Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ quạ

Tiểu thuyết gốc · 1008 chữ

Hiện giờ đang là giữa đám ma của thằng Thủy, nó đã chết, và xác nó đang ở trong quan tài! Chiếc quan tài lại đang được đặt cẩn thận trên chiếc xe tang, có người khiêng hẳn hoi. Ấy vậy mà bây giờ đây thằng bé Hanh lại mếu máo, nói rằng nó vừa thấy thằng Thủy ở dưới ao Nghè trêu nó, khiến ai nấy ở đây cũng cảm thấy sởn hết da gà.

Bác Mộc nghe được thằng Hanh nói thế, biết mọi việc lại có vẻ không ổn, bác mới hớt hơ hớt hải vội chạy đi tìm ông Tuấn.

Thằng Đức đứng gần đó cũng run lẩy bẩy, chạy đi tìm ông, hòng tìm lấy một chỗ dựa an toàn. Ông Tuấn luôn luôn là một nơi nương tựa vững chãi đối với nó.

Vì đám tang rất đông người nên phải hơn 5 phút sau Đức mới tìm được ông mình, mà lúc này, nó cũng thấy bác Mộc đang ghé vào tai Ông Tuấn nói nhỏ.

Ông Tuấn vừa nghe, chân mày ông vừa cau lại, khuôn mặt trông rất khó coi, như đang không vui.

Nghe bác Mộc tường thuật hết sự việc, ông Tuấn mới bắt đầu thì thầm lại ngược lại sát tai bác Mộc điều gì đó, bác Mộc nghe xong mới gật đầu ra vẻ đồng ý, rồi nhanh chóng rời đi.

Sau đó đám tang vẫn được diễn ra như bình thường, nhưng có một chuyện khá kinh dị, là khi người ta hạ quan tài xuống huyệt, khi vừa mới lấp đất lên ngôi mộ mới của thằng Thủy...

Thì đám Quạ đang bay trên bầu trời bỗng thi nhau kêu rú lên inh ỏi, rồi chúng lũ lượt sà xuống ngôi mộ.

Bọn chúng đậu trên ngôi mộ mới đắp của thằng Thủy, vì ngôi mộ đã bị che phủ gần hết bởi vòng hoa tang, cho nên phần diện tích đất trống không nhiều, dẫn đến lũ quạ không có chỗ đặt chân, chỉ có khoảng 7,8 con có chỗ đứng, toàn bộ đám quạ còn lại cứ bay vòng tròn xung quanh mộ, kêu lên liên hồi, chúng bu lại đen nghịt cả ngôi mộ đó:

- Quạ, quạ, quạ, krec, quạ,...

- krec, Quạ, Quạ, Quạ...

Gia đình ông Bình thấy vậy, xót thương cho thằng Thủy yên nghỉ cũng không được an tĩnh, nơi chôn cất cũng bị lũ quạ quấy phá, nên chạy lại đuổi chúng đi.

Thấy người, bọn chúng hoảng sợ ráo rác bay lên, vì số lượng quá đông, mà tạo thành một màu đen ngòm cả vùng trời:

- Quạ, quạ, quạ, krec, krec,...

- Quạ, Quạ...

Chúng vẫn cứ bay lòng vòng quanh ngôi mộ, đuổi kiểu gì cũng không chịu rời đi, chỉ cần không thấy người ở gần, là bọn chúng lại tiếp tục sà xuống mộ.

Mọi người cũng chẳng biết làm thế nào cho được.

Nên tất cả cũng đành mặc kệ vậy.

Sau đám tang của thằng Thủy thì đã đến gần trưa, mọi người tản hẳn đi, vì ai cũng chứng kiến được những điều kì lạ đã xảy ra trong đám ma thằng Thủy, nên sự sợ hãi đã vô hình chung bao trùm tất cả mọi người. Giờ có cho thêm tiền cũng chả ai dám nán lại nữa, ai cũng mong muốn về nhà cho sớm.

Thằng Đức tính ham ăn, muốn qua nhà ông Bình ăn cỗ, nhưng bị Ông Tuấn gạt đi, xách đầu lôi về nhà.

Nó thèm được ăn cỗ ngon, nhưng ông nó không cho nên đành phải chịu, nhưng những điều kì lạ, rùng rợn xảy ra sáng giờ vẫn cứ bủa vây lấy đứa bé trai mới lớn, sự tò mò ngập tràn tâm trí cu cậu.

Về nhà, canh sau khi ăn cơm trưa xong, lúc ông Tuấn về phòng nghỉ, thằng bé cũng mò theo, nhưng lại ngập ngừng không dám vào trong phòng, chỉ dám đứng ngoài cửa mà thập thò.

Hình như ông Tuấn biết cháu mình đang ở ngoài, nên từ bên trong ông nói vọng ra:

- Thằng kia, mày làm gì mà lén lút như ăn trộm thế hả? Vào thì vào đi, cứ đứng ở ngoài đấy mà dòm vào trong định ăn trộm à.

Nghe tiếng ông gọi, cu cậu vui mừng mở cửa, lúc chạy vào trong, thì Đức thấy ông mình đang nằm trên giường, một tay gối dưới đầu, một tay vắt lên trán, hình như ông đang suy nghĩ về chuyện gì đó.

Thằng bé leo tót lên giường, nằm cạnh ông, thấy ông đang mải suy nghĩ nên nó cũng không dám lên tiếng. Nhưng một đứa trẻ con đang mang trong mình sự tò mò thì không nằm yên được, nó cứ cựa quậy người lăn qua lăn lại.

Một lúc lâu sau, hình như vì bị Đức làm phiền, Ông Tuấn mới nắm đầu nó lại, không cho lăn nữa, ông gắt giọng mắng:

- Cái thằng này, mày là con lăng quăng à? Lăn qua lăn lại mãi thế, có nằm yên không thì bảo. Ông lại đá mày xuống giường bây giờ.

Thấy có vẻ như ông Tuấn đã suy nghĩ xong, cu cậu mới cười hề hề, ngây ngô hỏi ông:

- Ông ơi, sao sáng nay, mấy chú vác quan tài lúc đi ra cổng lại không thể vác đi thêm nữa, mãi mới đem quan tài thằng Thủy lên xe tang được hả ông?

- Sao? Tò mò phải không?

Ông Tuấn như cảm thấy câu hỏi thú vị của thằng cháu mình, cười cười hỏi.

Thằng bé gật đầu lia lịa. Những tưởng câu hỏi của mình được giải đáp, nhưng lại bị Ông Tuấn tạt cho một gáo nước lạnh:

- Không nói cho mày biết, trẻ con biết nhiều làm gì? Không tốt, thôi, đi ngủ đi.

Thấy ông nói vậy, mặt cu cậu ỉu xìu. Nó lăn qua lăn lại một hồi, rồi ngủ thiếp đi tự hồi nào không hay.

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.