Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin vui

Tiểu thuyết gốc · 1209 chữ

Ông Lâm vẫn lắc lục lạc liên hồi, không dám ngơi tay, tiếng lục lạc, rồi tiếng cười đùa vẫn vang lên trong không gian.

Mãi đến khi 2 cây nhang cắm dưới mặt đất đến lúc lụi tàn, thì tiếng động mới ngớt.

Hai người đang chơi đồ chơi ở dưới đất, cơ thể bỗng co giật vài cái, rồi lăn ra bất tỉnh.

Lúc này bác Mộc và cả ông Lâm mới thở phào ra một hơi vì biết được sự việc đã thành công.

Bác Mộc khẽ vẫy tay với mấy anh trai làng, mấy anh thanh niên liền lại gần, đỡ hai người kia dậy.

Ông Lâm rối rít cảm ơn bác Mộc, sau đó định nhờ người làng đưa con trai và con dâu về nhà.

Thì bị bác Mộc cản lại, nói rằng:

- "Thằng Khải thì ông đưa nó về nhà ông như bình thường.

Còn con bé kia,..."

Bác Mộc nhìn về hướng con dâu của ông Lâm đang được mấy thím đỡ lấy, rồi nói tiếp:

- "Con bé kia đưa nó về nhà thông gia của ông. Mặc dù nói là con dâu, nhưng còn chưa làm lễ cưới đàng hoàng, gia tiên chưa chứng, nên tổ tiên nhà ông sẽ không bảo hộ cho nó.

Tạm thời nhà ai lấy về đã.

Nhớ kỹ, ông phải nói cho bên phía thông gia, hoãn việc đám cưới lại vài hôm, vì bây giờ làng ta đang gặp phải chuyện không may.

À mà đừng quên khi về, phải thắp hương cho tổ tiên đấy.

Nếu có lòng thành kính, thì ngày rằm hàng tháng, đến làm lễ tạ ơn cho thần cây Đa.

Biết đâu ,..."

Nói đến đây thì bác Mộc hơi chần chừ, nhưng cuối cùng cũng thốt ra:

- Biết đâu thần cây phù hộ, độ trì cho 2 đứa bé trong bụng con dâu ông tai qua nạn khỏi.

Nghe lời bác Mộc căn dặn xong, ông Lâm gật đầu lia lịa, tiếp tục cảm ơn bác Mộc lần nữa.

Sau đó ông còn đến phía gốc Đa, quỳ xuống vái thêm vài vái, rồi mới đưa hai đứa con nhà mình đi về.

Thấy việc đã hết, bác Mộc lại quay lại dân làng mà nói lớn:

- "Mấy ông, mấy bà thấy gì không? Hai hôm nay tôi nhắc mỏi mồm, nước bọt rơi chưa xuống đất, mà vẫn có hai vụ tà quái diễn ra, hôm qua là nhà ông Định, đến nay lại là nhà ông Lâm.

Thôi tôi chẳng buồn nói nữa, mọi người cứ nhìn 2 sự việc trên mà liệu làm gì thì làm."

Nói xong bác Mộc lắc đầu thở dài, ngao ngán mà rời đi, thằng cu Đức lại lẽo đẽo theo sau, để lại mọi người , ai nấy đều rất hoang mang và sợ hãi , rồi chẳng ai bảo ai, đám đông tự động mà giải tán.

Bác Mộc về đến nhà ông Tuấn, đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, thằng bé Đức cũng làm theo y chang.

Đến lúc bác Mộc đang ngồi uống nước chè, chuẩn bị châm mồi lửa tính hút thuốc Lào thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Bác Mộc bắt máy, thì ra là ông Tuấn gọi, cuối cùng thì cũng có tin vui, ông nói thầy Long đã làm xong lễ ở trên đền đức thánh Tản Viên, thầy đang trên đường quay về, chắc hai hôm nữa là sẽ về tới.

Còn sáng mai thì ông Tuấn và thầy Quân, đệ tử thầy Long sẽ về làng trước để chuẩn bị.

Nghe bác Mộc nói sáng mai ông mình sẽ về, thằng Đức mừng nhảy cẫng cả lên.

Cuối cùng ông cũng sắp về, lại có cả thầy Quân về theo.

Phen này cái nạn của làng ta sắp được trừ rồi.

Nó nghĩ thế...

Thấy cu cậu cứ nhảy loi choi khắp nhà, bác Mộc cũng chỉ biết cười lắc đầu.

Rồi bác bảo nó đi báo cho tất cả các cụ bô lão, hương sắc trong làng biết chuyện vui này.

Nó chạy biến đi ngay, sau một khoảng thời gian, khi chạy hết làng trên xóm dưới báo cho các cụ, thì thằng bé quay trở về nhà ông Tuấn.

Đang nhảy chân sáo tính khoe công với bác Mộc, thì nó thấy bác đang ngồi cạnh bàn nước, vẻ mặt đăm chiêu, nét lo âu hiển hiện trên khuôn mặt bác.

Cu cậu về khoe đã làm xong việc, cứ nghĩ sẽ được bác khen.

Ai ngờ bác chỉ ậm ừ, thấy bác lạ quá, nó đành hỏi:

- Bác ơi, bác làm sao thế? Sao bác cứ nhăn mặt lại vậy?

Thấy thằng Đức, hỏi bác Mộc mới thở dài, rồi cười khổ nói:

- Ông cháu sắp về thì cả làng ai cũng vui, nhưng đến tận sáng mai chú Tuấn mới về, thế còn đêm nay thì sao? Ta lo lắm, đã hai hôm liên tiếp xảy ra chuyện rồi...!

Chẳng biết đêm nay sẽ như thế nào đây?

Lời của bác Mộc vang bên tai như một hòn đá rơi vào mặt nước tĩnh lặng, bác đang cảnh tỉnh đứa trẻ, hay cũng như đang muốn cảnh tỉnh chính bản thân mình.

Đức cũng run run suy nghĩ, đúng rồi, hai hôm liên tục, hôm qua là nhà ông Định, hôm nay lại là nhà ông Lâm.

Không biết tối nay có xảy ra việc gì quái lạ nữa hay không?

Bác Mộc thấy sắc mặt thằng bé xấu đi, người thì run lên, bác an ủi:

- "Chắc không có gì đâu, ta cũng suy nghĩ vẩn vơ thôi, đã có cái gương hai nhà trước.

Thì dân làng họ cũng hiểu mà tránh, biết sợ mà lui.

Mà từ giờ đến lúc ông cháu về, ta cấm cháu ra ngoài chơi đấy.

Cháu mà có việc gì, chắc chú Tuấn lột da ta mất."

Đức cũng không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn gật đầu, biết thân biết phận mà chỉ lẩn quẩn trong nhà, ra ngoài sân, chán thì lại ra vườn.

Cả ngày buồn chán như vậy, nhạt nhẽo trôi qua, cho đến khi mặt trời bắt đầu khuất dần, nắng cũng chợt tắt.

Lúc này đám Quạ ở cây Đề lại bắt đầu dáo dác kêu lên inh ỏi:

- Quạ, Quạ, Quạ,..

Đức đang ngồi bắn bi ở sân mà giật mình, theo quán tính nhìn về phía đình.

Bác Mộc đi từ trong nhà ra ngoài hiên, cũng đứng ngó về phía đấy.

Nghe tiếng quạ kêu gào, bác bực mình chửi:

- Mẹ nó, đúng là ám ảnh mà, toàn lựa giờ thiêng mà kêu!

Thằng Đức, vào nhà, cấm bén bảng ra ngoài cổng..!

Chửi đám Quạ xong bác Mộc quay sang thằng bé, kéo xềnh xệch nó vào trong.

Nói thật bây giờ có cho tiền nó cũng chẳng dám ra ngoài cổng.

Vì bây giờ ngoài đường làm gì có ai, vắng như đêm 30 Tết.

Trời sẩm tối như vậy, nào ai biết ra ngoài đường giờ này, có xui xẻo đụng phải thứ gì không cơ chứ...

Thôi thì cứ ở trong nhà cho an toàn, ngồi không cũng được....!

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.