Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập luyện

Tiểu thuyết gốc · 5052 chữ

Trên đường trở về trường Hogwarts, Hermione cố ý đi chậm lại để chờ Catherine, nhìn thấy kẹp tóc hình chiếc lá mang phong cách cổ xưa trên đầu bạn, nó hỏi:

- Đó là quà chú Sirius cho bồ sao?

Catherine gỡ kẹp tóc xuống ngắm nghía, nói:

- Chú ấy bảo đây là bùa hộ mạng, nhắc mình phải luôn cài lên tóc thì mới có tác dụng. Mình đang phân vân có nên nghe lời chú hay không đây.

Hermione nghe vậy liền nói:

- Đồ chú Sirius tặng không thể nào là vật tầm thường được. Chú ấy đã muốn bồ luôn đeo nó thì bồ nên nghe lời chú, mình thấy thứ này thật sự hợp với bồ.

Như nhớ ra điều gì, Hermione bổ sung:

- Mình từng đọc qua ở đâu đó rằng có một gia tộc rất nổi tiếng với khả năng chế tạo bùa hộ mạng, gần như giúp người sở hữu nó bất khả chiến bại trong mọi trận đấu tay đôi. Nhưng gia tộc ấy đã biến mất mấy trăm năm nay, bởi vì bọn họ bị săn lùng, đuổi giết quá tàn bạo.

Catherine không để ý đến lời nói của Hermione, cả đoạn đường sau đó nó chỉ gật đầu lấy lệ, thỉnh thoảng phụ hoạ đôi câu vô thưởng vô phạt.

Nó đang bận suy nghĩ về người chú đáng kính, cố gắng dọn dẹp những hình ảnh về chú ấy ra khỏi tâm trí mình.

Catherine không phải là thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi ngây thơ tin vào tình yêu. Nếu nó chưa từng đọc qua Harry Potter, chưa từng biết Sirius Black là ai, chắc chắn nó sẽ không bao giờ để trái tim mình đập lỡ nhịp khi đứng trước người đàn ông ấy.

Nhưng Sirius Black ở trong thế giới này quá tốt đẹp, những cử chỉ quan tâm, ánh mắt trìu mến và cả nụ cười rạng rỡ của người đàn ông này đều khiến con tim nó rung động.

Ngày hôm nay nghe chú Sirius nói như vậy nó liền nhận ra nó chẳng là gì đối với chú cả.

Catherine không buồn, trái lại nó còn cảm thấy mình được giải thoát khỏi những suy nghĩ đã khiến nó mất ăn mất ngủ cả tuần qua.

Nó chỉ là một kẻ bất hạnh may mắn thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn của số phận để đi đến thế giới này, được trao cho cơ hội thực hiện ước mơ lớn nhất của đời mình.

Nó đã đúng khi quyết định xem chú ấy như một trưởng bối, hơn là một người đàn ông như mọi người đàn ông khác trên cõi đời.

Nếu đã chắc chắn đoạn tình cảm này chỉ là mơ ước viển vông và không có tương lai thì nó sẽ thẳng tay bóp chết từ trong trứng nước.

Sau khi sắp xếp những suy nghĩ rối ren trong đầu, Catherine liền bình tâm trở lại.

Nó tập trung vào việc học tập và nghiên cứu, thậm chí còn phải dành ra một chút thời gian để nghĩ cách đối phó với những chiêu trò hành hạ của Moody giả ở trên lớp học. Dần dà nó không còn nghĩ về chú Sirius nữa.

Một tuần sau đó, cuối cùng Catherine cũng biết được Draco Malfoy muốn nói gì với mình, dĩ nhiên đây là kết quả của việc nó chủ động bắt chuyện với Malfoy.

- Nếu mày không thể tập trung cắt nhỏ mớ Hành Cay này thành từng miếng mỏng đều nhau có độ dài 0.5 inch được thì làm ơn ngồi sang một bên, và đừng động chạm vào bất cứ thứ gì nằm ở trong khay.

Sau một tuần lễ cố gắng kìm nén cơn tức giận vì sự mất tập trung của Malfoy, cuối cùng Catherine bùng nổ, và đây cũng là cách mở màn cuộc đối thoại của hai đứa tụi nó.

Malfoy không nói không rằng ngồi dịch người lại gần Catherine, ánh mắt hiện lên vẻ khiêu khích.

Catherine giật củ Hành Cay trong tay Malfoy, thoăn thoắt thực hiện tiếp công việc mà thằng này đang làm dang dở.

Malfoy ngồi nhìn Catherine nhanh nhẹn chuẩn bị xong nguyên vật liệu, bắt đầu nhấc vạc lên và cho từng nguyên liệu vào. Nó do dự mãi, cuối cùng vẫn không thể thốt nên thành lời cái điều nó muốn nói từ lâu lắm rồi.

Một khi đã bắt đầu nấu thuốc thì Catherine không còn để ý đến chuyện gì nữa. Bởi vậy cho đến lúc rời khỏi lớp Độc dược nó vẫn không biết trong vở viết bài của mình có nhiều thêm một mẩu giấy da nhỏ.

Bữa đó là thứ Sáu, Catherine không hề phát hiện ra mảnh giấy da ấy cho đến Chủ nhật, lúc nó mở vở Độc dược ra để xem bài.

"Tao tin mày không phải là người như vậy."

Catherine cau mày nhìn dòng chữ được viết cẩu thả, sau đó bật cười.

Thằng nhóc Malfoy này đã thay đổi nhiều lắm, theo một hướng tích cực hơn trong truyện rất nhiều.

Catherine cầm bút lông ngỗng lên, suy nghĩ giây lát rồi viết xuống vài dòng, sau đó nhét lại vào trong cặp.

Thứ Tư tuần sau, trong tiết Độc dược, Catherine phá lệ nở ra một nụ cười thân thiện với Malfoy khiến thằng nhỏ lúng túng không biết nên đáp lại như thế nào. Nó càng bối rối hơn khi thấy Catherine đẩy mẩu giấy da về phía mình.

Malfoy cầm lên đọc, không biết trên đó viết gì mà sắc mặt thằng này trông khó coi hết sức. Tuy bực mình nhưng Malfoy vẫn cất mẩu giấy ấy vào trong cặp, sau đó mở miệng trêu chọc Catherine như mọi ngày.

Catherine đã quá quen với chuyện này, vui thì nó đáp lại, còn bực mình thì nó ngó lơ, cứ như vậy giữa hai đứa hình thành một loại ăn ý không nói nên lời. Chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau cũng đủ hiểu bữa nay nên cãi nhau hay nên im lặng làm việc của riêng mình.

Tháng Ba trôi qua một cách chóng vánh, tháng Tư đến mang theo bầu không khí mệt mỏi chán chường với những cơn mưa bài tập trút xuống đầu tụi học trò khiến tụi nhỏ oằn vai.

Bài tập về nhà ngày một hóc búa cộng với yêu cầu của thầy cô giáo dần trở nên khó mà đạt tới được khiến bốn đứa phải vùi đầu vào học tập một cách chăm chỉ nhất có thể.

Không những vậy, cứ mỗi cuối tuần tụi nó lại dành cả ngày ở nhà vệ sinh nữ bỏ không trên tầng hai tập luyện pháp thuật. Việc này khó khăn hơn Harry và Ron tưởng tượng nhiều lắm, bởi vì Catherine là một người hướng dẫn nghiêm khắc, không chấp nhận bất kỳ sai lầm nào.

Trong một bữa tập Harry chịu hết nổi nên thẳng thắn góp ý:

- Catherine à, mình nghĩ bồ càng lúc càng giống thầy Moody. Mình cảm thấy mình dùng bùa Khiên không tồi, sao bồ cứ bắt mình phải thực hành đi thực hành lại bùa này thế?

Catherine kiên nhẫn giải thích:

- Mình muốn bồ tạo ra được khiên chắn pháp thuật ở dạng cao cấp hơn chứ không phải loại bình thường, có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào bởi những phù thuỷ cao tay ấn hơn bồ. Vả lại bồ dễ tin người quá, bồ vẫn bị trúng chiêu khi mình giả vờ như sẽ không tấn công bồ nữa. Hãy luôn cảnh giác! Bồ nhớ chưa?

Ron nói nhỏ với Hermione:

- Catherine càng lúc càng bị ám ảnh với câu nói ấy của thầy Moody.

Hermione liếc xéo Ron:

- Bồ thậm chí còn chưa vượt qua được được mục huấn luyện bẻ lái thần chú đâu, ở đó mà nhiều chuyện. Đây là nội dung thầy Moody đã giảng dạy ở trên lớp trong suốt mấy tuần vừa ra, bồ mà không thực hành thành thạo thì thi rớt như chơi.

Ron nghe Hermione nói vậy thì xấu hổ, đáp lại bằng giọng nghe có hơi hờn dỗi:

- Chắc mình không có khiếu trong chuyện này, hay mấy bồ bỏ mình ra, có được không? Thực hành với mình có thể khiến bồ bị tụt lại phía sau.

Hermione lườm nguýt Ron thêm mấy cái, sau đó nói:

- Đứng dậy đi. Mình sẽ tập chung với bồ cho đến khi bồ có thể bẻ lái thành công tất cả các câu thần chú từ mình.

Khi buổi tập kết thúc, chờ hai đứa con gái đi khuất Harry mới vỗ vai động viên Ron:

- Hai bồ ấy quá giỏi, tụi mình phải cố gắng hơn thôi.

Tiết học duy nhất mà tụi nó có thể thư giãn chính là tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của bác Hagrid. Bác đã lấy lại phong độ và giảng dạy về các con vật thú vị hơn rất nhiều khiến tụi học trò cứ phải trầm trồ một cách thích thú.

Trong một buổi học, Catherine hỏi bâng quơ về sinh vật có tên là Đào mỏ. Bác Hagrid tỏ ra rất vui vẻ khi thấy Catherine ham học như vậy. Không hề để cho con nhỏ phải thất vọng, tuần lễ tiếp theo bác liền mang đến lớp mấy chục con Đào mỏ để tụi học trò nghiên cứu.

Khi học xong bài về con Đào mỏ, một sinh vật huyền bí có khả năng tìm kiếm kho báu dưới đất, Ron đã không vui mấy ngày vì biết mớ tiền vàng nó dùng để trả Harry cho cái ống nhòm đa năng ở cúp Quidditch lại chính là tiền âm phủ.

Nhưng rồi những chuyện đó cũng trôi qua khi Hermione chịu hết nổi vẻ mặt rầu rĩ của Ron, con nhỏ tiết lộ với các bạn nó sắp sửa biết được bí mật về mánh khoé săn tin của Rita Skeeter, miễn là ba đứa còn lại chịu nghe nó. Hermione nói:

- Từ bây giờ cho đến lúc bài thi thứ ba diễn ra mình muốn mấy bồ hãy luôn chú ý ở chung quanh. Nếu có bất kỳ loài côn trùng nào lảng vảng một cách không bình thường ở trong khuôn viên trường Hogwarts thì hãy lập tức bắt nó để cho mình kiểm tra.

Harry hỏi:

- Bồ muốn kiểm tra cái gì ở chúng?

Hermione chắc nịch đáp:

- Mình muốn kiểm tra xem đó có phải là Rita Skeeter biến thành hay không. Mình đoán ả là một Hoá Thú Sư chui. Nhưng ả không bị mạng lưới bảo vệ của trường Hogwarts phát hiện, chứng tỏ ả không biến thành động vật, mà có thể là một loài côn trùng nhỏ bé nào đó. Như vậy sẽ tiện cho ả lượn lờ khắp nơi nghe lén người khác nói chuyện.

Ron nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, vội vã kiểm tra thật kỹ bốn phía xung quanh. Catherine bật cười, nói:

- Bồ đừng lo, mình đã ếm bùa chống nghe trộm rồi. Dù Rita Skeeter có ở đây cũng không làm gì được.

Harry nghĩ đến chuyện chú Sirius của nó cũng từng là một Hoá Thú Sư chui, dù bây giờ chú đã xoay sở để được Bộ công nhận, dĩ nhiên là với sự giúp đỡ rất lớn từ cụ Dumbledore. Harry sợ nếu chuyện Rita Skeeter bị bại lộ người ta sẽ xét lại chuyện của chú Sirius. Nó hỏi Hermione:

- Nếu Rita Skeeter thật sự là một Hoá Thú Sư chui thì thì bồ định làm gì? Tống ả ta vô ngục Azkaban hả?

Hermione nhún vai:

- Có lẽ, chuyện này đâu tốt đẹp gì. Ả có thể rình mò ở khắp nơi, xâm phạm nghiêm trọng vào đời tư của người khác. Ả phải trả giá.

Như thể hiểu được nỗi lo của Harry, Hermione bổ sung:

- Chuyện này không có liên quan gì đến chú Sirius hết, vụ của chú đã khép lại, chú ấy đã được đăng ký để trở thành một Hoá Thú Sư hợp pháp ở Bộ, sẽ không ai làm khó được chú ấy. Bồ đừng quá lo lắng.

Từ hồi có thêm nhiệm vụ mới là tìm kiếm tung tích Rita Skeeter tụi nhỏ không ai bảo ai, lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác với mọi loại côn trùng xuất hiện trong khuôn viên trường Hogwarts. Harry càng thêm thường xuyên sử dụng Bản đồ Đạo tặc nhưng nó chẳng thấy có gì bất thường cả, dù là một cái tên xa lạ hay ả Rita Skeeter đáng ghét kia.

Dạo này Catherine ít đi chung với các bạn, hầu như chỉ gặp nhau trong lớp học, giờ ăn và các buổi luyện tập pháp thuật cuối tuần của cả nhóm.

Một phần vì những buổi cấm túc với thầy Snape càng ngày càng khó khăn, khiến nó mất nhiều thời gian hơn để suy nghĩ và tìm tòi phương pháp thích hợp để điều chế độc dược mà không bị thầy mắng nhiếc là bất tài, vô dụng. Một phần là nó đang tiến vào giai đoạn quan trọng nhất của việc luyện tập sử dụng pháp thuật không dùng đũa phép.

Bây giờ nó đã có thể điều khiển được các nguyên tố tự nhiên để tấn công hoặc phòng vệ, nhưng nó lại gặp khó khăn trong việc kiểm soát chúng. Nó đã khiến Phòng Yêu Cầu bị rơi vào một trận bão siêu cấp khi cố gắng mài sắc không khí thành một lưỡi dao có sức sát thương lớn. Thật không thể tin được, nó đã phải tốn mất mấy ngày để khôi phục lại chỗ đó như cũ.

Ngoài luyện tập sử dụng pháp thuật không dùng đũa phép ra, Catherine còn dành thời gian để nâng cao các câu thần chú hay dùng trong chiến đấu, phát huy chúng một cách mạnh mẽ hơn.

Nó cũng nghiên cứu về những Lời nguyền Hắc ám cũng như cách phản nguyền để nhỡ có gặp phải thì còn biết đường mà phòng tránh.

Với ngần ấy công việc, Catherine bận đến tối tăm mặt mày, đã vậy Harry còn chậm chạp mãi chẳng tiến bộ khiến nó vừa tức giận vừa cảm thấy thất bại.

Nó không thể tâm sự nỗi lo âu và mệt mỏi của bản thân với bất cứ ai. Niềm an ủi duy nhất của nó hiện tại là những bức thư mà bố mẹ và hai anh đã gửi mỗi hai tuần một lần, chỉ để hỏi thăm sức khoẻ và kể cho nó nghe về những điều thú vị mà họ đã gặp phải trong quá trình công tác của mình.

Hermione dạo này cũng bận rộn không kém Catherine. Con nhỏ vừa phải học bài vừa phải quán xuyến công tác tuyên truyền cho H.V.Đ.C.Q.L.G.T., lại còn phải chú ý đến hành tung của Rita Skeeter, hoàn thiện đơn kiện, đủ thứ công việc chờ nó đến giải quyết.

Đã bận đến vậy mà Hermione vẫn còn dành ra được một chút thời gian rảnh rỗi vào mỗi tối thứ Sáu để rủ các bạn xuống bếp gặp gỡ, giao lưu với đám gia tinh ở dưới ấy. Trăm lần như một, bốn đứa luôn thấy Winky trong trạng thái say khướt và luôn miệng nhắc về chủ cũ của mình, khiến cho Harry với Ron nhìn mà ngán ngẩm.

Tháng Tư nặng nề trôi qua, thậm chí tụi nhỏ còn không có thời gian để tận hưởng kỳ nghỉ Lễ Phục sinh bởi vì bài tập quá nhiều.

Harry đã vứt manh mối về thử thách thứ ba qua một bên mà tập trung rèn luyện cách sử dụng thần chú hiệu quả.

Dưới sự mài dũa của Catherine, cuối cùng Harry cũng đã có thể ngăn chặn tất cả các câu thần chú của con nhỏ, thậm chí né tránh được hết những cuộc tấn công bất ngờ, dù là ở sau lưng hay trong bóng tối với một phản xạ nhanh nhạy đến nỗi khiến Hermione và Ron phải há hốc mồm, phục sát đất.

Ron cũng có nhiều tiến bộ, ít nhất nếu không bị đánh lén thì nó vẫn có thể miễn cưỡng đỡ được hết các câu thần chú của Catherine.

Hermione không phản ứng nhanh nhẹn như hai thằng con trai nhưng về khoản đấu trí thì luôn áp đảo Catherine, mấy lần suýt thì khiến Catherine bị bại lộ vị trí nhờ khả năng đánh lạc hướng tài tình.

Mọi chuyện cứ thế mà trôi qua một cách êm ả. Năm nay tụi học trò được thông báo sẽ có thêm học kỳ hè, bởi vì thử thách cuối cùng đã được ấn định sẽ diễn ra vào ngày hai mươi tư tháng Sáu.

Cuối tháng Năm, rốt cuộc Harry cũng biết mình sẽ phải làm gì trong bài thi thứ ba.

Sân Quidditch bây giờ đã bị biến thành một mê cung khổng lồ.

Ông Ludo Bagman tin rằng dưới sự chăm sóc của bác Hagrid, đến ngày diễn ra thử thách chắc chắn các bức tường cỏ sẽ cao đến sáu thước, đủ để che khuất mọi tầm nhìn. Ông ta còn nói bên trong mê cung sẽ bố trí những thử thách để các quán quân vượt qua.

Trước những thông tin đó Harry không thể nào vui nổi, đây là môi trường lý tưởng để người ta có thể ám toán lẫn nhau. Một khi bước vô mê cung thì nó chẳng khác gì con cá tự chui đầu vào rọ.

Trở về phòng sinh hoạt chung, Harry lập tức kể cho các bạn nghe về thử thách sắp tới, nó nói:

- Bên trong mê cung đặt bốn chiếc cúp Tam Pháp thuật nhưng chỉ có một chiếc là thật. Nhiệm vụ của các quán quân là tìm ra chính xác con đường dẫn tới chiếc cúp thật.

Hermione trầm ngâm nhớ lại gợi ý trên tờ giấy da, nói:

- Vậy thì quá rõ rồi, manh mối mà bồ có được trong thử thách thứ hai chính là một chỉ dẫn về vị trí của chiếc cúp thật.

Ron hỏi:

- Làm sao biết được chiếc cúp nào là thật hay giả?

Harry đáp:

- Mình không biết. Ông Bagman nói chỉ cần chạm vào chiếc cúp mình sẽ biết ngay nó có phải đồ thật hay không.

Dừng lại giây lát để suy nghĩ, Harry tiếp tục:

- Ông Bagman đã nói một điều lạ lắm. Lúc chỉ còn lại mình và ông ta, ông ta đã vỗ vai mình và bảo rằng mình rất may mắn khi có được cả hai sự trợ giúp trong phần thi thứ ba. Đây là điều mà không ai trong ba quán quân còn lại có được, thậm chí Viktor Krum và Fleur Delacour còn chẳng có nổi một manh mối.

Hermione nghe xong thì cau mày suy tư, Catherine ở bên cạnh cũng chợt nghĩ đến một khả năng.

Có lẽ gợi ý của ông Bagman quá trắng trợn, ngay cả Ron cũng lờ mờ đoán ra được. Nó nói với vẻ không chắc:

- Có phải ông Bagman đang muốn ám chỉ rằng bồ có hai sự trợ giúp, mà một trong số đó là Catherine?

Harry ngớ người ra khi nghe Ron nói như vậy, để cho chắc chắn nó hỏi Hermione và Catherine:

- Hai bồ thấy sao? Có nghĩ giống Ron không?

Hermione suy nghĩ một hồi rồi mới chậm rãi phân tích:

- Bồ có nhớ hai câu kế cuối trong bài hát gợi ý là gì không? "Trái tim dẫn lối, chỉ cần bình tĩnh. Bạn sẽ nhận ra, bạn không một mình." Quá rõ ràng rồi còn gì. Chiến lợi phẩm có giá trị nhất mà bồ đạt được sau khi hoàn thành thử thách thứ hai không phải manh mối, mà chính là người bạn sẽ đồng hành với bồ trong thử thách cuối cùng, Catherine.

Harry nghe Hermione nói xong thì vui sướng đến độ muốn nhảy cẫng lên. Nếu có Catherine tham gia cùng thì nó còn sợ gì nữa.

Catherine không vui nổi, cuộc thi này mà dễ như vậy thì đâu có chuyện thử thách thứ hai nó suýt thì chôn thây dưới đáy hồ.

Catherine lạnh lùng dập tắt niềm vui của Harry:

- Bồ đừng có ỷ y vào sự giúp đỡ của mình. Bồ phải giữ vững tâm lý tự mình hoàn thành thử thách, đừng trông chờ mình giúp bồ điều gì. Hơn nữa, để mình nhắc cho bồ nhớ, bồ vẫn chưa làm choáng được mình đâu đấy.

Harry chống chế:

- Mình sợ lỡ mà mình quá tay thì sẽ ảnh hưởng đến bồ.

Catherine bực mình nói:

- Không ảnh hưởng gì cả, Harry à. Ít nhất thì bồ cũng phải nhắm trúng mục tiêu chớ. Mình sẽ làm mấy cái bia cho bồ. Sau bùa Choáng chúng ta còn phải thực hành nhiều loại bùa chú hỗ trợ khác nữa. Bồ định giậm chân tại chỗ đến bao giờ?

Harry không biết tại sao mấy ngày gần đây Catherine lại luôn nổi cáu với nó, cho nên nó cũng đáp trả một cách gay gắt:

- Nếu bồ thấy mình dốt quá, không thể dạy nổi thì cứ mạnh dạn từ bỏ mình mà đi lo làm việc của bồ.

Catherine cố gắng nén giận, trừng mắt nhìn Harry, nói một cách nghiêm nghị:

- Gần hết năm học rồi Harry à. Kẻ muốn lấy mạng bồ sẽ ra tay khi thời cơ đến. Lúc ấy một câu thần chú để chống lại hắn mà bồ cũng không thành thạo thì thật là tệ. Ngó Ron và Hermione xem, hai bồ ấy ít nhất cũng khiến mình lảo đảo. Còn bồ? Ngay cả nhắm cũng nhắm không trúng. Mình tức giận vì bồ không cố gắng hết sức, đáng lẽ bồ có thể làm tốt hơn như vầy.

Catherine nói rồi bỏ đi thẳng.

Nó thật sự quá thất vọng. Nhiều phù thuỷ tài giỏi mà còn không chống lại được các Tử thần Thực tử hùng mạnh nhất của Voldemort thì Harry lấy cái gì để đấu với chúng, khi mà một câu thần chú tấn công đơn giản cũng không làm ra hồn. Điều duy nhất giữ cho Harry sống sót đến cuối truyện trớ trêu thay lại chính là sự ngạo mạn và chấp niệm phải tự tay giết chết nó của Voldemort.

Harry nhìn theo bóng lưng của Catherine, tức đến xì khói, nó hỏi với Ron và Hermione:

- Catherine bị làm sao vậy? Đang yên đang lành lại đi kiếm chuyện với mình.

Ron nhún vai:

- Có lẽ bồ ấy bị căng thẳng.

Hermione trừng mắt với Harry, nói một tràng:

- Bồ chẳng hiểu gì hết. Mọi chuyện đâu có đơn giản như bồ nghĩ? Nếu đây là cơ hội cuối cùng của kẻ muốn hãm hại bồ thì dễ gì hắn để cho Catherine giúp bồ. Chắc chắn bồ sẽ phải đối diện với những thử thách chết chóc một mình. Chỉ cần bồ mất cảnh giác hay do dự, hoặc chùn bước thì bồ sẽ không còn sống mà quay trở lại. Trong các buổi tập bồ luôn mất tập trung, nhất là khi đứng đối diện với Catherine. Tốt nhất bồ nên điều chỉnh lại thái độ, đừng để đến lúc xảy ra chuyện thì mới hối hận, không kịp đâu.

Catherine không nói chuyện với Harry cho đến thứ Bảy, khi mà cả bọn đúng giờ tập trung tại nhà vệ sinh nữ bỏ không trên tầng hai. Chỗ này đã bị Catherine phù phép thành một căn phòng rộng lớn và không có bất kì một bồn cầu tiêu nào.

Chờ ba bạn bước vào, nó ếm một tá bùa lên cánh cửa rồi làm như chưa từng có cuộc cãi vã nào với Harry, nói:

- Đánh choáng mình đi Harry, sau đó chúng ta sẽ thực hành với mục tiêu di động.

Harry nhìn Catherine, nó chần chờ không ra tay nhưng rồi một sự quyết tâm bỗng bùng lên trong người nó.

- Stupefy!

Catherine cảm thấy một trận choáng váng ập tới, nó lảo đảo rồi khuỵu gối. Mất một phút để đứng lên lại, Catherine vỗ tay khen ngợi:

- Vậy mới được chứ.

Nó phất đũa phép, bốn phía hiện lên vô số bia gỗ, nó nói:

- Mình vừa dựng lên mấy tấm bia di động, các bồ coi mà choáng trúng nó nha. Với những sinh vật có áo giáp kháng phép như Quái Tôm Đuôi Nổ, nhất định phải ngắm trúng vào điểm yếu của nó, chính là phần bụng mỏng manh không được bảo vệ. Việc này đòi hỏi phải tung ra thần chú có độ chính xác cao, cho nên ba bồ hãy cố gắng nhắm trúng hồng tâm trên bia ngắm.

Đánh choáng vô các tấm bia di động khó gấp mấy lần một mục tiêu đứng yên, nhưng Harry vẫn làm rất tốt. Dường như những lời nói của Catherine và Hermione đã giúp nó có được sự quyết tâm cho riêng mình.

Cuối buổi tập, Catherine vui vẻ nói:

- Ngày mai tụi mình sẽ ôn lại tất cả những gì đã tập bằng một bài kiểm tra vượt chướng ngại vật nho nhỏ.

Ron nằm vật ra sàn nhà mà không quan tâm sạch dơ, nó rên rỉ:

- Chưa bao giờ mình học thần chú mà mệt đến vậy. Mấy tấm bia của Catherine cứ chạy tới chạy lui làm mình hoa cả mắt.

Hermione thì xoa xoa cổ tay, nói với vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia tự hào:

- Mình nghĩ là mình có thể luyện tâm thêm một chút nữa nếu cổ tay mình không quá đau vì phải liên tục phe phẩy đũa phép trong thời gian dài.

Catherine nói:

- Khi thành thạo đến mức xem đó như phản xạ tự nhiên thì bồ chỉ cần nghĩ đến câu thần chú muốn dùng và vẫy nhẹ đũa phép là được. Trong các cuộc đấu tay đôi, yếu tố nhanh và bất ngờ sẽ là lợi thế quyết định thành bại. Harry, bồ đứng lên đi, mình đếm từ một đến ba xem ai choáng ai trước nhé.

Chờ Harry đứng dậy và chuẩn bị sẵn sàng, Catherine bắt đầu đếm, khi nó đếm đến ba thì vèo một cái, Harry bị choáng ngã lăn trên sàn.

Catherine giải thích:

- Mình không cần hô lớn câu thần chú, cũng không cần cử động cổ tay quá nhiều mà vẫn choáng được Harry, đó là kết quả của việc thực hành bùa chú không tiếng động.

Ron nhìn Catherine với vẻ ngưỡng mộ:

- Làm sao mà bồ biết hết những thứ này? Kể cả bùa Đầu bong bóng của năm sáu, bồ học từ khi nào thế?

Catherine đáp:

- Luyện tập thôi Ron à. Từ hồi bị té xuống hồ Đen, mình biết mình phải ưu tiên học cách sử dụng thành thạo bùa Đầu bong bóng nếu không muốn bị chết chìm thêm một lần nào nữa.

Hermione tò mò hỏi:

- Bồ đã luyện tập ở đâu vậy?

Catherine trả lời:

- Bùa Đầu bong bóng không quá khó đối với mình. Mỗi lần đi tắm mình sẽ tập luyện khoảng nửa giờ. Tập vài lần là mình làm được. Còn việc sử dụng thần chú không tiếng động thì mình thực hành ngay trong lớp học. Mình để đũa phép dưới tấm áo chùng, cố gắng di chuyển đồ dùng học tập trên bàn mà không phải đọc thần chú. Khi mình nắm được cơ bản rồi thì những câu thần chú khác cũng làm tương tự. Rồi ba bồ cũng sẽ làm được thôi.

Harry, Ron và Hermione cùng gật đầu, ánh mắt thể hiện sự quyết tâm cao độ. Nhờ vứt bỏ được những mối bận tâm không đáng có mà Harry tiến bộ rất nhanh, Catherine thấy cũng yên tâm.

Trên đường trở về phòng sinh hoạt chung sau bữa tối, Harry đi sóng vai với Catherine, do dự một hồi rồi ấp úng nói:

- Mình xin lỗi vì đã khiến bồ mệt mỏi vì mình trong những ngày qua.

Catherine quay sang nhìn Harry, nhoẻn miệng cười:

- Mình không để bụng chuyện đó đâu. Bồ có tiến bộ là mình vui rồi.

Harry chần chờ, sau đó lúng túng nói:

- Cứ nghĩ đến cảnh bồ gục ngã trong bài thi thứ hai thì mình lại không thể ra tay với bồ. Mình sợ phải nhìn thấy cảnh đó. Nhưng bây giờ mình nhận ra được một điều, nếu mình không cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn thì mình sẽ trở thành gánh nặng của bồ trong thử thách tới.

Catherine đưa tay ra làm động tác móc ngoéo:

- Tụi mình cùng cố gắng nhé. Mình hứa với bồ là cả hai đều sẽ sống sót trở về, một cách mạnh lành.

Harry nở ra nụ cười nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng nào đó ở trong lòng, nó móc ngoéo với Catherine, sau đó nắm chặt lấy tay bạn không buông.

Catherine thoáng sững sờ, không hiểu sao Harry lại hành động như vậy thì nghe thằng nhỏ nói:

- Mình sẽ không bao giờ để bồ phải vì mình mà gặp nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Catherine mỉm cười trấn an:

- Mình luôn ở bên cạnh bồ. Chỉ cần tụi mình chuẩn bị tốt, chắc chắn sẽ không sao.

Harry không đáp, chỉ càng siết chặt tay Catherine hơn. Lần này nó nhất định sẽ không để Catherine phải gục ngã trước mặt nó.

Hai đứa nắm tay đi được một đoạn rồi lại tách nhau ra, bởi vì Catherine chợt nhớ nó còn buổi cấm túc với thầy Snape. Khi không còn bàn tay Catherine trong tay mình nữa, Harry cảm thấy trống vắng và sợ hãi mơ hồ, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất khi nó tụ họp với Ron và Hermione ở phòng sinh hoạt chung.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.