Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chớm Nở

Tiểu thuyết gốc · 1652 chữ

Hai người một trước một sau đi vào nhà bếp , trên bàn anh có tất cả 8 người mọi ánh mắt của đều dồn sự chú ý về phía cô , Thiên Nhi ngẩng mặt lên nhìn mọi người thì lại chạm ngay ánh mắt lạnh lùng của Vương Ảnh Quân cô sợ hãi đi nhanh về phía anh chính cái sự mải đi không nhìn đường đó đã làm cô đâm vào anh rồi ngã ra .

Du Hàn quay người lại thấy cô ngã ra đất anh ngồi xuống đỡ cô lên nói "Sao cháu lại không cẩn thận như vậy nào để chú xem có xước chỗ nào không ."

Mọi người nghe anh mấy cái câu anh nói dài nhất lịch đấy cũng phải há hốc mồm , ngạc nhiên .

Thiên Nhi lắc đầu " Cháu không sao , chú Du Hàn cháu đói rồi chúng ta ăn thôi ."

Du Hàn gật đầu bế cô lên ghế ngồi bên cạnh mình , anh ra hiệu cho người làm mang đồ ăn lên rồi quay ra nói với mọi người " Mọi người cứ coi Thiên Nhi là người trong nhà mình vậy nên không được bạc đãi cô bé nếu mà để tôi biết cứ chuẩn bị đi ."

Anh vừa nói vừa gắp thức ăn cho cô , Thiên Nhi đến lúc này mới dám ngẩng mặt lên đối mặt với Bích Vân cô nói " Èm chào chị Bích Vân lâu rồi không gặp ."

Bích Vân nghe cô cuối cùng cũng gọi tên mình nên cô vui vẻ gật đầu " Chị tưởng em không nhớ chị cơ chị buồn thật đó ."

Thiên Nhi thấy cô buồn cô đi một vòng xang bàn bên kia ngồi bên cạnh cô vừa nói vừa miêu tả lại dáng vẻ của Bích Vân cô vui vẻ cười phá tan mọi sự sợ hãi kể từ khi đến đây .

Lam Phong anh là một người con trai có dáng vóc thon thả không cao to như những người khác , ở đây anh là một bác sĩ giỏi lại còn có cái tài nói năng nhỏ nhẹ ai cũng thích nữa . Thiên Nhi nhìn thấy anh trai đẹp trai này cô thấy rất thích nên chạy đến ôm lấy anh nói " Anh trai anh tên gì vậy ."

Anh tên là " Bạch Đằng Kỳ còn em tên là gì ."

Thiên Nhi cười với anh " Thiên Nhi ạ , em rất thích cái tên của anh nha ."

Du Hàn nhìn đồng hồ trên tay xong nói " Thiên Nhi ngày mai cháu còn đi học nữa nên đi nghỉ sớm đi ."

Thiên Nhi quay ra nhìn anh xong gật đầu " Vậy tạm biệt mọi người chúc mọi người ngủ ngon ." Cô nói xong chạy đến chỗ anh nói " Chú tối nay cháu ngủ ở đâu ."

Du Hàn " Cháu tối nay ở phòng của chú mai rồi có người sẽ giúp cháu dọn phòng được chứ ."

Thiên Nhi " Thôi không cần đâu ạ , cháu xang phòng chị Bích Vân cũng được ."

Du Hàn nhúi mày " Cháu sợ chú sao ."

Thiên Nhi lắc đầu " Không phải ạ ."

Du Hàn " Oh , vậy cháu nên làm như thế nào để chú tin cháu đây ."

Thiên Nhi cúi đầu hai tay cô cứ bấu chiếc váy màu trắng công chúa của mình đến nhăn nhó , anh thấy vậy cuối cùng cũng không trêu cô nữa ngồi xuống xoa đầu cô nói " Thôi , cháu ngủ ở đây đi chú ra sofa ngủ ."

Thiên Nhi gật đầu nói nhỏ " Chúc chú Du Hàn ngủ ngon '

Du Hàn đang đi thì đứng lại bên môi anh khẽ nhếch miệng cười xong anh nói " Chúc tiểu Nhi ngủ ngon ."

Thiên Nhi thấy anh đi ra khỏi phòng rồi cô ngồi xuống cuối giường , cô đưa tay lên ngực của mình tiếng tim đập rất nhanh , rất nhộn nhịp cô ngồi đơ đó lặp lại từng câu từng chữ mà anh vừa nói với mình cô vui vẻ cười , lăn hết bên này đến bên khác trên chiếc giường có mùi hương bạc hà của anh .

Giữa đêm có tiếng động ở dưới nhà kèm theo thói quen lạ giường của mình cô tỉnh dậy bước ra khỏi phòng thấy anh đang nằm trên sofa trên tay có kẹp một tập văn kiện cô cố gắng gỡ nó ra một cách nhẹ nhàng để anh không tỉnh giấc , đến khi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng cô lấy chiếc chăn ở dưới chân đắp lên cho anh xong mới nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa .

Xuống dưới nhà cô thấy một đoàn người mặc quần áo màu đen đang chạy vòng quanh sân , cô đi đến xem thì chưa kịp bước chân đến gần đã bị Vương Ảnh Quân chặn lại nói " Tiểu thư đừng đến gần họ đang tập luyện ."

Thiên NHi nghe anh cứ nói tiểu thư là cô không thích nên " Anh đừng có gọi em như vậy em nghe không quen chút nào , anh cứ gọi em như mọi người gọi đi ."

Vương Ảnh Quân gật đầu dắt cô ra đằng sau vườn hoa hồng cho cô đi dạo vừa đi anh vừa nói " Thiên Nhi em không ngủ được sao"

Thiên NHi lắc đầu buồn bã nhìn anh " Anh có thể cho em biết tên anh không ."

Vương Ảnh Quân mặt vẫn lạnh lùng nhìn cô " Vương Ảnh Quân ."

Thiên Nhi gật đầu " Quân ca , anh là gì của chú Du Hàn vậy ."

Vương Ảnh Quân vẫy cô ngồi xuống thảm cỏ xanh tươi tốt hàng ngày được chú Minh và thím Lan cùng mấy người giúp việc chăm sóc nói " Anh á , thật ra cũng không là gì cả anh chỉ là bạn của chú em thôi cứ coi như anh ăn nhờ ở đậu đi ."

Thiên Nhi cười " Quân ca em thấy chú Du Hàn ngủ mà cũng phải ôm một tập tài liệu dày cộp giống như ba em vậy có phải họ rất nhiều việc đúng không ạ ."

Vương Ảnh Quân nhìn cô nói " Đúng đó đặc biệt là Du Hàn ."

Vương Ảnh Quân nằm xuống thảm cỏ nhìn bầu trời đêm lúc rạng sáng , anh nằm đó nhìn đến khi không biết mình ngủ từ lúc nào đúng lúc đó Du Hàn từ đâu đi đến nói " Sao cháu không ở trong phòng ra ngoài này làm gì ."

Thiên Nhi ngẩng mặt lên nhìn anh xong lại

Nhìn xang người bên cạnh đang ngủ như chết cô cố gắng lay lay Vương Ảnh Quân " Quân ca dậy đi , đừng ngủ ở đây không tốt đâu cảm lạnh đó ."

Vương Ảnh Quân cố gắng ngồi dậy " Xin lỗi em , anh ngủ quên mất ."

Thiên Nhi lắc đầu " Không sao ạ , anh vào trong đi đừng ngủ ở đây lạnh lắm ."

Vương Ảnh Quân đứng dậy thì đối mặt với cái ánh mắt như sắp giết người của đứa bạn mình anh quay lại nhìn cô xong cố gắng đi thật nhanh khỏi ánh mắt đó .

Thiên Nhi nhìn ẢNh Quân từ nãy đến giờ không hiểu gì cả , cô quay ra nhìn anh định nói thì lại hắt xì anh đi đến lấy áo khoác lên cho cô xong nói " Tại sao lại ra đây ."

Thiên Nhi " Cháu không ngủ được ."

Du Hàn gật đầu " Ừ ."

Vào trong phòng cô lên giường đắp chăn xong vẫn thấy anh đứng đó cô hơi tò mò nói " Sao chú không ngủ đi , chú đứng đó làm gì ."

Du Hàn " Chú đợi cháu ngủ xong rồi chú ngủ ."

Thiên Nhi tốc chăn dậy đi đến chỗ anh " Vậy chú lên giường ngồi cho ấm đi không lạnh đó , cháu nằm bên cạnh chú ngủ nha ."

Du Hàn gật đầu " Ừ ."

Trong căn phòng ấm áp phản chiếu ánh điện của đèn ngủ , một người nằm một người ngồi trên chiếc giường giản dị , căn phòng chỉ với hai tông màu xám đen nhưng nó cũng làm nổi bật lên hai con người đang càng lúc càng chìm sâu vào giấc ngủ của mình .

Sáng ngày hôm sau ánh sáng xuyên qua chiếc của sổ màu trắng với làn gió mùa thu mát mẻ , Du Hàn vừa mở mắt ra thì hình ảnh bé nhỏ có hương thơm của mùi sữa thoang thoảng phảng phất bên cạnh anh đang nằm ngủ một cách ngon lành .

Không những thế cái cánh tay tinh nghịch và đôi chân không để đúng chỗ đang cố gắng tìm tòi một cái gì đó , anh nhìn thấy tay cô đang ôm eo và chân thì lại gác xang một bên chân anh .

Du Hàn nhìn thấy một màn cảnh này anh cũng phải lắc đầu không thể ngờ được mình vậy mà lại dung túng cho con của đứa bạn thân của mình như vậy .

Vương Ảnh Quân đang chạy bộ dưới sân thấy anh hôm nay dở chứng chạy bộ , Ảnh Quân chạy đến gần anh nói " Sao hôm nay có nhã hứng chạy bộ thế ."

Du Hàn " Việc của mày ."

Vương Ảnh Quân " À , đúng rồi đứa bé hôm qua mày mang về là con của Bối Nhất Hàn sao ."

Du Hàn gật đầu " Ừ ."

Vương Ảnh Quân cười tà mị nhìn anh " Thảm nào ."

Bạn đang đọc Du Hàn Anh Có Còn Yêu Em Không sáng tác bởi LNBcoldly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LNBcoldly
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.