Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa Cầu 1000 Năm Sau

Phiên bản Dịch · 1540 chữ

Đôrêmon nhíu chặt mày, nói:

-“Căn cứ nguyên lý của phi thuyền thời gian thì nơi này hẳn vẫn là ở địa cầu!”

-“Không!”,

Trương Sùng la lên một tiếng:

-“Như thế nào vẫn là địa cầu, phi thuyền thời gian đi tới thời đại của chúng ta sinh sống, 500 năm sau địa cầu tại sao lại biến thành như vậy?”

Đôrêmon xem xét một chút phi thuyền thời gian, nói:

-“Bởi vì cái điện từ thần bí kia quấy nhiễu nên phi thuyền thời gian đột nhiên thất thường, cho nên chúng ta đi vào không phải 500 năm sau, mà là một ngàn năm sau!”

Trương Sùng lẩm bẩm nói:

-“Một ngàn năm sau, một ngàn năm sau, địa cầu có hình dáng như vậy sao? Mặt trời đâu? Trên trời cùng trên mặt đất tại sao lại biến thành như vậy? Băng màu lam là thứ gì??”

Đôrêmon duỗi tay chỉ về phía trước, dù như thế nào thì một đốt tay chỉ hướng rất xa, theo Đôrêmonnhìn lại cũng chỉ thấy mỗi một màu băng lam.

Đôrêmon nói:

-“Ở chỗ này tràn ngập phóng xạ , loại phóng xạ này nếu tự nhiên sinh ra mà nói sẽ chỉ ra ở đây độ nóng đạt tới mấy ngàn vạn độ, giống như phía ngoài mặt trời, mới có thể không ngừng có hạch nhân sinh ra nổ mạnh, sinh ra loại phóng xạ này. Nhưng nơi này tất cả đều là lớp băng, cho nên tạo thành loại hiện tượng này hẳn là ở giữa một vụ nổ hạt nhân cực lớn mới có thể sinh ra!

Trương Sùng lập tức liền không biết nói gì, hắn đã hiểu ra, đây là hậu quả mà nhân loại cùng người máy phát sinh tràng đại chiến!

Hậu quả mà đạn hạt nhân trên địa cầu nổ mạnh sinh ra.

Đôrêmon thở dài, từ trong túi trước ngực lấy ra một cái kính viễn vọng, lại lấy ra một đồ vật giống như cái tivi.

Trương Sùng hỏi:

-“Ngươi muốn làm gì?”

Đôrêmon nói:

-“Đây là kính viễn vọng đặc biệt, nó có thể nhìn thấy vật xa nhất đến một trăm triệu năm ánh sáng!”

Bổn Lạp Hi Đặc nôn nóng, quát:

“Ngươi còn muốn xem cái gì? Mau mang chúng ta trở về, ta không muốn ngây ngốc ở cái địa phương này!”

Đôrêmon hướng hắn xin lỗi cười, nói:

-“Thật ngại quá, tôi muốn hiểu biết một chút tình huống, như vậy lúc thời điểm chúng ta trở lại tinh cầu tôi cũng làm tốt chuẩn bị!

Bổn Lạp Hi Đặc hừ một tiếng, lại không nói cái gì, Đôrêmon mở ra màn hình, sau đó đem kính viễn vọng nhắm ngay không trung.

Không trung một mảnh màu lam, không thể nhìn thấu, không giống trong tưởng tượng sẽ có những đám mây màu trắng xuất hiện.

Đôrêmon đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, toàn thân kịch liệt chấn động, té ngã xuống, Nobita lắp bắp kinh hãi, vội vàng tiến tới đỡ lấy Đôrêmon, gấp giọng hỏi:

-“Cậu làm sao vậy? Sao lại thế này?”

Chỉ thấy Đôrêmon sắc mặt tái nhợt, hít sâu mấy hơi thở, vươn ngón tay chỉ về phía màn hình kính viễn vọng.

Trương Sùng cùng Bổn Lạp Hi Đặc vội vàng đi lên, chỉ thấy ở trên màn hình là một mảnh thâm trầm vô cùng hắc ám, loại hắc ám này là một loại thập phần kỳ diệu, nó không phải màu đen mà là sâu đậm sâu đậm màu xanh biển.

Trương Sùng nghi vấn nói:

-“Chuyện này có cái gì kỳ quái? Vũ trụ đều là cái hình dạng này mà!”

Đôrêmon khổ sở mà nhắm mắt lại, nói:

-“Đây là một trăm năm ánh sáng ở ngoài vũ trụ!”

Trương Sùng nói:

-“Một trăm năm ánh sáng? A? Một trăm năm ánh sáng? Chẳng lẽ…… “

Trương Sùng thanh âm đột nhiên run rẩy lên. Hắn vội vàng vươn tay, đem kính viễn vọng di chuyển đi chổ khác.

Chỉ thấy phía dưới màn hình con số hiển thị biến hóa một chút rồi ngừng lại, lúc này trên màn hình căn bản không có cái gì thay đổi, vẫn như cũ là một mảnh màu lam sậm.

Bổn Lạp Hi Đặc lập tức sợ ngây người, thét to:

-“Vì cái gì? Vì cái gì? Tại sao lại như vậy?”

Nobita khó hiểu, nghi vấn nói:

-“Làm sao vậy, có cái gì khác thường sao?”

Đôrêmon giải thích nói:

-“Nobita, cậu biết vị trí Địa cầu ở trong vũ trụ chứ?”

Nobita miễn cưỡng cười, nói:

-“Ân, là ở hệ Ngân Hà giữa Thái Dương hệ, là một trong chín đại hành tinh của Thái Dương hệ!”

Đôrêmon gật gật đầu, nói:

-“Như vậy, ánh sáng mười vạn năm bên ngoài Địa cầu còn nhìn không ra có hệ Ngân Hà, cậu dùng kính viễn vọng sẽ nhìn thấy cái gì?”

Nobita không chút nào suy tư trả lời nói:

-“Đương nhiên là thật nhiều ngôi sao……”

Nobita đột nhiên há to miệng, hỏi:

-“Vì sao chúng ta lại không thấy cái gì? Có phải kính viễn vọng của cậu bị hỏng rồi hay không?”

Đôrêmon lắc đầu, còn chưa trả lời, Trương Sùng mở miệng nói:

-“Không chỉ có mười năm ánh sáng ở bên ngoài, một trăm triệu năm ánh sáng ở bên ngoài cũng là một mảnh màu lam sậm!”

Nobita quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Sùng không ngừng điều chỉnh tiêu cự kính viễn vọng, phía dưới màn hình hiển thị khoảng cách cũng không ngừng tăng lên, nhưng trên màn hình vẫn là một phiến màu lam sậm không chút thay đổi.

Đôrêmon lẩm bẩm nói:

-“Quá kỳ quái, đây là nơi nào? Đây là nơi nào? Tôi trước nay chưa từng nhìn thấy không trung nào như vậy, chưa từng có!”

Nobita lắp bắp kinh hãi, hỏi:

“Tinh cầu các cậu khoa học kỹ thuật phát triển như vậy như thế nào lại chưa gặp qua phiến tinh không như thế này?”

Đôrêmon cười khổ một tiếng, nói:

-“Cái kính viễn vọng này giữa tinh cầu chúng tớ phát hiện ra 14 cái vũ trụ, nhưng phiến không trung này kính viễn vọng lại không cách nào phân biệt, cho nên tớ thật sự không biết đây là nơi nào!”

Trương Sùng lắp bắp kinh hãi, nói:

-“Chẳng lẽ chúng ta hiện tại không phải ở trên địa cầu?”

Đôrêmon lắc đầu, nói:

-“Phương thức di chuyển của phi thuyền thời gian chính là đem điểm A cùng điểm B làm thành khoảng cách không gian uốn lượn, do đó điểm A cùng điểm B sẽ trùng hợp, nên cho dù vị trí điểm B có phát sinh biến hóa thì phi thuyền thời gian vẫn sẽ đến điểm B.”

Bổn Lạp Hi Đặc mở to hai mắt, nói:

-“Ý của ngươi là, địa cầu di chuyển vị trí? Địa cầu không ở Thái Dương hệ nữa?”

Đôrêmon sắc mặt căng thẳng, trầm giọng nói:

-“Trước mắt chỉ có thể giải thích như vậy! Địa cầu nhất định đã rời xa Thái Dương hệ, rời xa tất cả tinh hệ, các ngươi xem ánh sáng mấy trăm triệu năm xung quanh trong Địa cầu, chỉ có không trung, thế nhưng cái gì cũng không có, cái gì cũng không có.”

Trương Sùng chỉ cảm thấy thân mình lạnh cả người, chuyện này khó có thể tưởng tượng: Rời xa tất cả tinh hệ, đó là ở địa phương nào? Hắn thân mình đột nhiên chấn động, nói:

-“Chẳng lẽ nơi này chính là, chính là bên ngoài vũ trụ: Ngoài không gian?”

Chỉ thấy sắc mặt Đôrêmon một mảnh mê man, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía màu xanh biển trên không trung, nói:

-“Khả năng rất cao, không gian mà chúng ta đã phát hiện này khả năng chưa từng có người đến, cũng chưa từng có người dám tưởng tượng đang đứng ở ngoài vũ trụ!”

Bổn Lạp Hi Đặc thất thanh nói:

-“Ngoài vũ trụ? Đó là địa phương nào?”

Đôrêmon lắc đầu nói:

-“Không biết, ngoài vũ trụ là tất cả cực hạn, không nói các ông, chúng tôi cũng không biết đến tột cùng có hay không ngoài vũ trụ, ngoài vũ trụ đến tột cùng có bao nhiêu lớn, ở vị trí cực xa cực xa, vũ trụ ở ngoài vô hạn tuần hoàn, đến tột cùng có cái gì quả thực cũng không thể tưởng tượng.”

Mọi người nhất thời đều cả kinh ngây người, thật lâu sau thật lâu sau, Trương Sùng mới lẩm bẩm nói:

-“Cũng giống như, chúng ta tế bào trong thân thể vô hạn tuần hoàn, nếu mỗi một tế bào bên trong cơ thể chúng ta trùng hợp sinh ra một ít vi sinh vật, vi sinh vật này liền cho rằng cái này tế bào chính là toàn bộ vũ trụ. Sau đó, một ngày nào đó, chúng ta bổng dưng ho khan một cái, làm vi sinh vật thoát khỏi cơ thể chúng ta ra bên ngoài, bọn chúng cũng sẽ giống chúng ta cùng nhau mê man……”

Bạn đang đọc Đôrêmon Thám Hiểm của Fujiko Fujio
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CáConSặcNước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.