mà xui xẻo thay, thầy lại thấy nó.

- Catherine!

Ôi trời! Catherine than thầm trong lòng rồi cầm đũa phép tiến lên đối diện với Ông Kẹ. Ngay khi nó nghĩ Ông Kẹ sẽ biến thành giám ngục thì một hình ảnh hiện lên khiến nó sững sờ. Một đứa bé gái tầm năm, sáu tuổi bận đầm trắng, chân không đi giày, trên người chằng chịt vết thương, đôi mắt sưng húp và mái tóc rối nùi. Đứa bé ấy nhìn nó bằng ánh mắt hờn trách.

- Không thể nào!

Catherine lùi lại mấy bước, nhìn chăm chăm vào hình ảnh trước mắt, tay cầm đũa phép run lên. Nhưng nó vẫn còn đủ tỉnh táo để biết mình nên làm gì.

- Riddikulus!

Đứa gái bé nhỏ ấy trong tích tắc trở nên sạch sẽ hơn, mái tóc không còn rối nữa mà được tết thành bím dài, cô bé diện một bộ đầm đỏ, chân đi giày búp bê cũng màu đỏ. Những vết xanh tím trên người cô bé cũng chẳng thấy đâu, thay vào đó là một làn da trắng nõn xinh đẹp. Con Ông Kẹ bối rối với tạo hình mới, còn Catherine thì nhắm hai mắt lại trong vô thức.

Nó không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến quá khứ, sâu trong tiềm thức nó vẫn rất sợ hãi và muốn trốn chạy. Nếu không có tất cả những chuyện đó thì đứa bé gái ấy sẽ có bộ dáng như bây giờ, xinh xắn, hồn nhiên và không có bi thương. Nhưng làm sao mà thay đổi được quá khứ cơ chứ.

Thầy Lupin cất giọng khen ngợi, kéo Catherine về thực tại:

- Làm tốt lắm, Catherine.

Catherine nhìn thầy rồi bất chợt nhoẻn miệng cười thật tươi, sau đó lùi ra sau cho học sinh kế tiếp lên thực hành. Đúng rồi, nó vẫn quá nhiều thứ cần phải bảo vệ, nó không thể để ký ức kinh hoàng kia đánh bại được.

Khi Ông Kẹ nhảy đến trước mặt Harry thì thầy Lupin hớt hải chạy đến thu hút sự chú ý của Ông Kẹ. Nó bỏ Harry mà đổi sang mục tiêu mới, biến thành một quả cầu màu bạc treo lơ lửng, tỏa sáng nhè nhẹ. Thầy thở dài một hơi rồi đọc thần chú, con Ông Kẹ biến thành một con gián rớt xuống đất. Thầy hô:

- Neville! Tiến lên và kết thúc nó đi.

Tiết học kết thúc trong bầu không khí vui vẻ. Khi bước ra khỏi phòng học, Harry trông có vẻ phiền muộn, Catherine thấy vậy liền hỏi:

- Bồ có chuyện gì không vui sao?

Harry nói:

- Bồ có cho là thầy Lupin nghĩ mình không đủ sức đối phó với con Ông Kẹ không?

Catherine lắc đầu:

- Mình không nghĩ là thầy đánh giá thấp bồ như vậy đâu. Có lẽ thầy sợ nhỡ mà Ông Kẹ biến thành một con giám ngục hay kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì dám cả lớp khóc thét nên thầy mới làm vậy.

Catherine nói rồi im lặng nhìn Harry, thấy Harry không trả lời nó bèn hỏi:

- Bồ đã nghĩ cách đối phó nếu con Ông Kẹ biến thành giám ngục hay kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chưa?

Harry lắc đầu.

Catherine vỗ vai an ủi bạn:

- Nếu bồ vẫn còn khúc mắc về chuyện này thì bao giờ có cơ hội hãy hỏi thẳng thầy Lupin. Riêng mình thì mình tin là thầy có lý do để làm như vậy.

Harry nhìn Catherine, mỉm cười:

- Cảm ơn bồ nha. Mình thấy đỡ hơn rồi.

Trong bữa tối, Ron hỏi ba người bạn của mình:

- Mấy bồ nghĩ thử coi nỗi sợ của thầy Lupin là gì?

Hermione nhún vai, không trả lời. Catherine cũng không muốn nói về vấn đề này nên dứt khoát trả lời là không biết.

Harry bông đùa:

- Có thể là một quả cầu pha lê. Mình đoán là thầy từng gặp rắc rối với môn Tiên tri học.

Ron bật cười. Dường như nó bị lý do này thuyết phục nên không tiếp tục chủ đề đó nữa.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.