Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Hành Tinh Khác

Phiên bản Dịch · 1725 chữ

Nobita lảo đảo một chút, thân thể chấn động run lên kịch liệt.

Nobita run giọng nói:

-“Cậu tiếp cận tớ thật sự có mục đích gì?”

Nobita và Đôrêmon đã là một đôi bạn thân thiết giờ lại bị một người bạn tốt lừa gạt cảm giác không thể chịu đựng, huống chi là chính mình vẫn luôn tin tưởng nhất người bạn này.

Đôrêmon cúi đầu, nói:

-“Thực xin lỗi Nobita, tớ không phải cố ý lừa gạt cậu, tớ vẫn luôn xem cậu là người bạn tốt nhất của tớ, tớ cũng rất muốn nói cho cậu, chỉ là chuyện này nếu tớ nói ra thì khả năng cậu sẽ rất khó tiếp thu, càng không thể tin, tớ, tớ, tớ cũng không phải tới từ tương lai, mà là đến từ hành tinh khác, một tinh cầu có tên là Pax!”

Nobita há to miệng, nói không ra lời.

Đôrêmon nói tiếp:

-“Tinh cầu phái tới một sứ giả chính là tớ, nhiệm vụ chính là khảo sát người Trái đất các cậu, vì thế tớ liền lựa chọn cậu, nhà khoa học vĩ đại nhất Trái đất. Tớ đi tới bên cậu thời thơ ấu, vì lấy được sự tín nhiệm của cậu, tớ liền lừa cậu là tớ đến từ tương lai .”

Nobita đầu ong ong vang lên, miệng lưỡi khô khốc hỏi:

-“Tinh cầu? Cậu là người ngoài hành tinh?”

Đôrêmon gật gật đầu:

-“Pax tinh cầu, dùng ngôn ngữ Trái đất giải thích thì chính là: Tinh cầu Vĩnh hằng. Tinh cầu chúng tớ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến trình độ mà các cậu không thể tưởng tượng được, giống như lúc trước tớ cho cậu những cái bảo bối đó, chúng đều là đồ vật ở tinh cầu chúng tớ, các cậu người Trái đất cho dù trải qua thêm hai trăm năm, cũng là không thể phát minh ra được. Ở tinh cầu chúng tớ phi thuyền thời gian giống như đồ vật bình thường, nhưng Trái đất cũng không có, cho nên hôm nay buổi sáng tớ ở trên phi thuyền phát hiện hai người Trái đất này lúc sau mới hoảng sợ như vậy!”

Nobita vô lực ngồi bệt dưới đất, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.

Nobita trong đầu một mảnh hỗn loạn, vừa không muốn đi tin tưởng, lại không thể không đi tin tưởng, chỉ là cảm thấy có chổ nào đó không quá thích hợp, Đôrêmon nói có sơ hở thật nhiều, có quá nhiều sự tình hắn không rõ, chỉ là hắn đầu lúc này một mảnh hỗn loạn, căn bản không muốn hỏi.

Đôrêmon thở dài, quay đầu nhìn về phía Trương Sùng, bởi vì ăn viên thuốc nói ra sự thật, Trương Sùng cùng Bổn Lạp Hi Đặc không có tự mình ý thức, bọn họ chỉ ngơ ngác ngồi dưới đất, không hề phản ứng.

Đôrêmon lấy ra dây thừng, trói tay hai người bọn họ ra sau lưng, sau đó lấy ra thuốc giải, cho bọn họ hai người ăn vào. Không bao lâu, hai người chậm rãi khôi phục ý thức, khi nhìn đến thời điểm bọn họ bị trói tay sau lưng, không khỏi kêu to lên.

Trương Sùng trừng mắt Nobita cùng Đôrêmon, hung tợn nói:

-“Các ngươi là người nào? Không biết ta là ai sao? Mau thả ta ra, bằng không các ngươi sẽ hối hận!”

Đôrêmon lạnh lùng trơn mắt về phía bọn họ, chậm rãi nói:

-“Âm mưu của các ông tôi đều đã biết, nói cho ông, tôi sẽ ngăn cản các ông! Ý tưởng ông thống trị thế giới sẽ không thực hiện được!”

Trương Sùng cả kinh, tiện đà cười ha hả, nói:

-“Ta nhớ ra rồi, chính là tên nhóc ngươi ở trong không gian đánh lén chúng ta, ủa, như vậy, ta hiện tại là ở 500 năm trước, ngươi là người máy 500 năm trước sao? Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì để ta nói lộ ra bí mật, nhưng là ta nói cho ngươi, hiện tại, quyền chủ động ở tay của ta!”

Trương Sùng nói xong, quay đầu nhìn về phía Bổn Lạp Hi Đặc, hai người đồng thời cười ha hả.

Nobita cùng Đôrêmon nhìn nhau ngạc nhiên.

Chỉ thấy Trương Sùng cùng Bổn Lạp Hi Đặc không biết làm thế nào mà chặt đứt dây thừng trên tay, chậm rãi đứng dậy.

Trương Sùng cười lạnh nói:

-"Chỉ tưởng như thế này mà cũng trói ta? 500 năm thời gian khoa học kỹ thuật tiến bộ đến bộ dáng ra sao đều ngoài sức các ngươi tưởng tượng.”

Đôrêmon chấn động, vội vàng đem bàn tay vào túi bảo bối muốn tìm vũ khí.

Nhưng Bổn Lạp Hi Đặc so với Đôrêmon càng mau, tên kia chỉ giơ giơ tay lên, Đôrêmon đột nhiên toàn thân cứng đờ, ngã thật mạnh trên mặt đất.

Trương Sùng đi lên trước, khinh miệt mà cười nói:

-“Điểm kỹ xảo này của bọn ngươi trước mặt chúng ta xem như là trò con nít, ngoan ngoãn mà nằm đi, đừng lo lắng, không chết được……”

Người vẫn luôn ngồi bệt trên mặt đất nãy giờ là Nobita đột nhiên nhảy dựng lên, chạy về Trương Sùng tung ra một đấm.

Một đấm này không cần bàn cãi sức mạnh, hướng đi, tốc độ, đều thuộc hạng đứng đầu. Đúng là Nobita đã mang lên đôi găng tay quyền anh mà Đôrêmon cho Nobita, đó là hiệu quả.

Trương Sùng tránh né không kịp, bị một đấm này đấm trúng vào ngay bụng.

Trương Sùng không hề phản ứng, Nobita lại kêu thảm thiết một tiếng, cả người có cảm giác như một dòng điện truyền qua, tiện đà ngã bẹp trên mặt đất, cả người giống như bị gây tê, một lúc lâu, mới miễn cử động cơ thể.

Trương Sùng cười lớn hahaha, cúi lưng xuống nhìn Nobita nói:

-“Thực xin lỗi, vĩ đại “father”, chỉ có thể tạm thời oan ức ngài, nhưng ngài cứ yên tâm, ta cũng sẽ không làm ngài bị thương, kế hoạch của ta phải dựa vào ngài, ha ha ha ha ha ha……”

Đôrêmon nằm trên mặt đất, gian nan nói:

-“Kế hoạch của ông sẽ không thực hiện được, bởi vì Nobita đã biết âm mưu của các ông, cho nên cậu ấy sẽ vì toàn nhân loại, tương lai nhất định sẽ không phát minh ra người máy tự có ý thức. Nobita, có đúng không?”

Nobita cố nén đau nhức, Nobita biết vì cậu mà liên lụy cả loài người cùng Trái đất phải diệt vong, Nobita dứt khoát nói:

-“Không sai, tôi Nobita tại đây thề, tôi nhất định sẽ không đi phát minh cái loại người máy tự có ý thức.”

Nobita lời nói kiên quyết, Trương Sùng không khỏi sửng sốt, tiện đà cười ha ha lên.

Đôrêmon cùng Nobita lại ngạc nhiên, Đôrêmon nói:

-“Ông cười cái gì? Tôi dám khẳng định, Nobita cậu ấy liền nhất định làm được, âm mưu của ông sẽ không thực hiện được!”

Trương Sùng ngừng cười, nói:

-“Không sao, ta vừa mới nghĩ đến một cái kế hoạch khác, kế hoạch di chuyển thật sự không tính là gì, không chỉ có khó khăn, hơn nữa dễ dàng gặp phải biến cố.”

Đôrêmon lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Cái kế hoạch gì?”

Trương Sùng đắc ý mà cười, nói:

-“Biết không? Chúng ta sau 500 năm, trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta không biết so các ngươi cao hơn bao nhiêu lần.”

Đôrêmon đột nhiên sắc mặt tái nhợt, hắn đã biết kế hoạch của Trương Sùng.

Bởi vì Trương Sùng ở thời đại này, đúng là một tên siêu nhân.

Giống như bây giờ chúng ta mang theo một chiếc xe tăng về tới 500 năm sau, có ai có thể ngăn cản được?

Chỉ nghe được Trương Sùng tiếp tục nói:

-“Dựa vào năng lực công nghệ cao các ngươi không thể tưởng tượng được, ta chắc chắn cho Trái đất cúi đầu trước ta, ta cần gì phải dựa vào tận thế! Ở thời đại này, ta là chân chính vô địch!”

Đôrêmon vô lực nói:

-“Không biết ra sao, mặc kệ như thế nào, ông chỉ có một người, chúng tôi hàng tỷ người một lòng, ông có nắm chắc chúng tôi sẽ không tiêu diệt được ông?”

Trương Sùng bật cười ha hả, tựa như nghe tới một vấn đề gì đó buồn cười, đột nhiên hắn vung tay lên liền xuất hiện một khẩu súng .

Đôrêmon lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới tên Trương Sùng này trên người tự nhiên mang theo súng, thế nhưng lúc nãy quên lục soát người bọn họ.

Trương Sùng đưa bàn tay trái xuống vuốt ve thân súng, vui cười nói:

-“Cái này ở thời đại các ngươi gọi là vũ khí đúng không nhỉ!”

Đôrêmon lạnh lùng thốt:

-“Rất tốt, vũ khí ông mang tới, nhưng ông chắc chắn có thể sử dụng nó, thậm chí không thể chắc chắn thời điểm 500 năm trước vũ khí có giống nhau.”

Trương Sùng cười một chút, bỗng nhiên cánh tay hắn rung mạnh lên, một luồng ánh sáng màu lam liền bao phủ toàn thân.

Trương Sùng trên mặt liền hiện ra biểu tình kiêu ngạo.

Hắn nói:

-“Đây là áo giáp tàng hình của chúng ta, ánh sáng màu lam này là một loại khúc xạ ánh sáng, chúng ta nghiên cứu chế tạo một loại khúc xạ ánh sáng đặc biệt, loại khúc xạ ánh sáng này bao phủ lên thân thể, bình thường chúng ta va chạm tiếp xúc đều sẽ không có phản ứng gì, nhưng một khi có một lực ở bên ngoài tác động mạnh vào mà có khả năng làm bị thương thân thể thì luồng khúc xạ này không cần ra lệnh cũng tự khởi động bảo vệ thân thể, ngoại lực càng mạnh, luồng khúc xạ có lực phản công lại càng mạnh. Chỉ cần có trang bị này, chúng ta có thể chống đỡ được tất cả mọi sự tấn công, giống vũ khí thời đại này không thể làm bị thương đến ta!”

Bạn đang đọc Đôrêmon Thám Hiểm của Fujiko Fujio
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CáConSặcNước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.