Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu đối mặt với hiểm nguy

Tiểu thuyết gốc · 1631 chữ

Bóng tối là sự bao chùm của màu đen u ám, nơi mà mọi thứ đều chìm trong biển trời đen kịt. Trên đường trở về nhà Trương Minh luôn cảm thấy sự bất an trong lòng. Nó bắt nguồn từ chính bóng tối đang bao chùm không gian này. Càng ngày cảm giác ấy càng rõ ràng hơn. Nếu ngày xưa hắn sẽ trả quan tâm gì đến việc này chỉ xem đó là sự sợ hãi bình thường của con người thì giờ đây khi đã bị cải tạo lại thân thể mọi giác quan của hắn đều nhạy bén một cách kì lạ. Hắn có thể phán đoán được rằng thứ gây cho hắn sự bất an bắt nguồn từ một nguồn sức mạnh nào đó dao động trong bóng tối. Âm thầm đưa ra một quyết định hắn thay đổi hoàn toàn hướng đi của mình. Thay vì trở về nhà hắn lại đi theo con đường dẫn tới khu công trường đã dừng thi công nhiều năm bị bỏ ngỏ. Đến một khu đất trống, xốc lại cảm xúc của bản thân Trương Minh từ từ quay đầu lại. Đối diện với hắn vẫn chỉ là bóng tối u ám khiến con người ta run sợ.

-Ta biết sự hiện của ngươi, bước ra đi.

Trương Minh nói vọng vào trong màn đêm u tối. Đáp lại Trương Minh chỉ là tiếng gió xào xạc, tiếng côn trùng kêu rả rích trong bóng tối như làm tăng thêm độ rùng rợn của bóng đêm. Chợt từ đâu truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng nghe qua có thể đoán được đây là một cô gái.

-Cũng thú vị đấy chứ, không ngờ một người tái tạo lại thể chất lại có thể phát hiện ra ta.

-Cô là ai? Chúng ta có gì cần nói chuyện...

Nói chưa dứt câu Trương Minh đã cảm thấy được sự nguy hiểm phát ra từ trong bóng tối. Tai hắn nghe thấy được trong không gian đang có thứ gì đo đi với một tốc độ rất nhanh bay về phía hắn. Vội vàng lắc mình sang bên cạnh chỉ thấy uỳnh một tiếng chiếc cột đằng sau hắn vỡ vụn không còn một mảnh. Trương Minh cảm thấy rùng mình, chỉ một chút nữa thui là hắn sẽ không còn nguyên vẹn rồi.

-Không tồi chút nào. Có vẻ như hợp chất thí nghiệm kia tái tạo ngươi rất tốt, giác quan quả nhiên rất nhạy bén có thể tránh được đòn công kích này của ta thật không tồi một chút nào.

-Rốt cuộc cô là ai? Tại sao...

Không cho hắn đưa ra bất kì câu hỏi nào chỉ nghe tiếng gió rít mạnh phía sau lưng truyền đến mang theo hơi thở của tử thần lao mạnh về phái hắn. Một lần nữa Trương Minh tránh thoát được đòn tấn công của cô gái bí ẩn đó. Nhưng lần này không còn may mắn như lần trước nữa cảm giác đau rát nơi cánh tay truyền đến khiến hắn cảm thấy ơn lạnh.

Trong bóng đêm một cô gái xuất hiện, sự kết hợp hoàn hảo giữa bộ quần áo màu đen với cái khí chất u ám của cô làm cho bất kì người nào trông thấy cũng cảm thấy cũng cảm thấy ớn lạnh từ tận xương tủy. Nhìn Trương Minh trật vật trước mặt khiến cô cười nhạt:

-Cũng không có gì đặc sắc cho lắm nhỉ? Năng lực cũng chỉ có như vậy. Ngươi còn làm ta rất chờ mong cơ đấy.

-Rốt cuộc cô muốn gì?

-Thứ ta muốn ngươi có thể cho ta sao. Một tên yếu đuối như ngươi nếu không sai thì sau 7 hôm nữa ngươi sẽ bị cái thứ trong người ngươi giết chết vậy thì ngươi có xứng đáng để hỏi ta câu đó không?

-Cái gì?? 7 ngày sau sao? Không thể nào? Hiện tại ta thấy cơ thể của ta đang rất tốt mà. Sao có thể như vậy chứ?

-Hừm, với cơ thể của học sinh cấp 3 ngươi nghĩ mình có thể chịu được cái tác dụng phụ của cái hợp chất kia sao? Thay vì chết bởi cái hợp chất kia ta sẽ giúp ngươi thoải mái hơn ngươi thấy sao?

-Thấy ta thoải mái hơn là giết ta sao?

-Ít nhất ngươi sẽ không bị dày vò bởi tác dụng phụ của thứ kia nữa.

-Hừm ta khinh. Mẹ kiếp kể cả ta có bị cái thứ kia dày vò đến chết ta cũng sẽ không chết dưới tay cô đâu.

-Hay lắm vậy bộc lộ hết tài năng của ngươi cho ta xem đi. Ta muốn coi ngươi làm sao có thể thoát khỏi ta.

Dứt lời cô gái lại chìm dần vào trong bóng tối không còn thấy bóng dáng đâu nữa.Trương Minh biết cô ấy vẫn còn đang ở đây. Tập chung một cách tuyệt đối Trương Minh tự nhắc nhở bản thân minh thật bình tình không nên hấp tấp để phải nhận hối hận. Lắng nghe tiếng gió đang gào thét xung quanh mình Trương Minh nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại để cảm nhận xác định vị trí của cô gái. Hắn có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng của cô gái đang lan tỏa trong không gian xung quay. Chợt "Rầm" một tiếng chỗ Trương Minh đang đứng vừa rồi bị lõm ra một khoảng có thể thấy cô gái vừa rồi đã ra tay rất nặng. Trương Minh nhanh chóng lách mình sang một bên tránh thoát đòn công kích của cô gái. Hắn đã có thể cảm nhận được cô ấy đang ở rất gần mình rồi. Lại "Rầm" một phát nữa vẫn chuẩn xác chỗ của Trương Minh đang đứng nhưng lần này không may mắn được như những lần trước. Đòn công kích này của cô gái đã đánh chúng vào ngực của Trương Minh làm chiếc áo của hắn bị rách một mảng to tướng. Trước ngực cũng bị một vết sước dài. Trương Minh đau nhức nhưng cắn răng chịu đựng. Lúc nãy do quá tập trung nên hắn không thể tránh kịp đòn đánh của cô. Một chút nữa thôi là hắn đã có thể phát hiện ra chỗ của cô gái rồi. Không một chút nản lòng Trương Minh lại một lần nữa nhắm mắt lại vận dụng hết khả năng của bản thân mình lắng nghe âm thanh của mọi vật xung quanh. Bất chợt hắn biến mất, điều này cũng làm cho cô gái ngạc nhiên. Rồi đột ngột một lần nữa hắn lại xuất hiện nhưng lần này là ở một chỗ cách đó năm đến sáu mét. Không sai vị trí hắn đứng bây giờ chính là vị trí trước mặt cô gái. Đưa tay túm chặt lấy cánh tay của cô bẻ ngược lại không cho cô chạy thoát Trương Minh dùng hết khả năng của mình bức cô ta nằm phải nằm xuống đất không còn sức chống trả. Cô gái cũng bất ngờ trước hành động của Trương Minh, giật mình muốn chống trả nhưng bị hắn khống chế cô hoàn toàn không có lực hoàn thủ.

-Buông ta ra tên khốn này.

-Cô nghĩ hay nhỉ. Cô muốn giết tôi bị tôi khống chế giờ lại muốn tôi buông cô ra.

-Tên khốn khiếp. Đừng để ta có thể thoát ra được ngươi không xong với ta đâu.

-Vậy cô thoát ra được rồi nói. Ta có thể tóm cô được một lần thì chắc chắn có thể tóm cô thêm một lần.

-Bằng cách nào ngươi có thể tìm ra được nơi ta đứng, ta thấy rằng thuật ẩn thân của ta rất tốt không hề có chút sơ hở nào.

-Đơn giản thui cô có thể che giấu được hơi thở của mình, có thể che dấu được mùi hương của mình nhưng trái tim của cô thì không thể nào che dấu được. Thính lực của ta cực kì tốt lên ta đã tập chung hết khả năng để có thể nghe được tiếng trái tim của cô như vậy là có thể xác định được vị trí của cô rồi. Dù cô có ở bất kì chỗ nào đi nữa chỉ cần ta tập chung ta đều có thể tìm được cô.

-Hừm,không ngờ ta lại mắc một sai lầm như vậy.

-Đến lượt ta hỏi cô rồi nhỉ? Rốt cuộc cô là ai?

-Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi sao?

-Vậy sao thế thì ta lại phải dùng biện pháp mạnh với cô rồi.

Nói xong tay Trương Minh đưa dần về phía mông của cô, nhẹ nhàng xoa nắm cảm thấy rất thoải mái. Cặp mông đầy đặn săn chắc của cô bị Trương Minh trêu đùa một cách tàn nhẫn. Cô gái cắn răng chịu đựng sự khinh nhờn của Trương Minh. Cảm thấy vẫn chưa đạt được yêu cầu mình mong muốn cánh tay Trương Minh từ từ luồn vào chiếc quần da bó sát của cô không một chút do dự đặt đưa ngón tay tới gần tiểu huyệt của cô. Cô gái rùng mình cắn chặt môi đến mức chảy cả máu vẫn cố gắng để không nói ra bất kì một lời nào. Ánh mắt cô căm hận dường như muốn băm vằn cái tên khốn nạn này ra thành nghì mảnh. Cô giờ đây rất hối hận chỉ vì một chút bốc đồng muốn đi thử sức mạnh của cái hợp chất kia mà làm cho cô phải rơi vào hoàn cảnh như hiện tại. Nhưng có hối hận thì bây giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.