Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột nhập

Tiểu thuyết gốc · 2531 chữ

Sau chiến thắng vẻ vang đó, nhà Gryffindor ăn mừng như thể họ vừa đoạt được cúp Quidditch, nhờ vậy mà hai anh em sinh đôi Fred và George bán được hết mớ pháo hoa tồn kho mà họ đã chế từ hồi nhà Gryffindor đấu với nhà Hufflepuff.

Anh Wood lên dây cót tinh thần cho cả đội bằng cách tăng số giờ tập luyện mỗi ngày lên thêm một tiếng nhưng lại chẳng có ai phàn nàn gì. Họ khát khao chiến thắng đến độ ngủ mơ cũng thấy đang thi đấu Quidditch.

Về phần Catherine, nó đang tận hưởng những ngày tháng yên bình nhất từ hồi nhập học tới giờ. Mọi việc diễn ra theo một cách tốt đẹp mà nó có thể nghĩ đến được, trừ việc thi thoảng lại thấy mấy mẩu giấy ghi mật khẩu vô nhà Gryffindor của Neville Longbottom bỏ quên trong phòng sinh hoạt chung hay tệ hơn là làm rơi rớt trong lớp học nào đó.

Catherine đã tiêu hủy tổng cộng năm tờ giấy như vậy của Neville, sau khi phát hiện ra thằng nhỏ khờ khạo này viết thêm tờ giấy thứ sáu và bỏ quên ở bàn ăn Đại Sảnh Đường thì nó đã hết chịu nổi, tức tốc cầm đi méc cô McGonagall.

Dĩ nhiên là Neville bị cô McGonagall nạt một trận ra trò, phải cam đoan với cô giáo là từ rày trở đi không viết thêm bất kỳ cái mật khẩu nào lên giấy và vứt lung tung nữa. Cô nói:

- Trò có hiểu trò đã làm chuyện ngu ngốc gì không? Ở ngoài kia có một tên tù vượt ngục khét tiếng luôn muốn đột nhập vô trường Hogwarts và rất có thể mảnh giấy của trò sẽ giúp hắn thực hiện điều đó. Cho dù không có tên Sirius Black đi nữa thì hành động của trò cũng khiến cho phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor trở nên không còn an toàn.

Neville mếu máo nói:

- Con biết lỗi rồi, thưa cô. Nhưng con không tài nào nhớ được mật khẩu vô nhà Gryffindor, bức tranh Ngài Cadogan thay đổi mật khẩu một ngày hai lần...

Cô McGonagall không nghe thằng Neville giải thích, cô hỏi:

- Đây là lần thứ mấy trò làm ra hành động ngu ngốc này?

Neville nào có nhớ nó đã viết ra bao nhiêu tờ giấy ghi mật khẩu, vì để đề phòng làm mất nó đã sao chép ra rất nhiều tờ khác nhau, nó lí nhí đáp:

- Con không nhớ nữa, thưa cô. Chắc là mười, hay mười mấy tờ gì đó.

Cô McGonagall giận lắm, cô cấm túc Neville một tuần và ra lệnh cho những đứa khác ở trong nhà Gryffindor không được nói mật khẩu cho nó, để nó tự nhớ ra mới thôi.

Tối đó anh Percy tập hợp mọi người lại và căn dặn thêm một lần nữa về chuyện này khiến cho thằng Neville đỏ mặt xấu hổ đến độ muốn độn thổ.

Ron nhìn thấy cảnh này thì không nỡ, nói với Catherine bằng giọng trách móc:

- Bồ làm vậy là hơi quá đáng rồi đó. Thay vì đi méc cô McGonagall thì bồ nên nhắc nhở Neville trước, ai mà không biết bồ ấy có tính hay quên đâu, nhất là bây giờ bồ ấy đang bị thầy Snape hành cho lên bờ xuống ruộng.

Catherine nghiêm mặt đáp trả:

- Bồ không nghe cô McGonagall nói gì sao? Nếu tờ giấy ấy mà để lọt ra ngoài, bị Black thấy được thì người gặp nguy hiểm nhất là Harry đó. Chúng ta không thể đợi đến lúc mất bò mới lo làm chuồng được. Nếu mình chỉ nhắc nhở thì Neville sẽ quên ngay thôi, chuyện này không giỡn chơi được.

Chính Catherine cũng không ngờ là Neville không chỉ có mấy tờ giấy ghi mật khẩu như vậy mà là cả tá, nó sợ rằng một trong số đó dám đã lọt vào tay chú Sirius rồi cũng nên. Đúng là hết nói nổi. Cũng may con chuột Scabbers đã được nhốt an toàn trong cái lồng sắt, chú Sirius đừng hòng bắt cóc Đuôi Trùn ra khỏi đó cho đến khi tới lúc thích hợp.

Hermione đồng tình với Catherine, nói:

- Ron à, cẩn thận vẫn hơn mà.

Harry thì nắm chặt cây viết trong tay, thản nhiên nói:

- Nếu hắn mà đột nhập vô đây trót lọt thì cũng tốt, mình có thể gặp và hỏi hắn tại sao lại làm như vậy.

Hermione lập tức giở giọng răn đe:

- Ôi Harry à, bồ không nên có suy nghĩ đó. Nhỡ mà có đụng độ hắn thì phải lập tức bỏ chạy, sau đó báo cho thầy cô biết, một mình bồ không thể chống lại Black. Đối đầu với hắn là tự nộp mạng cho hắn đó.

Ron sợ Harry lại nghĩ quẩn cũng nói thêm vào:

- Hermione nói đúng đó, bồ đã hứa với tụi này rồi, không nhớ sao?

Harry nhìn các bạn, lắc đầu thở dài:

- Làm sao mà hắn có thể trốn sự truy lùng gắt gao của Bộ được hàng tháng trời như vậy nhỉ?

Không ai biết câu trả lời, tụi nhỏ chỉ biết là chừng nào Sirius Black bị bắt thì tụi nó mới thôi lo nghĩ về hắn được.

Một tuần sau đó không xảy ra vụ đột nhập nào như Catherine tưởng tượng nên con nhỏ đoán có lẽ chú Sirius không tìm được cách bên trong ký túc xá nam sinh. Ấy vậy mà vào một tối nọ nửa tháng sau đó tiếng hét thất thanh của Ron vào lúc hai giờ sáng đã đánh thức toàn bộ nhà Gryffindor khỏi cơn mê ngủ.

Lúc Catherine chạy tới nơi và chen chân vào được bên trong phòng ngủ của tụi Harry và Ron thì ở đó đã đứng chật kín người. Nó nhìn cái lỗ to tướng trên sàn nhà rồi nhìn sang cái giường lộn xộn của Ron, không biết nói gì luôn. Chú Sirius ơi là chú Sirius, sao chú manh động vậy?!

Cũng may là Catherine đã có sự chuẩn bị trước, cho nên nó đố chú nhấc được cái lồng đó ra khỏi sàn nhà, dù có dùng phép thuật cũng không được. Cái sàn nổ thành hố nhỏ như vậy mà lồng nhốt con chuột nằm ở ngay rìa vụ nổ vẫn còn nguyên. Catherine lại gần nhấc cái lồng lên để sang chỗ khác, sẵn tiện quan sát kẻ phản bội bị nhốt ở bên trong.

Con chuột Scabbers coi bộ có vẻ hoảng hốt, cứ liên tục kêu chít chít và cào cào mấy cái song sắt. Catherine đắc ý cười thầm, cho mày sợ chết luôn, đáng đời mày lắm, đừng hòng trốn khỏi đây, mày phải ở đây, sống trong sợ hãi giày vò ngày qua ngày cho đến hết năm học.

Cô McGonagall xuất hiện ít phút sau đó, cô hỏi Ron:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Ron vẫn chưa hoàn hồn, nói năng lắp bắp:

- Là,... là… Sirius Black, thưa cô. Hắn,... hắn… có dao, hắn vén rèm giường ngủ của con lên tìm kiếm thứ gì đó. Hắn lấy được cây đũa phép của con, và,... và rồi ánh sáng lóe lên, cái sàn nhà nổ tung. Hắn chạy mất.

Thông qua lời kể của Ron, Catherine đoán chú Sirius định cầm dao lẻn vô thủ tiêu Đuôi Trùn nhưng con dao của chú không xuyên qua được mấy cái song sắt nên chú lục tìm đũa phép của Ron ở cái giường sát bên cạnh định cho nổ cái lồng luôn. Dĩ nhiên là chú thất bại, mọi người bị đánh thức, may mà chú ấy chuồn nhanh, đúng là không còn lời nào để nói.

Cô McGonagall trấn an tụi học trò rồi đi hỏi bức tranh hiệp sĩ gàn dở Cadogan tại sao lại cho người lạ vào phòng sinh hoạt chung, lão hiệp sĩ lúc ấy đang say khướt, lè nhè đáp:

- Tôi chỉ làm theo quy định, hắn có mật khẩu của tối nay.

Đúng lúc ấy con mèo Crookshanks của Hermione không biết từ đâu chui ra nhẹ nhàng lách thân mình của nó qua rừng chân người đi đến cái đệm êm ái quen thuộc nằm duỗi dài ra, hai mắt lim dim.

Catherine nhìn con mèo, nó có thể khẳng định luôn đây chính là thủ phạm của vụ tuồn mật khẩu ra bên ngoài chứ chẳng phải ai khác. Chắc con mèo đã rình nghe mật khẩu sau đó nói lại cho chú Sirius biết. Đây quả là một con mèo cực kỳ thông minh, giống y chang chủ nhân của nó.

Cô McGonagall lại nhìn sang Neville, thằng nhỏ lập tức xua tay nói bằng giọng oan ức:

- Con đã không ghi bất kỳ câu mật khẩu nào ra giấy nữa rồi.

Cô McGonagall nheo mắt nói:

- Trò có chắc là trò không tái phạm trong vô thức?

Neville sống chết cam đoan:

- Con chắc chắn, thưa cô.

Gần đây Neville chủ yếu đi ké vào phòng sinh hoạt chung nên nó không cần phải quá cố gắng ghi nhớ mật khẩu làm gì nữa. Nó chỉ cần đứng chờ cho đến khi có người thuộc nhà Gryffindor đi ra hay đi vào để chui ké qua bức tranh ngài hiệp sĩ gàn dở Cadogan là được. Dù có hơi bất tiện nhưng đó là cách hiệu quả nhất mà thằng nhỏ có thể nghĩ ra để đối phó với lệnh phạt của cô McGonagall.

Cô McGonagall không nói nhiều, yêu cầu tất cả học sinh tập trung tại phòng sinh hoạt chung còn cô thì đi kiểm tra từng phòng ngủ. Anh Percy đã rời khỏi đây ít phút trước để đi thông báo chuyện này cho cụ Dumbledore và những thầy cô giáo khác.

Harry, Ron, Hermione và Catherine ngồi túm tụm lại với nhau ở một chỗ trong góc phòng. Ron từ chối yêu cầu thuật lại sự việc của những đứa khác, nó cầm cốc trà nóng Hermione vừa pha trong tay mà chưa hết run. Harry hỏi:

- Bồ ổn chứ? Hắn có làm đau bồ không?

Ron không đáp, im lặng uống hết cốc trà rồi mới lắc đầu nói:

- Mình không sao, chỉ bị hết hồn mà thôi. Đang ngủ tự nhiên mở mắt thấy khuôn mặt đáng sợ của hắn ta kề sát mặt mình, suýt thì mình đứng tim chết luôn rồi. Cũng may hắn làm nổ cái sàn nhà xong thì bỏ chạy luôn, quăng cây đũa phép lại cho mình, nếu không thì với cây đũa phép trong tay không biết hắn lại hại chết thêm bao nhiêu mạng người nữa.

Hermione trấn an bạn:

- Bồ đừng quá lo lắng, hắn đã vào đây được hẳn phải để lại dấu vết gì đó, sớm muộn gì người ta cũng bắt được hắn thôi.

Harry suy tư một hồi rồi bất chợt lên tiếng, nó thấp giọng hỏi:

- Tại sao hắn vào được bên trong trường Hogwarts? Hay là hắn cũng biết lối đi bí mật từ nhà kho của tiệm Công tước Mật đến bức tượng phù thủy một mắt?

Ron lập tức phủ nhận:

- Không đời nào đâu, hắn mà đột nhập được vào đó thì người ta đã biết rồi. Chỗ đó lúc nào cũng có người qua kẻ lại, hắn vào thế nào được, hắn đâu có tấm áo khoác tàng hình giống bồ đâu.

Harry nghe xong cũng yên tâm hơn, nó thật lòng không muốn phải tiết lộ cái lối đi bí mật đó ra bên ngoài, làm như vậy nó sẽ không còn đường nào để lén đi chơi ở làng Hogsmeade được nữa.

Chợt cả bọn nghe Catherine lên tiếng hỏi:

- Hắn vào bên trong phòng ngủ của mấy bồ chỉ để nổ cái sàn nhà thôi sao?

Ron nhún vai đáp:

- Mình chịu, mình cứ nghĩ lúc đó chết chắc, ai dè hắn ném đũa phép trả lại cho mình.

Harry nói bằng giọng chua chát:

- Có lẽ hắn ở trong ngục Azkaban lâu quá nên bị lú lẫn đầu óc rồi cũng nên, thay vì cho nổ tung mình thì hắn lại nổ tung cái sàn nhà.

Hermione bổ sung thắc mắc của Catherine:

- Và khi bị phát hiện hắn cũng không thủ tiêu mấy bồ mà lại lựa chọn bỏ chạy. Nên nhớ hồi đó hắn đã giết mười hai Muggles và một người bạn thân trên đường tẩu thoát.

Ron suy nghĩ rồi nói:

- Có lẽ hắn không còn đủ sức để làm việc đó như hồi hắn còn trẻ, dù sao ngục Azkaban là nơi đáng sợ có thể bòn rút sự sống và làm đảo điên tâm trí của một con người mà.

Harry gật đầu đồng tình với Ron, phân tích:

- Với lại nếu hắn đã giết hụt mình thì hắn cũng không dại gì nấn ná ở lại lâu, hắn phải tẩu thoát để chờ cơ hội lần sau. Nếu hắn ngoan cố muốn giết mình thêm một lần nữa thì có lẽ hắn sẽ không thể rời khỏi phòng sinh hoạt chung lành lặn và đón nhận hắn ở bên ngoài chính là các thầy cô và lũ giám ngục.

Catherine không nói thêm gì nữa, nó ngồi nghe ba đứa kia thảo luận với nhau đến gần sáng thì cô McGonagall bước vào phòng sinh hoạt chung thông báo Sirius Black đã trốn thoát, lục soát toàn trường vẫn không thấy bóng dáng của hắn ta đâu.

Catherine nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nó ngáp một cái rồi cùng Hermione đi lên phòng ngủ thay đồ, chuẩn bị sách vở cho tiết học buổi sáng.

Bức tranh Ngài Cadogan bị đuổi việc vì làm ăn tắc trách, ngay sáng đó chân dung Bà Béo được treo trở lại ở lối vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

Bà Béo đã được phục hồi vô cùng tốt, dẫu vậy trông bà vẫn có chút gì đó lo lắng bất an, ánh mắt luôn đảo qua đảo lại dè chừng chung quanh.

Sau sự kiện Sirius Black đột nhập vô trường Hogwarts thành công và suýt giết chết được Harry Potter thì an ninh trong trường càng thêm siết chặt. Mỗi một bức tranh treo trên tường hay tượng các binh lính, các cánh cửa lớn dẫn tới các hành lang, đến cả tụi quỷ lùn đều được cho nhận diện chân dung Sirius Black và chúng sẽ sẵn sàng báo động nếu có bất kỳ người đàn ông nào giống vậy xuất hiện bên trong tòa lâu đài.

Catherine ngồi nhìn con mèo Crookshanks cắp gói bánh quy nó cố ý để quên trên bàn trong phòng sinh hoạt chung tha đi, chỉ mong cách này có thể giúp chú Sirius không vì bị đói bụng mà làm liều bén mảng lại gần trường để kiếm đồ ăn. Cố gắng thêm một lúc nữa nhé chú, nhất định con sẽ giúp chú được minh oan và tự do sống dưới ánh mặt trời.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.