Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi kích thích

Tiểu thuyết gốc · 1701 chữ

Tạ Đình Phong vẫn có chút lo lắng bước ra ngoài nhìn Phi Dương vừa bị Trương Minh ném xuống lầu. Thấy hắn đang lững thững bò đậy, cậu ta mới thở ra một hơi. Ít nhất không chết người là tốt rồi. Còn lại thì để tên kia tự chịu trách nhiệm vậy. Quay lại phòng cậu ta không khỏi nhắc nhở Trương Minh:

-Hắn là con của phó chủ tịch thành phố đó. Chức vị chỉ kém cha tôi một chút thôi, tôi cũng rất khó có thể ra mặt giúp cậu được.

Trương Minh vòng tay ôm Tạ Uyển Nhi một cách thân mật, cảm giác ôm cô gái nhỏ này thật thú vị khiến hắn muốn ôm mãi không rời tay. Hắn nhàn nhạt đáp:

-Cậu không cần lo cho tôi đâu. Tôi đã nói tôi sẽ chịu trách nhiệm mà. Cậu cứ đi tiếp khách của cậu đi.

Tạ Đình Phong cũng không dần rà gì nữa mà đi thẳng tới chỗ đám công tử mà hắn đang nói chuyện lúc nãy. Ánh mắt thỉnh thoảng sẽ lướt qua bên này tránh cho Trương Minh lại gây chuyện nữa thì khổ.

Trương Minh lúc này lại rất tận hưởng sự thoải mái khi Tạ Uyên Nhi đang nằm trong lòng mình, cặp ngực căng mọng của cô áp vào người hắn khiến hắn kiềm chế muốn đưa tay lên kiểm tra sự co dãn của nó.

Tưởng trừng từ giờ đến cuối buổi tiệc sẽ không ai đến tìm hắn nữa không ngờ lại có một cô gái khác đi đến trực tiếp ngồi sang bên cạnh của hắn. Đưa một ly rượu tới trước mặt hắn:

-Ta làm quen được chứ?

Trương Minh hoàn toàn không có hứng thú tán gái ở đây. Mặc kệ sự có mặt của cô gái, hắn vẫn thoải mái thân mật với Uyên Nhi. Tạ Uyên Nhi đang tận hưởng sự ngọt ngào từ cái ôm của Trương Minh, hoàn toàn không còn chú ý gì tới xung quanh nữa. Cho nên sự xuất hiện của cô gái này cô hoàn toàn không để ý đến.

-Cậu thật thú vị, chưa có một tên đàn ông nào dám không để ý đến Trịnh Khả Khả tôi cả. Cậu là người đầu tiên đó. Thật đặc biệt.

Trịnh Khả Khả cười, một hơi uống cạn ly rượu, nói với Trương Minh. Với vẻ đẹp trời sinh của cô quả thật rất khó ai có thể cưỡng lại được. Từ khuôn mặt cho tới dáng người đều được xếp vào hàng cực phẩm, vẻ đẹp này có thể gần sánh ngang được với Bích Hàm. Có chăng cô chỉ thua kém Bích Hàm ở sự già dặn, từ trải mà thôi. Khi Khả Khả đến bên cạnh Trương Minh đã khiến thu hút cái nhìn của rất nhiều người. Mọi người đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô gái.

-Cũng đâu có gì đặc biệt đâu mà bắt tôi phải để ý chứ?

Trương Minh hờ hững buông một câu trực tiếp khiến mọi người trong phòng đều muốn lao lên xử đẹp hắn. Như vậy mà còn không đặc biệt ư? Chưa cần xét về gia thế chỉ cần khuôn mặt xinh đẹp kia còn chưa đủ để cho hắn thấy đặc biệt sao?

Khả Khả nghe hắn nói vậy không một chút tức giận thay vào đó cô lại nở một nụ cười ngọt ngào như muốn làm điên đảo chúng sinh vậy:

-Haha, cậu thật thú vị. Cũng đúng tôi cũng làm gì có gì đặc biệt đâu chứ? Nhưng mà cậu thu hút sự chú ý của tôi rồi, mà thứ tôi chú ý đến tôi sẽ dùng mọi cách để có được. Cậu nói tôi lên làm gì bây giờ?

Trương Minh có chút hết cách, nhẹ nhàng cầm ly rượu của mình lên uống cạn, sau đó quay sang nhìn cô gái một lượt từ đầu đến chân. Cái nhìn của hắn thật khiến đám đàn ông trong phòng muốn móc mắt của hắn ra làm bi bắn mất. Không phải nói không có gì đặc biệt sao? Có nhất thiết phải mở mắt tròn xoe nhìn người ta như vậy không? Khả Khả hoàn toàn không để ý tới ánh mắt sỗ sàng của hắn. Cô còn cố ý ưỡn ngực tạo dáng thật gợi cảm để khiêu khích hắn. Trương Minh sau khi nhìn cô một lượt, hắn quay lại nói thầm vào tai Tạ Uyên Nhi một điều gì đó. Tạ Uyên Nhi lúc này cũng đã tỉnh táo trở lại nhưng cô cũng không xen vào chuyện của Khả Khả và hắn. Cô khá thông minh, cô biết nếu hắn có được sự ủng hộ của Khả Khả thì sau này ở cái đất Nam Phong này hắn sẽ có được một sự trợ giúp rất lớn. Sau khi nghe Trương Minh thì thầm xong khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng đầy ngượng ngùng đánh hắn. Ánh mắt cô vô tình cũng lướt qua Khả Khả một lượt, sau đó rời đi. Mọi người đều rất tò mò về việc mà Trương Minh nói với Tạ Uyên Nhi. Người tò mò nhất đương nhiên chính là Khả Khả. Cô lờ mờ có thể đoán được điều hai người họ nói với nhau chắc chắn có liên quan tới bản thân mình, nhưng cô không cách nào xác định được. Cô hỏi:

-Hai người nói gì vậy. Dường như có liên quan đến tôi sao?

Trương Minh một lần nữa quay qua nhìn cô gái:

-Nói gì không quan trọng, chúng ta chơi một trò chơi kích thích, cô dám không?

Mọi người trong phòng lúc này đã đặt toàn bộ chú ý tới hai người. Khi nghe nói có trò chơi kích thích thì ai ai cũng đầy háo hức muốn xem trò vui. Trịnh Khả Khả có chút ngạc nhiên, cô không ngờ hắn rủ cô chơi trò chơi:

-Được thôi, cậu muốn chơi gì? Nếu kích thích sao không tìm một phòng riêng tôi và cậu cùng chơi?

Không một chút suy nghĩ, Khả Khả đồng ý một cách dứt khoạt. Trương Minh gật nhẹ đầu cười:

-Không cần đâu. Tôi không có thói quen làm việc dấu diếm thôi. Tôi sẽ nói ra một vài bí mật mà không một ai trong phòng này được biết về cô. Nếu đúng cô phải hôn tôi một cái, nếu không đúng tôi sẽ để cho cô tùy muốn sao cũng được cô đồng ý không?

Khả Khả có chút tò mò xen lẫn sự ngạc nhiên. Đưa mắt nhìn Trương Minh một lượt trông thấy vẻ mặt hờ hững của hắn khiến cô có một cảm giác hắn đang cô tình kích mình để mình tránh xa hắn vậy. Trong đầu cô không khỏi nghĩ trả phải là bí mật không ai biết sao? Trên cơ bản tên kia rất khó có thể biết được bí mật của cô vì dù sao hôm nay cũng là lần đầu hai người gặp nhau mà. Tự thuyết phục bản thân mình, cô mạnh mẽ gật đầu nhìn chằm chằm Trương Minh:

-Được thôi. Tôi cũng không tin cậu có thể biết được bí mật của tôi.

Trương Minh thấy cô đồng ý dễ dàng như vậy cười:

-Sảng khoái, rất hợp với tôi. Chúng ta bắt đầu thôi. Đầu tiên hôm nay cô không hề mặc quần lót bên trong đúng chứ?

Câu nói của Trương Minh tuy không lớn nhưng hầu như cũng đủ mọi người trong phòng đều nghe thấy được. Mọi người đồng loạt hướng về phía Khả Khả nhưng vì vướng chiếc bàn ngăn cản nên không ai có thể thấy gì cả. Khả Khả giật mình, việc không mặc quần lót này đúng là không một ai trong phòng này có thể biết được. Nghe Trương Minh nói xong cô thấy thật hoảng sợ nhưng nó chỉ thoáng qua. Cô cười nhẹ nhàng vươn tới ôm cổ hắn chứng tỏ cho câu nói của hắn hoàn toàn chính xác. Mọi người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.

-Cậu thật là, chuyện như vậy mà nói ra không phải làm tôi mất mặt sao.

Nói xong cô chủ động đưa dâng đôi môi ngọt ngào của mình cho hắn. Trương Minh không một chút kinh ngạc nào cả. Hắn còn bạo dạn ôm lấy vòng eo cô một cách đầy thân mật đến mức người không biết còn tưởng rằng họ là một đôi tình nhân đã yêu nhau từ rất lâu rồi. Uyên Nhi bên cạnh nhìn hai người đang hôn nhau một cách nồng nhiệt như vậy trong lòng thầm có chút ghen tỵ nhưng nó chỉ thoáng qua mà thôi. Trịnh Khả Khả nhả đôi môi của Trương Minh ra quay lại vị trí của mình. Chiếc lưỡi của cô nhẹ nhàng liếm bờ môi mọng của mình một cách đầy quyến rũ:

-Tôi càng ngày càng thích cậu mất rồi. Trò này kích thích như vậy chi bằng chúng ta tăng thêm thứ để cược đi. Tôi không tin tôi còn một bí mật nào mà cậu có thể biết cả. Nếu cậu nói đúng đêm nay tôi là của cậu. Nếu sai thì cậu chết chắc. Cậu dám chứ?

Trương Minh rót đầy ly rượu của mình, giọng nói tràn đầy tự tin đáp lại cô:

-Không có gì tôi không làm được, nhưng tôi không có thói quen để người phụ nữ đã có quan hệ với mình chung đụng với người khác. Chi bằng nếu tôi nói đúng thì chị trở thành người phụ nữ của tôi. Cô thấy sao?

Trịnh Khả Khả nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của hắn, trong lòng không khỏi thoáng chốc do dự:

-Để tôi là người phụ nữ của cậu không sợ Uyên Nhi ghen sao?

Trương Minh cười:

-Uyên Nhi nhà tôi rất ngoan, cô không cần bận tâm. Lời mà Trương Minh tôi nói ra thì chắc chắn tôi có đủ khả năng để chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.