Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại

Tiểu thuyết gốc · 1700 chữ

Ba năm sau.

-Kính chào quý khách và chào mừng quý khách đến với Hoa Hạ. Chúng ta vừa hạ cánh, giờ địa phương là 3 giờ 15 phút chiều. Nhiệt độ ngoài trời là 25 độ C. Vì sự an toàn của quý khách, xin quý khách vui lòng giữ nguyên vị trí, thắt chặt dây an toàn cho đến khi máy bay của chúng ta dừng hẳn và tín hiệu cài dây an toàn tắt. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý trước khi rời máy bay. Thay mặt cho hãng hàng không và toàn thể phi hành đoàn, xin cảm ơn quý khách đã bay cùng chúng tôi và hẹn gặp lại quý khách trong thời gian tới. Chúc quý khách một ngày tốt đẹp.

Tiếng thông báo hạ cánh máy bay vang lên, hầu như mọi người đều đã thức giấc để kiểm tra lại hành lý của mình thì có một người lại khác hẳn với những người còn lại. Anh ta nhìn còn khá trẻ, hai tay buông thõng, tờ báo trên mặt đang phập phồng lên xuống một cách nhịp nhàng. Dường như tiếng thông báo hạ cách kia không hề ảnh hưởng tới anh ta một chút nào. Lúc này một tiếp viên hàng không bước tới khẽ lay cánh tay của anh ta:

-Xin lỗi quý khách chuyến bay sắp hạ cánh rồi anh tỉnh lại đi ạ.

Người đó không hề động đậy mà nhịp thở vẫn đều đều. Cô gái ngồi bên cạnh anh ta hừ nhẹ một tiếng không chút kiêng dè đưa tay trực tiếp đưa tay bịt kín miệng của hắn khiến cho hắn á lên. Mọi người trên chuyến bay đều phì cười, cô tiếp viên thì ngơ ngác.

-Chị Hàm à, không thể cho tôi ngủ thêm một chút sao?

Cô gái không hề để ý đến lời nói của hắn trực tiếp đá cho hắn một phát khiến hắn phải tỉnh lại.

-Tỉnh đi, sắp hạ cánh rồi.

-Không phải còn chưa hạ cánh sao. Chị thật là đêm qua không phải vì...aaaaaaaa

Không một chút báo trước cô gái được gọi là Chị Hàm kia đưa tay véo mạnh tai của hắn.

-Cậu câm miệng lại cho tôi, dậy thu dọn hành lý đi.

Mọi người lại một lần nữa phải phì cười vì họ. Người thanh niên đó không ai khác chính là Trương Minh. Hắn trở về Hoa Hạ sau ba năm bị được Bích Hàm huấn luyện. Giờ đây hắn đã mất đi cái vẻ mặt non choẹt của mình thay vào đó là một bộ mặt trưởng thành hơn. Theo như Bích Hàm nói hắn còn đểu hơn ngày xưa rất nhiều. Trương Minh đưa mắt ra ngoài nhìn thành phố bên dưới trầm mặc: " Mọi người tôi đã trở về rồi."

Khi xuống khỏi máy bay, Trương Minh vươn vai hít một hơi thật sâu:

-Cuối cùng cũng có thể trở về. Chị muốn ở khách sạn hay tới nhà tôi?

-Đương nhiên là tôi sẽ ở khách sạn rồi, tôi vẫn chưa sãn lòng đi làm con dâu nhà họ Trương đâu?

-Thế tôi sẽ đưa chị tới khách sạn thuê phòng vậy. Ba năm rồi, tôi muốn về xem ba tôi giờ ra sao. Dù Dạ Nguyệt luôn nói với tôi rằng ông vẫn ổn nhưng tôi vẫn cảm thấy không yên tâm.

-Đi đi, tôi đã bắt cậu bên tôi ba năm rồi nên để cậu về với người nhà thôi.

-Yên tâm đi sắp xếp cho chị xong tôi mới có tâm trí mà về nhà chứ. Dù sao chị cũng là con dâu nhà họ Trương mà...haha

Trương Minh vui vẻ cười cợt.

-Cậu cứ mạnh miệng đi để tôi xem khi đối mặt với cô nàng kia cậu có dám nói như vậy không?

Bích Hàm không thèm để ý đến hắn để lại đạc cho hắn mang cô tung tăng như một cô gái mới lớn ngó đông ngó tây nhìn trông rất đáng yêu.

Sau khi bắt xe tới khách sạn, nhìn tên của nó Trương Minh không khỏi cười khổ. Cái tên khách sạn Lý Thịnh này không phải là trêu ngươi hắn sao. Nhưng cũng không có gì lạ vì tập đoàn Lý Thịnh ở thành phố Nam Phong này bao chùm rất nhiêu lĩnh vực. Họ là tập đoàn lớn nhất ở thành phố này nên tài xế đưa họ đến đây cũng không có gì lạ. Bước vào bên trong khách sạn Trương Minh cũng không bất ngờ về hào nhoáng của nó. Ba năm qua có loại khách sạn nào mà hắn chưa vào chứ. Khi bước vào quầy lễ tân Trương Minh đăng kí một căn phòng tổng thống rồi đưa Bích Hàm lên phòng. Thói trẻ con của Bích Hàm lại nổi lên, cô leo lên lưng hắn làm nũng để hắn cõng cô lên phòng. Trò này Trương Minh đã quá quen rồi, ở nước ngoài cô luôn lấy cớ là mệt mỏi để bắt hắn cõng. Trương Minh cũng không phàn nàn gì mà cõng cô một tay xách vali của cô đi lên tầng. Vừa quay người hắn đã va vào một đôi nam nữ. Vừa định xin lỗi thì người phụ nữ kia đã la toáng lên:

-Mẹ ngươi chứ! Không có mắt à.

Trương Minh nhìn người phụ nữ sau đó lại quay ra nhìn người con trai đi bên cạnh cô ta. Thật là trêu ngươi mà. Người con trai kia không phải Trần Đức sao.

-Đã lâu không gặp, quản cho tốt người đàn bà của mày đi.

Trương Minh khinh thường nhìn hắn.

-Mẹ mày chứ, mày nói cái gì? Mày có tin tao kêu bảo an tới đuổi mày ra khỏi đây không?

-Ngày xưa ăn đòn vẫn chưa đủ nhỉ? Bây giờ còn có cả gan để mà đuổi tao đi cơ đấy?

Trương Minh nhìn hắn với ánh mắt xem thường. Lúc đầu hắn cũng không có ý định vào nơi này nhưng đến rồi mà không vào thì cũng không được. Vừa hay tên Trần Đức này tới làm cho hắn có một lý do chính đáng rời khỏi đây. Lúc này Bích Hàm trên lưng hắn mới đưa mắt nhìn:

-Sao vậy?

-Không có gì? Chị cứ ngủ đi tôi sẽ thuê một khách sạn khác cho chị.

-Ờ.

Cô lại một lần nữa tựa đầu lên vai hắn ngủ ngon lành, Trương Minh cõng cô ra đến cửa thì Trần Đức hô với theo.

-Đứng lại. Mày đụng vào bạn gái tao mà định bỏ đi như vậy sao.

Trương Minh đưa đôi mắt thách thức nhìn hắn:

-Ồ vậy mày định làm gì tao nào? Nhanh lên tao không có thời gian để giỡn chơi với mày đâu.

Sự việc đã hấp dẫn sự chứ ý của mọi người trung quanh. Bọn họ rất bất ngờ khi chàng trai trẻ kia đang cõng bạn gái của mình trên lưng mà vẫn có thể to tiếng với người khác như vậy. Một vài cô gái trẻ còn tỏ ra hâm mộ với Bích Hàm, ao ước được bạn trai của mình cõng đi như vậy.

Trần Đức thấy mọi người chú ý tới bên này thì hô lớn với bảo an. Hắn chắc chắn không thể để Trương Minh có thể dễ dàng đi như vậy:

-Mấy người chặn hắn lại bắt hắn quỳ gối xin lỗi bạn gái tôi.

Mấy người bảo an ở đây đều quen mặt Trần Đức, biết được hậu trường vững chắc sau lưng hắn nên không một chút e dè tiến tới chặn đường của Trương Minh.

-Xin lỗi quý khách, phiền cậu hãy xin lỗi Trần thiếu gia nếu không chúng tôi sẽ không để cậu đi được.

Mặt Trương Minh không chút biểu cảm.

-Các người đủ tự tin để chặn tôi lại chứ.

Dứt lời hắn không hề báo trước mà trực tiếp đạp thẳng một đạp vào tên bảo an đằng trước hắn, sau đó làm một động tác tung người đầy hoa mĩ đạp thẳng vào tên bên cạnh. Mấy tên còn lại thấy đồng đội bị đánh cũng lao tới muốn lấy đông địch ít. Nhưng bọn họ đã nhầm, mặc dù cõng Bích Hàm trên lưng nhưng đông tác của hắn không hề có sự khó khăn nào cả. Ba năm ở bên Bích Hàm cũng không phải để làm cảnh, theo như cô ấy nói thì phương thức mà cô huấn luyện cho hắn chính là phương thức mà quỷ. Hắn có thể trải qua được sự huấn luyện khắc nghiện của cô thì không có lý do gì mà hắn lại sợ mấy tên bảo an này cả. Ngay cả khi không sử dụng dị năng thì hắn vẫn dư sức hạ gục những tên bảo an một cách nhanh chóng. Sự thật chứng minh là chỉ sau vài phút cả chục tên bảo an khách sạn đều nằm bẹp dưới chân hắn. Vụ việc này khiến cho nhưng người đứng xem chỉ có há mồn ra mà thán phục. Sau khi đám bảo an nằm xuống hết Trương Minh quay đầu cười với Trần Đức. Điệu cười của hắn khiến mọi người trong đại sảnh đều ớn lạnh. Khoảnh khắc khóe miệng hắn nhếch lên cũng chính là lúc hắn đá thẳng vào mặt của Trần Đức khiến cho hắn bay ngược ra đằng sau. Mọi người xung quanh cũng giật mình vì động tác của hắn quá nhanh rất khó có thể trông thấy rõ được. Cô gái đi bên cạnh Trần Đức trợn tròn mắt kinh ngạc, tiếp theo đó cô ta cũng hét lên một tiếng bay ngược về chỗ mà Trần Đức vừa ngã xuống.

-Ta sẽ không có thói quen cho qua việc người khác nói xấu ta. Có trách thì cũng trách các ngươi chọc nhầm người mà thôi.

Bỏ lại một câu nói, Trương Minh tiếp tục cõng Bích Hàm trên lưng trước ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh hiên ngang bước khỏi đại sảnh khách sạn Lý Thịnh.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.