Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bích Hàm giận

Tiểu thuyết gốc · 1623 chữ

Khi chiếc xe của Bích Hàm đỗ trước cổng căn biệt thự, bên trong đèn điện vẫn sáng có lẽ các cô gái vẫn chưa ai ngủ cả. Thấy tiếng xe về, ngay lập tức từ trong nhà các cô gái chạy vội ra. Bích Hàm xuống xe đỡ Trương Minh xuống cùng cô gái kia, chúng nữ không một ai quan tâm đến cô gái cả. Thứ họ để tâm bây giờ chính là Trương Minh đang vô lực không khác gì bị liệt kia.

-Hắn bị sao vậy? Sao trên cơ thể toàn máu vậy? Không phải bị thương nặng rồi chứ?

Bích Hàm không nói gì, đỡ Trương Minh đi thẳng lên trên lầu vào trong phòng của cô. Các cô gái cũng muốn bước vào theo nhưng Bích Hàm đã đóng xầm cửa lại. Trước khi đóng cửa cô không quên căn dặn mấy cô gái:

-Các em không cần vào đâu, chị và hắn có chút việc. Không cần lo lắng, Tình Tình em hãy thu xếp phòng cho cô bé kia nhé. Cô ấy là người giúp Trương Minh đó.

Nói xong cánh cửa phòng đóng lại. Các cô gái nhìn cửa phòng đóng lại không một ai có ý kiến gì cả. Họ biết hiện tại chỉ có Bích Hàm mới giúp đỡ được cho Trương Minh. Chỉ Tình quay đầu nhìn chúng nữ:

-Chúng ta đi thôi. Để chị Hàm giúp hắn đi. Bạn theo mình đi lên tầng nhé. Trên đó là phòng dành cho khách, có đầy đủ đồ dùng đầy đủ rồi.

Sau đó cô quay sang Tâm Nhi:

-Tâm Nhi bạn và cô ấy có thân hình gần giống nhau, cậu cho cô ấy mượn đồ nhé.

Tâm Nhi không nói gì chỉ gật nhẹ đầu sau đó quay người bước về phòng.

Từ lúc bước vào cô gái đã kinh ngạc trước sự lộng lẫy cửa căn nhà này. Đây quả là một nơi mà chỉ có người có tiền mới có thể chạm vào mà. Cô cũng khá tò mò về mối quan hệ của những cô gái này và chàng trai kia.

Lúc này trong phòng của Bích Hàm, Trương Minh đang được tẩy rửa lại cơ thể của mình. Phải nói căn biệt thự này khá tiện nghi vì trong mỗi phòng đều có một phòng vệ sinh riêng nên khá tiện ích. Bích Hàm một bên lạnh mặt tẩy rửa cho hắn. Trương Minh cảm nhận được sự tức giận trong con người cô.

-"Chị Hàm à, sao thế?"

Cô im lặng tẩy rửa những vết máu trên cơ thể của hắn hoàn toàn không để ý đến hắn. Trương Minh biết cô ấy tức giận cũng là vì lo lắng cho hắn nên hắn cũng không dám hỏi thêm nữa. Sau khi tẩy rửa cho hắn xong, cô rìu hắn quẳng lên giường, xoay người với một con dao nhỏ bên cánh tủ. Trương Minh hiểu cô chuẩn bị làm gì, hắn đưa mắt dõi theo hành động của cô. Bích Hàm trực tiếp cắt một ngón tay cho máu của mình chảy ra, sau đó đưa ngón tay ấy vào trong miệng của hắn. Máu của cô sau khi chảy vào miệng của hắn dần hòa tan vào nhau. Cảm thấy đã đủ cô rút tay khỏi miệng của hắn, quay vào trong nhà tắm bỏ mặc hắn nằm ở đó. Máu của Bích Hàm đi vào cơ thể của Trương Minh hòa tan vào nhau. Như có một luồng sức mạnh nào đó đang kích thích năng lượng trong cơ thể hắn. Dần dần ngón tay của có chút động đậy, các bộ phận khác cũng đang được hồi phục một cách nhanh chóng. Năm phút sau hắn đã hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường. Ngồi dậy hắn muốn bước vào trong phòng tắm với Bích Hàm nhưng có một luồng năng lực nào đó trực tiếp đóng khung hắn lại không cho hắn di chuyển ra khỏi giường. Trương Minh biết đây là gì, hắn không còn cách nào khác đành ngồi lại giường đợi Bích Hàm bước ra. Nửa tiếng sau, Bích Hàm từ phòng tắm bước ra, trên người quấn một chiếc khăn tắm che đi những đường cong lồi lõm trên cơ thể mình.

-Chị Hàm à, không đến mức giam tôi trên giường như vậy chứ?

Bích Hàm lừ mắt với hắn, hừ một tiếng. Luồng sức mạnh kia dần biến mất, Trương Minh vội vàng bước xuống giường đi tới trước mặt cô ôm lấy cô. Bích Hàm không phản kháng mặc kệ hắn ôm cô đi về phía giường. Trương Minh rất hiểu Bích Hàm, cô càng im lặng như vậy càng có nghĩa là cô đang rất giận dữ. Hắn cũng không muốn làm cô tức giận vì vậy hắn chỉ ôm cô lên giường không vọng động gì cả.

-Chị sao thế? Không phải tôi vẫn ổn đây sao?

Bích Hàm nghe câu nói vẫn ổn của hắn cơn tức giận bộc phát, cô thẳng tay tát vào mặt hắn một cái đau điếng:

-Vẫn ổn sao? Nếu không có cô gái kia liệu cậu còn ổn không?

Trương Minh không nói gì mà chỉ lặng lẽ ôm cô. Hắn biết đây là cô thực sự lo lắng cho hắn. Nếu như đánh hắn cô cảm thấy tốt hơn thì hắn có thể để mặc cô đánh.

-Không phải chỉ có mấy tên người thường thôi sao? Có đến mức phải dùng đến nó để rồi ra nông nỗi như vậy?

Trương Minh lý nhí nói:

-Tại hắn mang cha ra đe dọa, tôi cũng không thể để cha mình có một chút nguy cơ nào vì vậy mới sử dụng nó.

Bích Hàm hừ một tiếng, bàn tay không tự chủ được đặt lên dấu tay trên mặt hắn xoa nhẹ. Thực ra cô không muốn tát hắn, đánh hắn trong lòng cô cảm thấy đau hơn nhiều. Trong các cô gái, Chỉ Tình là người quen biết hắn và có tình cảm với hắn lâu nhất nhưng nói về độ thân cận với hắn thì không ai có thể vượt qua cô được. Dù mới quen biết hắn được ba năm nhưng trong ba năm đó cô và hắn đã trải qua biết bao nhiêu chuyện nên tình cảm của hai người có thể nói là còn thân cận hơn Chỉ Tình rất nhiều:

-Lúc tôi ở đó đáng ra tôi phải trực tiếp giết chết bọn hắn như vậy cậu cũng không rơi vào hoàn cảnh đó.

Trương Minh gạt bỏ ý kiến của cô:

-Không được. Trước mặt cha tôi, sao có thể để chị ra tay chứ. Không thể để ông ý thấy con dâu của nhà họ Trương là một ác nhân được.

Bích Hàm không nói gì chỉ hừ một tiếng. Bàn tay của Trương Minh không biết từ lúc nào đã đặt lên bầu ngực căng tròn của cô nhẹ nhàng xoa nắm:

-Chị gọi cho Dạ Nguyệt kêu cô ấy đưa một vài người về bên này đi. Chúng ta cần dùng tới người rồi.

Bích Hàm hơi cong người để bàn tay của hắn dễ dàng hoạt động hơn:

-Cậu tính làm gì sao? Không phải kế hoạch của chúng ta sẽ để một thời gian nữa mới tiến hành sao?

-Kế hoạch hiện tại có chút thay đổi, tôi muốn đêm mai người của chúng ta sẽ có mặt ở đây.

Vừa nói hắn đã cởi phăng chiếc khăn tắm của Bích Hàm, đôi môi nhẹ nhà đặt một nụ hôn sâu lên môi của cô. Hai người vừa bàn công việc vừa không ngừng mây mưa khiến cho căn phòng ngập tràn mùi hoan ái.

Trái với cảnh sắc trong phòng, lúc này tại căn biệt thự của Thanh Chính Dương lại là một sự ảm đạm đây tăm tối. Thanh Chính Dương ngồi trên ghế nhìn thi thể đứa con trai của mình đặt dưới đất. Khuôn mặt ông lặng hẳn đi, trong thoáng chốc dương như ông già đi mấy tuổi vậy. Làm gì có ai trông thấy cái chết của đưa con trai duy nhất của mình mà không bàng hoàng chứ. Lúc này một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc như một quý bà đích thực chạy từ ngoài vào:

-Ai chứ, là ai chứ, sao lại có thể giết con của tôi?

Sau khi nhìn thấy Thanh Chính Dương ngồi trên ghế, dưới đất thi thể con trai của bà bị cắt đứt cuống họng, gân tay gân chân đều bị cắt sạch khiến cho bà ta không kìm được cảm thấy kinh hoàng. Bà ta lao tới bên cạnh Thanh Chính Dương gào khóc:

-Mình à, là kẻ nào nhẫn tâm vậy, anh phải bắt hắn đền mạng cho con trai của chúng ta. Nhất định phải bắt bằng được hắn.

Vừa nói bà vừa lay lay bàn tay của ông. Thanh Chính Dương vốn đã phiền rồi bà ấy còn gào khóc đủ kiểu nữa càng làm ông khó chịu hơn. Đẩy bà ta ra, trực tiếp tát mạnh vào mặt của bà ta một cái khiến cho bà ta lăn ra đất nhìn ông với anh mắt đầy hoảng sợ:

-Còn không phải do bà nuông chiều nó sao. Giờ ồn ào với tôi có tác dụng gì chứ?

Lúc này một tên đàn em vội chạy từ ngoài vào:

-Đại ca, chúng ta không tìm được kẻ giết Thanh ca. Người của chúng ta đến nơi thì hắn đã biến mất.

-Cái gì? Tao không quan tâm chúng mày dùng cách nào cũng phải đưa hắn về đây cho tao.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.