Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đề thi thứ hai

Tiểu thuyết gốc · 2524 chữ

Sau cuộc trò chuyện với bác Hagrid, Harry không còn do dự nữa. Vừa trở về toà lâu đài nó lập tức chạy lên phòng ngủ lấy quả trứng vàng ra khỏi rương và nói thật với các bạn về việc Cedric Diggory đã tiết lộ cho nó biết cách thức để khám phá đề thi thứ hai thông qua quả trứng.

Nghe xong Catherine nói:

- Chuyện này đơn giản quá mà. Bồ cứ cầm quả trứng chạy đi tìm cô McGonagall xin cô ký tờ đơn cho phép sử dụng bồn tắm của Huynh trưởng phục vụ cho mục đích thực hiện bài thi Tam Pháp thuật, chắc chắn cô sẽ đồng ý thôi.

Harry hỏi:

- Lỡ cô không đồng ý thì sao?

- Thì tụi mình lén đi vào đó. - Ron nói chen vào. - Bồ có áo khoác tàng hình và Bản đồ Đạo tặc thì còn sợ gì nữa.

Harry nghe Ron nhắc đến Bản đồ Đạo tặc thì lắc đầu nói:

- Tấm bản đồ ấy mình đã đưa cho thầy Moody vào đêm Dạ vũ Giáng sinh rồi.

Catherine trợn tròn mắt nhìn Harry, hỏi:

- Tại sao bồ lại đưa vật quan trọng như vậy cho người khác?

Harry giải thích:

- Mình với Ron đi khắp nơi kiếm bồ mà không thấy nên mình mới chạy về phòng ngủ lấy Bản đồ Đạo tặc ra coi, trên đường từ phòng sinh hoạt chung xuống Đại Sảnh Đường tụ họp với Ron thì mình bị Peeves ngáng chân té ngã. Nó cướp tấm bản đồ trên tay mình rồi bay đi mất. May mà lúc đó có thầy Moody giúp mình trừng trị con yêu tinh và lấy lại tấm bản đồ. Thầy tỏ ra hứng thú với Bản đồ Đạo tặc và hỏi mượn mình để nghiên cứu. Chẳng lẽ mình lại từ chối? Cho nên mình đưa thầy rồi.

Harry nói đến đây thì dừng lại giây lát, trông thấy vẻ mặt như đưa đám của Ron và Catherine, nó vội bổ sung:

- Mấy bồ đừng lo, thầy Moody nói rằng thầy sẽ thường xuyên sử dụng tấm bản đồ để theo dõi xem có ai lén lút đột nhập vào bên trong trường Hogwarts hay không.

Catherine nghe Harry nói mà bực mình hết sức. Nó đâu có lo về chuyện đó, nó lo hành tung của mình bị người ta nắm rõ trong lòng bàn tay kia kìa.

May mắn làm sao nó đã không còn đến Phòng Yêu Cầu kể từ sau buổi Dạ vũ Giáng sinh, Moody giả sẽ không thể phát hiện ra chỗ đó, nhưng chắc chắn ông ta đã biết nó thường xuyên lui tới nhà vệ sinh nữ bỏ không trên tầng hai.

Nghĩ đến đây Catherine vỗ ngực thở phào. Trước khi rời khỏi đó nó đều thu dọn sạch sẽ, chắc chắn không để lại dấu vết gì. Vả lại muốn dùng bản đồ để xem hoạt động cụ thể của một ai đó không chỉ đơn giản là gõ lên tên người ấy mà cần đọc một câu thần chú và cái chạm đũa phép của cả bốn đứa tụi nó.

Catherine quay sang nhìn Hermione với vẻ biết ơn. Chính Hermione đã yêu cầu chú Sirius phải cập nhật thêm vụ này, để chắc chắn không ai có thể sử dụng tính năng theo dõi trừ phi được cả bốn đứa đồng ý.

Thấy ánh mắt của Catherine, Hermione nhún vai:

- Bồ không cần cảm thấy biết ơn mình vì điều đó. Mình làm vậy chỉ để đảm bảo sự riêng tư của tất cả mọi người mà thôi.

Catherine cười híp mắt với Hermione, sau đó quay sang phê bình Harry:

- Vật quan trọng như Bản đồ Đạo tặc hay áo khoác tàng hình không phải là thứ bồ có thể tùy tiện cho mượn, dù đó là thầy giáo đi chăng nữa. Chuyện này chú Sirius có biết không?

Harry gãi đầu:

- Không nghiêm trọng đến vậy chứ? Mình không nghĩ đây là vấn đề lớn lao gì nên không nói cho chú Sirius nghe.

Ron làu bàu:

- Chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng khi bồ cần xài gấp mà không có nó ở bên cạnh.

Catherine nói với vẻ bực dọc:

- Chú Sirius đã dặn là chuyện gì dù lớn hay nhỏ cũng phải kể cho chú nghe. Bồ quên rồi hả?

Harry cảm thấy Catherine giận dỗi vô lý, nó nói:

- Lúc đó vì lo lắng cho bồ nên mình không nghĩ được nhiều như vậy. Và mình cũng không cảm thấy đưa Bản đồ Đạo tặc cho thầy Moody thì có gì là sai. Thầy ấy là một Thần Sáng tài giỏi và được cụ Dumbledore tin tưởng, ngay cả chú Sirius cũng dặn nếu mình cần sự giúp đỡ cứ đến tìm thầy Moody. Bồ thử nói xem mình đã sai ở chỗ nào?

Catherine kiên nhẫn giải thích:

- Thầy Moody từng là một Thần Sáng lừng danh, nhưng thầy cũng hơi kỳ cục. Với bản tính đa nghi đến mức vô lý của thầy thì mọi đường đi nước bước thể hiện trên tấm bản đồ kiểu gì chẳng có điểm đáng ngờ. Thế thì không hay chút nào, thầy sẽ cắm đầu vào đó cả ngày cho xem. Nếu là bồ thì bồ có cảm thấy thoải mái không, khi biết có người luôn nhìn chằm chằm vào mọi hoạt động của bồ? Hơn nữa bồ đã quên lời dặn của chú Sirius, bồ không nói chuyện này với chú hay tụi mình, bồ đã mất cảnh giác. Nhiều khi những thứ bồ cho là nhỏ nhặt lại không hề nhỏ nhặt như bồ nghĩ mà là manh mối quan trọng về kẻ đã bỏ tên bồ vô chiếc Cốc Lửa. Bồ ngẫm nghĩ lại xem mình nói có đúng không?

Harry nghe xong ngẩn người suy nghĩ một hồi rồi dứt khoát nói:

- Vậy lát nữa sau khi đi xin phép cô McGonagall sử dụng phòng tắm của Huynh trưởng mình sẽ ghé văn phòng thầy Moody và đòi lại tấm bản đồ.

Hermione nói với vẻ hài lòng:

- Nên như vậy. Sự tồn tại của Bản đồ Đạo tặc vốn đã không đúng rồi. Đằng này bồ còn cho người khác biết về nó.

Harry nghe Hermione nói vậy thì cười gượng gạo vài tiếng để chữa ngượng rồi vội lấy giấy bút ra viết đơn xin phép. Trước khi rời khỏi phòng sinh hoạt chung nó nói với các bạn:

- Hy vọng là cô McGonagall có ở văn phòng và mình có thể biết được đề thi nội trong ngày hôm nay.

Hermione càm ràm:

- Nếu bồ không đưa Bản đồ Đạo tặc cho thầy Moody thì bây giờ bồ đã biết chính xác cô McGonagall đang ở đâu.

Mặt Harry hơi héo đi, nó nổi quạu:

- Mình biết mình sai rồi. Bồ cứ nói mãi làm mình có cảm giác như đã phạm phải tội lỗi tày trời nào đó không bằng.

Hermione nhún vai, bày ra bộ dáng tôi-chỉ-muốn-tốt-cho-bạn. Trong mắt Harry thái độ đó của con nhỏ thật sự không thể ưa nổi.

Không phải chờ đợi quá lâu, cô McGonagall có mặt ở văn phòng và cô lập tức phê duyệt lá đơn của Harry, nhanh đến độ nó tưởng mình đang nằm mơ.

Nó chạy về phòng sinh hoạt chung thông báo tin này cho các bạn rồi ôm quả trứng định chạy đi kiểm tra ngay lập tức nhưng bị Catherine kéo lại hỏi:

- Bồ đi một mình hả? Có cần tụi này giúp gì không?

Harry suy nghĩ giây lát rồi nói:

- Nhưng đó là phòng tắm của nam sinh mà, để mình với Ron đi là được rồi.

Nói xong Harry chạy lên lầu lấy áo khoác tàng hình đưa cho Ron rồi hai thằng con trai cùng rời khỏi phòng sinh hoạt chung.

Bây giờ đang giữa trưa, lại là ngày có chuyến tham quan làng Hogsmeade nên phòng tắm của Huynh trưởng không có ai.

Mặc dù nơi ấy cực kỳ xa hoa tráng lệ nhưng Harry không có tâm trạng thưởng thức, trong khi Ron thì cứ tấm tắc khen mãi về đãi ngộ có một không hai này.

Harry và Ron chia nhau mở gần một trăm cái vòi nước bằng vàng rồi chờ đợi cho nước đổ đầy bồn tắm. Mười lăm phút sau cái bồn tắm to như hồ bơi này đã được phủ đầy bọt xà phòng và toả hơi nước nghi ngút.

Ron nói:

- Bồ thử mở quả trứng và ngâm nó vào trong nước nóng xem nó còn la hét nữa không.

Harry làm theo lời Ron, mở quả trứng ra. Âm thanh chói tai lập tức vang lên khiến nó suýt chút nữa thủng màng nhĩ. Nó nhấn chìm quả trứng đang la hét ỏm tỏi vào trong nước, ngay lập tức có chuyện lạ xảy ra.

Cái trứng không còn kêu gào nữa mà dường như đang cất tiếng hát. Tiếng ca trong trẻo và êm tai khiến nó cảm thấy dễ chịu, đầu óc trở nên nhẹ nhàng bay bổng, cả người đều lâng lâng. Nhưng nó không thể nghe rõ được lời ca, vì thế sau vài giây do dự nó nằm hẳn lên thành bồn tắm và ụp cả cái đầu vào trong nước. Ron thấy vậy cũng vội cởi áo khoác tàng hình ra và úp mặt xuống nước.

Đó là giọng hát hay nhất mà cả hai đứa nó từng được nghe trong đời.

"Không lâu nữa đâu, bạn sẽ mất đi

Thứ quý giá nhất, thứ bạn không ngờ

Hãy đến tìm tôi, nơi tôi đang chờ

Thăm thẳm âm u, cách xa bến bờ

Thời gian hữu hạn, chớ có chần chờ

Một tiếng trôi qua, bỏ lỡ thời cơ

Vĩnh viễn mất đi, thứ trân quý nhất.

Sẵn sàng chiến đấu, chấp nhận hy sinh

Hãy thật quyết đoán, hãy thật thông minh

Chọn một trong hai, chớ có liều lĩnh

Bên kia bóng tối, cái chết lặng thinh

Trái tim dẫn lối, chỉ cần bình tĩnh

Bạn sẽ nhận ra, bạn không một mình

Cố gắng hoàn thành, thử thách thứ hai

Chặng đường cuối cùng, bạn sẽ cần tới."

Tiếng hát cứ lặp đi lặp lại một cách đầy ám ảnh khiến Harry không còn thấy hay nữa mà bắt đầu lạnh tóc gáy, chắc vì nội dung bài hát khiến người ta có cảm giác sợ hãi, nhắc tới chết chóc là thấy ghê rồi.

Phải nghe đến lần thứ ba thì hai thằng con trai mới ghi nhớ hết toàn bộ bài hát. Harry đóng quả trứng lại rồi cầm lên lau khô, sau đó nói với Ron:

- Xong rồi. Tụi mình về thôi.

Hai đứa không quên ghé qua văn phòng của thầy Moody để xin phép lấy lại Bản đồ Đạo tặc nhưng cánh cửa văn phòng của thầy ấy đóng im ỉm. Gõ cửa một hồi không thấy ai ra mở tụi nó đành bỏ cuộc.

Trở về phòng sinh hoạt chung, Harry thuật lại nội dung bài hát ở bên trong quả trứng cho hai nhỏ bạn nghe. Hermione lập tức đưa ra kết luận:

- Không còn nghi ngờ gì nữa, đề thi thứ hai sẽ diễn ra ở dưới nước, chắc là ở hồ Đen rồi. Giọng hát bồ nghe được có lẽ là của Nhân ngư.

Harry rầu rĩ nói:

- Mình cũng đoán là như vậy. Nhưng mà bồ thấy đó, mình phải chiến đấu ở dưới nước, đúng không? Và phải đoạt lại thứ gì đó nữa. Phức tạp và rắc rối vô cùng.

Ron tỏ ra hoang mang:

- Dẹp mấy chuyện đó qua một bên đi, vấn đề bây giờ là làm thế nào để thở được một tiếng ở dưới nước.

Catherine cảm thấy đề thi lần này thật khó lường, nhưng Ron nói đúng, vấn đề cần phải giải quyết trước nhất chính là chuyện thở dưới nước như thế nào trong một tiếng. Nó nói:

- Đơn giản nhất là dùng bùa Đầu bong bóng, nhưng bùa đó năm thứ sáu mới được học. Đây là phép thuật hiệu quả nhất để thở dưới nước. Đầu bồ sẽ được bao bọc lại bởi một lớp bong bóng trong suốt và dẻo dai, có tác dụng cung cấp dưỡng khí cho bồ trong suốt quá trình bồ lặn ở dưới mặt nước. Dĩ nhiên bùa này không dễ thực hiện, hơn nữa nếu bồ phải chiến đấu ở dưới nước thì đây không phải là lựa chọn hoàn hảo. Khi bong bóng vỡ tan cũng là lúc bồ thua cuộc.

Hermione đưa ra một phương án khác không khả thi hơn là bao:

- Có một phép biến hình người, nhưng mà năm thứ sáu mới được học. Giờ không đủ căn bản mà tập lung tung thì dễ tẩu hoả nhập ma lắm.

Harry cười khổ:

- Vậy là ba người kia chắc chắn xoay xở được rồi. Họ đều đã học qua những phép ấy.

Ron động viên:

- Vẫn còn hy vọng mà Harry. Trong thư viện kiểu gì cũng có sách hướng dẫn bồ cách thở dưới nước mà không cần dùng bùa chú.

Catherine suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Hay là bồ thử gửi thư hỏi chú Sirius xem, biết đâu chú và thầy Lupin có thể giúp được bồ trong chuyện này. Bọn họ có nhiều kinh nghiệm hơn tụi mình mà.

Harry lưỡng lự:

- Làm vậy có ổn không? Đây là đề thi của mình.

Hermione lườm Harry, nói:

- Nếu bồ không tìm được cách thì bồ định thi như thế nào? Đừng quên còn có kẻ đang muốn giết bồ. Bồ định bỏ xác dưới đáy hồ Đen hả?

Harry bị Hermione lên lớp thì á khẩu, cuối cùng nó đành chấp nhận phương án gửi thư hỏi chú Sirius.

Viết thư cho chú Sirius xong Harry vẫn không yên tâm, nó nghĩ nhỡ mà chú cũng không biết thì chẳng phải là nó sẽ tiêu đời sao? Cho nên nó dành nguyên buổi tối thứ Bảy và cả ngày Chủ nhật để ở trong thư viện tìm kiếm tài liệu. Thậm chí nó còn chạy đi tìm cô McGonagall thêm một lần nữa để nhờ cô ký giấy xác nhận cho phép nó tham khảo tài liệu ở khu vực hạn chế trong thư viện.

Dĩ nhiên là cô McGonagall đồng ý mà không hề thắc mắc gì. Nhờ vậy mà Catherine có thể tranh thủ trong lúc giúp Harry tìm kiếm thông tin lén đọc một số quyển sách về độc dược mà trước đây nó chưa từng có cơ hội được chạm vào.

Catherine biết dù không ai giúp đỡ thì Moody giả vẫn sẽ tìm cách để Harry vượt qua bài thi này cho nên nó không hề lo lắng. Điều duy nhất khiến nó cảm thấy bất an chính là việc đề thi có vẻ đã bị thay đổi một chút so với trong truyện. Hy vọng là không có chuyện bất trắc gì xảy ra.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.