Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở rộng quán (3) Yên bình

Tiểu thuyết gốc · 3723 chữ

Hai khuôn của chủ nhân trong quán hiện lên báo hiệu điều chẳng lành cho Sayo và những người khác. Bulat và Bols khi nhìn thấy vẻ mặt vô cảm nhưng mang đầy sát khí của Sheele và khuôn mặt ác quỷ của Seryu thì hai người đó cũng cảm nhận được một điềm gì đó chẳng lành.

Ieyasu từ dưới nhà cũng chạy lên xem xét, cậu ta thấy tình không pỏn bèn lấy vũ khí ra mà trợ giúp Sayo, dù sao thì hai người là bạn nối khố với nhau nên việc bảo vệ cô cũng là nghĩa vụ của cậu.

Sheele cố nặng ra một nụ cười bình tĩnh nhất có thể để hỏi Sayo:

-Ông chủ đâu rồi Sayo ?

Sayo nghe thế im bặt, cô bây giờ chỉ biết nắm chắc lấy cây cung của mình trong để có thể giữ được chút gì đó được gọi là hy vọng. Jack cũng khá tâm lý khi tạo nên một kết giới ngăn cách âm thanh, bây giờ Jack cũng không thể giúp Sayo được vì cậu còn bận chuyện hệ thống nên không thể giúp cô được, lâu lâu mới thấy Jack vô dụng như vậy.

Nên cuộc chiến với hai người này, Sayo phải tự chiến đấu một mình, đây có thể là cái quả báo mà cô phải gánh khi chủ mưu tới tận hai vụ mây mưa của Bách.

Sayo kéo căng dây cung mình lên chuẩn bị bắn thì Seryu phóng lại chỗ cô khiến Sayo bất ngờ không kịp phản ứng. Nắm lấy thời cơ, Seryu lập tức đi vũ khí của Sayo và đạp cô một cú thật mạnh. Lực chân của Seryu phải nói là siêu mạnh nhưng Sayo cũng không phải là người yếu đuối gì, nhưng việc phải gánh một đòn như thế cũng khiến Sayo lùi về 2m.

Chỗ đánh của hai người khá rộng vì lúc đầu Bách thiết kế cái tầng này còn rộng hơn cả cái tầng ở dưới, do cách nhà ở chỗ cái quán xen xét nhau nên chuyện này không phải là điều gì quá khó, nó còn đủ để hai nhóm côn đồ nhỏ đổ máu nữa nói chi chỉ là cuộc đánh nhau của ba người.

Quay lại cuộc chiến, dau khi Seryu đẩy lùi Sayo thì Sheele mới hỏi Sayo:

-Ông chủ giờ này đang làm gì vậy, Sayo.

Nghe câu hỏi này của Sheele, Sayo nở một nụ cười tự tin nói:

-Ieyasu giúp tớ.

Ngay lúc đó có một thanh kiếm gỗ chém tới chỗ Sheele, với phản xạ cực nhanh nhạy của mình cô đã đỡ được đòn đó của Ieyasu, không những thế còn cướp luôn cả vũ khí của cậu. Sau đó Sheele đè Ieyasu xuống sàn để áp chế cậu, nhưng khoảng thời gian đó là đủ để cho Sayo nhặt lại cây cung.

Cô giơ những mũi tên hướng về phía Seryu và bắn một phát, Seryu lúc này không cảnh giác thế nên chỉ có thể đứng nhìn mũi tên bay tới mà không kịp phản ứng, ngay lúc mũi tên sắp chạm đến bụng cô thì Bols đã nhanh tay dùng một cây dao chặn mũi tên lại ngăn cho nó bắn trúng Seryu, tuy mũi tên được làm từ gỗ nhưng sát thương của nó cũng không phải là chuyện đùa.

Sayo cũng thấy mình làm hơi quá rồi, cô chỉ doạ mọi người chút thôi, nhưng lần này cô thực sự đã đi hơi quá đà khi bắn mũi tên này.

Căng thẳng giờ đang leo thang với cấp số nhân, theo những gì mà cả ba người Sheele, Seryu và Sayo quan sát thì nếu căng thẳng này nếu không hạ xuống thì có thể có một cuộc tranh chấp nhỏ xảy ra.

Lúc này đây Jack đã hoàn thành xong cái nhiệm vụ chết tiệt của hệ thống, Chelsea thì vẫn còn ngủ trên giường, vì phòng của bọn họ có kết giới cách âm nên gần như không thể nghe thấy được gì. Tuy là không nghe được gì như khả năng cảm nhận của Jack thì đã cho cậu biết được tất cả mọi chuyện đang diễn ra bên ngoài.

Cảnh cửa từ phòng Jack bị đạp tung ra, cậu bước ra với một phong thái cực kì ngầu khiến cho mọi người phải dừng tay lại. Jack bắt đầu cất lên cái giọng nghiêm nghị của một chiến thần:

-Tất cả dừng lại hết cho tôi !

Nói dứt lời thì mọi người đã bị sát khí của Jack phát ra trấn áp. Lấy cái sức mạnh uy hiếp này, Jack nói tiếp:

-Chúng ta sẽ hợp trong một phút nữa, nhanh chân dọn dẹp chỗ này cho tôi.

Nghe thế, không ai là không bị cái uy áp này của Jack trấn áp. Ai cũng nhanh chân dọn lại bãi chiến trường, nhất là Sayo, cô tự nhẩm trong mình là ‘Chết rồi, ông chủ giận thực sự rồi’.

Dọn dẹp xong thì tất cả mọi người tập hợp lại đầy đủ ở khu phục vụ khách trừ hai người Kanne và Chelsea, Kanne thì do bận chăm sóc bọn quái vật còn Chelsea thì vẫn còn mệt sao trận mây mưa với Jack, ai ai cũng mang vẻ mặt căng thẳng cả, một phần vì cái sự kiện này thực sự ảnh hưởng đến quá, nhưng cái đó chỉ là phụ, cái chính là sát khí của Jack phát ra đã làm mọi người căng thẳng tột độ.

Thấy mọi người đã sẵn sàng nghe mình nói, Jack đứng dậy cất lên cái giọng cực kỳ đanh thép của mình:

-Tôi biết dạo này quán chúng ta đã đóng cửa nên mọi người không có việc gì để làm, việc này cũng một phần là lỗi của tôi khi không nhận ra vấn đề này. Nhưng hôm nay tôi muốn đặc biệt muốn phạt Sayo về những hành động mà cô ấy đã gây ra trong quán, có ai không đồng ý không.

Lời nói này của Jack không giống như là một lời đề nghị chút nào cả, nó là một mệnh lệnh tuyệt đối của một kẻ mạnh tuyệt đối nên không ai dám phản đối cả. Lúc trước thì Sayo còn có Seryu đỡ cho cô nhưng lúc này đây cô đã mất hẵng đi cái chỗ dựa đó rồi.

Thấy mọi người không phản đối gì cả, Jack liền nở ra một nụ cười đê tiện rồi cầm thánh khí dép lào thần chưởng lên. Mặc dù nó chỉ là một chiếc dép nhưng khi được Jack cầm lên thì nó chẳng khác nào một Tiegu cả, sức mạnh của nó gần như là tuyệt đối không có thứ gì so được nữa. Cậu xách Sayo lên rồi dùng nó đánh một cái thật mạnh vào mông của cô, cú đánh này của Jack không thua kém gì với cú đánh dành cho Akame hết có khi nó còn mạnh hơn vì kèm theo đó là sự phẫn nộ mà Jakc đã kìm nén suốt bao lâu.

Cú đánh đó của cậu khiến cho Sayo ngất đi, nhưng sự trừng phạt của ông chủ vẫn chưa kết thúc. Jack dùng skill <Hồi phục hoàn toàn> để khiến cho Sayo tỉnh dậy để tiếp tục chịu phạt, Sayo lúc này đây đã quá hối hận về những hành động mà mình đã gây ra, cô ước gì mình không làm mấy hành động ngu ngốc chọc giận Jack.

Lúc này vị cứu tinh của cô đã xuất hiện. Chelsea đứng ở cửa bếp, cô gõ nhẹ vào bức tường để tạo sự chú ý. Khi nghe thấy tiếng động thì Jack quay ngang qu thì thấy Chelsea. Cô sau khi lấy được sự chú ý của Jack rồi thì nở ra một nụ cười nhẹ rồi nói:

-Phạt như vậy là đủ rồi, em nghĩ là anh nên chuẩn bị cho chuyện mở rộng quán thì hơn.

Sayo ngay lập tức nắm lấy thời cơ, cô dùng một trong những tuyệt kỹ của mình đó chính là một đôi mắt long lanh ước lệ và một giọng nói không thể nào dễ thương hơn được để nói với Jack:

-Ông chủ à, tha cho em lần này thôi nhá.

Nhưng đáp lại dự cầu xin đến từ Chelsea và Sayo, Jack chỉ mỉm cười rồi quay sang Seryu hỏi:

-Theo em anh nên làm như thế nào trước trường hợp này đây ?

Với tính cách có phần cương trực của mình, Seryu đứng lên dõng dạc nói:

-Em nghĩ Bách-kun nên làm theo luật, nếu đã gây ra chuyện đánh nhau trong quán thì bị phạt.

-Đúng rồi giỏi lắm, đúng là Seryu.

Nghe Jack nói như vậy, mặt của Seryu đỏ bừng lên thể hiện một sự ngại ngùng không hề nhẹ, thấy Seryu như thế Sheele không khỏi nghe tỵ, dù sao hai người cũng không ưa gì nhau lắm hoặc cũng có thể nói là khá ghét bỏ nhau.

Quay trở lại vụ trừng phạt, Jack nở một nụ cười hướng về phía Sayo rồ hỏi:

-Cô còn lời nào để trăn trối không hả Sayo ?

Nghe thế Sayo chỉ kịp hét lên:

-KHÔNG !!!!!!!

Sau đó một cú đánh trời giáng đánh thẳng vào mông cô khiến cô đo ván. Nhưng tiếng hét của Sayo đã gây chú ý của một người đang đi gần đó chính là Akame. Hôm nay cô nàng vào đây để thăm dò tình hình cho cuộc tấn công, không ngờ bất ngờ nghe thấy tiếng hét phát ra từ bên trong cái quán, điều này khiến cho Akame bắt đầu nghi ngờ liệu rằng Bách còn sống hay thực sự đã chết.

Tới chiều thì Jack lại vào bếp, hôm nay cậu định nấu hải sản để cho các nhân viên của mình thưởng thức. Jack lấy từ không gian ra một con cua khổng lồ, cậu dùng Slayer phân tách nó thành từng mảnh nhỏ rồi để qua cho Sheele tách vỏ của nó. Khi cô đang tách vỏ và thịt cua ra thì Jack quay sang chuẩn bị nước sốt.

Cậu mua từ cửa hàng hệ thống một ít me, rồi sau đó tách hạt ra để vào một cái chén, cậu dùng một ít đường và bột ngọt mua từ hệ thống để cho vào chén me ấy, sau đó thì đổ một ít nước nóng vào rồi khuấy lên để làm nước sốt.

Jack lại lấy thêm một đống tôm từ trong không gian chứa đồ của hệ thống ra, cậu bắt đầu ướp chúng với một loại nước sốt đặc biệt mà Jack đã làm ra, với vị cay và chua thì nó có thể đánh bật lên mọi hương vị tinh túy nhất của tôm. Khi ướp thì có một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng bay trong không khí, khiến cho cả những con người đã ăn no cũng muốn ăn thêm.

Chuẩn bị xong phần tôm thì Jack chuyển qua tách vỏ mấy con sò điệp, động tác của Jack vô cùng nhanh nhạy, chẳng mấy chốc mà 200 con sò điệp đã được tách vỏ, tách vỏ xong thì Jack bắt chảo lên cho vào đó một chút dầu. Đợi dầu sôi thì cậu đổ nó vào đống hành lá đã được xắt nhỏ, rồi cho thêm một xíu đường thế là đã tạo nên một chén hành lá thơm phức. Làm hành xong thì Jack quăng đống sò đó cho Sheele, với phản xạ nhanh nhạy của mình, Sheele nhanh tay lấy một cái rổ ra hứng toàn bộ số sò đó. Cô chẳng cần nhìn Jack thì cũng biết cậu kêu cô rửa sạch hết đống cát còn tồn dư trong lũ sò điệp.

Hai người phối hợp với nhau tốt đến mức không cần bất kỳ một ám hiệu gì cũng thể hiểu ý lẫn nhau, hay nói đơn giản hơn là đọc được suy nghĩ của đối phương trong lúc làm việc. Jack chỉ cần thở một cách bất bình thường thôi thì Sheele cũng biết phải làm gì tiếp theo. Điều đó khiến cho Seryu đứng ở bên ngoài quan sát cũng phải cảm thấy ghen tỵ.

Rửa sạch sò xong thì Sheele lặt rau để chuẩn bị cho nồi lẩu hải sản thập cẩm sắp tới. Thấy cô lặt rau, Jack cũng bắt bếp nấu nước dùng lẩu, đợi đến khi nước sôi thì cậu bỏ vào đó một số gia vị để làm cho nồi nước lèo dậy lên mùi hương. Lúc mới bỏ vào thì nó vẫn chưa làm nổi bật được mùi hương, nhưng chỉ sau 10 phút thì những thứ hương liệu đó mới phát huy khả năng tuyệt đỉnh của nó, đó là làm dậy lên một mùi hương nồng nàn lạ thường, cái loại mùi hương này nó áp chế hẳn loại mùi dịu nhẹ của nước ướp tôm trước đó, làm cho người ngồi ở bên ngoài phải thèm nhỏ dãi.

Nhưng tất cả chỉ mới là những bước chuẩn bị sơ thôi, nên chưa được thể hiện hết tiềm năng mà các món ăn của Jack mang lại. Người ta thường nói, nấu ăn là một nghệ thuật và một vị đầu bếp là một nghệ sĩ, nhưng Jack với skill <Nấu ăn> rank (S+) thì cậu đã vượt trên cả cái định nghĩa nghệ sĩ thông thường, Jack đã hướng tới đẳng cấp một vị thần ẩm thực thực thụ, người có thể điều khiển cả những người khác nếu họ ăn món của mình.

Lúc này nước dùng đã tới thời điểm vàng, Jack bỏ vào trong đó vài khoan bắp đã được cắt ra, rồi cậu cho vào đó một xíu nước mắm để cho món ăn có một hương vị Việt Nam quen thuộc, đây cũng là một cách Jack tri ân đất nước của mình và cũng là lời nhắc không bao giờ được quên bản thân mình lúc trước và mục đích của bản thân.

Cái hương vị mà nước mắm mang lại cho nồi lẩu thập cẩm là một sự cân bằng hoàn hảo. Sau khi bỏ nước mắm vào xong thì Jack mới xào chỗ tôm đã được tẩm ướp gia vị, một mùi hương cay nồng bay khắp quán, nó phải khiến Jack lo lắng vì cái mùi này sẽ thu hút một con quái vật ham ăn mang tên Akame, nhưng nếu Akame đến quá ngay lúc này thì mọi kế hoạch của Jack sẽ tan vỡ mất, nên cậu dựng nên một màng kết giới ngăn mùi hương tỏa ra bên ngoài, dù dao thì phòng vẫn còn hơn là tránh.

Xào xong đĩa tôm thì Jack đổ chúng ra một cái dĩa, xong rồi cậu lấy thịt cua và vỏ cua đã được Sheele tách ra, xào lên với me. Tuy là vỏ không thể ăn được, nhưng nó còn được dùng để trang trí nên Jack cũng không muốn bỏ phí chúng và chúng cũng góp một phần nhỏ để tạo nên một trải nghiệm thưởng thức tuyệt vời cho món ăn này của Jack.

Mùi me xào với chút tỏi đã khiến cho lòng người phải nao nức, nó còn khiến cho cả một người phụ bếp như Sheele cũng phải thèm chảy nước miếng. Thực ra mùi hương này cũng không đơn giản một chút nào cả, nó tạo cho những người ngửi nó một cảm giác yên bình như đang ngồi đọc sách dưới gốc me tây ở thời tiếng nắng nóng, cái bóng mát mẻ của cây me tạo nên một cảm giác cực kỳ thoải mái cho người ngồi dưới đó. Nhưng khi Jack bỏ cua vào xào chung thì mùi thay đổi một cách nhẹ nhàng, nó cơ bản vẫn mang lại vẻ yên bình nhưng lần này thì có thêm rất nhiều người chơi đùa dưới bóng cây đó tạo cho chúng ta một cảm giác vui vẻ rộn ràng một cách kỳ lạ, đây là sự cân bằng hoàn hảo của sự yên bình mà bóng cây me mang lại và sự nhộn nhịp của lũ trẻ chơi đùa.

Chế biến xong hai món thì Jack bật bếp lên rồi nướng lũ sò điệp mà Sheele đã xử lý. Khi nướng thì cậu cho thêm một chút nước mắm vào để làm cho món này thêm phần đậm đà. Sau đó cậu lại cho mỡ hành cùng với đậu phộng lên thế là đã hoàn thành một tuyệt tác ẩm thực đơn giản.

Làm xong thì Jack mang ra ba món đã làm sẵn ra, sau đó cậu mang một cái bếp mini ra để lên bàn, sau đó đặt nồi lẩu lên. Còn Sheele thì sắp xếp bát đũa và mang bún ra cho mọi người ăn lẩu, những người nào không ăn lẩu thì có thể ăn cơm với hai món kia.

Bày biện xong thì Jack rót ra một cốc bia đá ra rồi đứng lên nói:

-Tôi biết hôm nay chúng ta đã xảy ra mâu thuẫn nên tôi muốn dùng bữa này để hàn gắn mọi người lại….Nào cùng nhau nâng ly vì một tương của quán tốt đẹp hơn.

Mọi người cùng nhau nâng bia của mình lên trừ Seryu và Kanne, hai người này được Jack rót cho nước ngọt vì cậu thấy hai người không thể trụ được trước thứ đồ uống có cồn. Ai trong quán cũng mang niềm hân hoan bởi câu nói này của Jack, nhưng duy nhất của Sayo và Bulat là bị đống đồ ăn trên bàn thu hút.

Thế là sao khi hoàn thành cái nghi lễ nâng ly trịnh trọng đó thì Sayo nhanh nhảu nói:

-Em ăn được chứ, ông chủ ?

Nở ra một nụ cười thân thiện, Jack nói:

-Được chứ sao lại không, hôm nay làm bữa này cũng là để tôi chuộc lại lỗi của mình mà.

Thấy Jack cho phép, Sayo nhanh tay gắp lấy một miếng thịt cua đưa vào miệng. Cô vừa mới cắn vào miếng thịt đã cảm thấy một hương vị đậm đà của mè chảy ra từ thịt cua, nó cho Sayo một cảm giác thỏa mãn đến lạ thường, nó giống như là cô được tham quan một đại dương mới vậy, nó khác với đại dương xanh bình thường, nó là một đại dương san hô đỏ với những bãi san hô cực kỳ đẹp. Nó vừa tạo cho Sayo một cảm giác thỏa mãn mà còn mang lại cho cô một sự bình yên quen thuộc như thể cô sinh ra đã là ở đây, cái biển này là nhà của cô.

Mọi người thấy Sayo làm khuôn mặt thỏa mãn như vậy, ai cũng nhanh tay gắp một miếng cho vào thử, quả thực là kỹ năng của của Jack không bao giờ khiến cho mọi người thất vọng, mỗi người đều có một trải nghiệm khác nhau nhưng điểm chung giữa các trải nghiệm là một cảm giác thỏa mãn đến cực độ. Nó ngon đến mức khiến cho Sheele phải thốt lên:

-Wao ngon quá.

-Đúng vậy, hương vị không thể chê vào đâu được - Chelsea.

-Đúng là Bách-kun - Seryu.

-Đây là lần đầu tiên mà tôi ăn món ngon như thế này đấy - Bols.

-Tuyệt vời quá Jack onii-chan ! - Kanne.

-Mọi người đây chưa phải món ngon nhất đâu, món ngon nhất là món lẩu nhiệt huyết đó kìa - Bulat

Nghe Bulat nói như thế Jack vỗ tay nói:

-Đúng vậy, mọi người hãy để bụng ăn món chính nào.

Nói rồi Jack bỏ tôm tươi, cá viên, sò...các loại hải sản vào trong nồi lẩu đang sôi ùng ục. Nó tạo nên một mùi vị cực kỳ gây nghiện, khiến cho Ieyasu không thể kiềm được mà gắp một miếng bún cho vào tô rồi cho chút nước vào. Mới vừa gắp miếng đầu bỏ vào miệng, cậu đã cảm nhận được một vị ngọt thanh sau đó là dư vị đậm đà đến từ nước mắm. Nước dùng và bún biến Ieyasu thành một ngư dân ở một vùng biển xa nào đó, mọi người lúc đó bắt đầu kéo lưới lên và Ieyasu cũng giúp sức. Ai cũng đều cố gắng để kéo mẻ cá đó lên, tất cả mọi người kể cả Ieyasu đều đổ hết mồ hôi công sức vào mẻ cá đó, nên khi kéo được mẻ cá đó lên thì ai cũng vui mừng nhất là Ieyasu nhưng món ăn này không chỉ có thế, mà nó còn cho cậu cảm nhận được tình đồng đội là như thế nào.

Nếu Ieyasu chỉ kéo mẻ cá lên một mình thì cậu ta có vui như thế không, chính câu hỏi đó đã khiến cho trải nghiệm lần này của Ieyasu trở nên thật đặc biệt nếu so với những lần trải nghiệm khác, không phải là những trải nghiệm đó không bằng mà là mỗi trải nghiệm thì luôn mang lại một cảm giác khác nhau, không lặp lại để tạo ra một vòng lặp nhầm chán.

Mọi người thấy Ieyasu ăn ngon miệng như vậy mà cũng không kiềm lòng mà thử, không khí trong quán lúc trước còn rất căng thẳng giờ đây lại ấm áp và gần gũi như một gia đình vậy, mọi người đều cười đùa quanh bàn ăn như thể chưa có cái mâu thuẫn nào đã diễn ra vậy. Và đây cũng là điều mà Jack ở trong quán của mình, mọi người phải biết chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau nhưng không vì sự chia sẻ mà mất đi cái tính nỗ lực của bản thân mình, nhìn thấy được điều đó Jack nở một nụ cười nhẹ thể hiện sự hài lòng trước tình cảnh hiện tại của mọi người trong quán.

Thấy Jack không ăn mà nhìn mọi cười mà cười như vậy, Kanne thắc mắc:

-Chuyện gì khiến cho Jack onii-chan vui vậy.

Nghe cô nàng loli tóc bạch kim nói như thế, Jack xoa đầu cô nàng này rồi nói:

-Không có gì đâu, ăn tiếp đi

Bạn đang đọc Du Hành Sang Các Thế Giới sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.