Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố sự của lão Phong

Tiểu thuyết gốc · 1103 chữ

Thầm cầu nguyện cho lũ quái thai kia không bám đuôi nữa, bác Mộc mới đặt thằng Đức xuống, rồi đỡ lấy lão Phong từ tay cậu Cải...

Bác nhanh chóng đi vào trong nhà.

Thằng cu Đức cũng chạy biến vào trong theo chân bác, ngoài cổng, tiếng cậu Cải đang chốt cửa cứ vang lên cành cạch...

Bác Mộc đặt lão Phong lên giường của cậu Cải, sau đó quay ra mà thở phì phò.

Mệt quá, bác mới ra bàn nước ngồi xuống, cậu Cải vừa vào đến nơi, bác Mộc đã hỏi nhanh:

- Khóa chặt chưa? Mày có thấy cái gì đuổi theo không?

Cậu Cải run run gật đầu, xong lại lắc đầu.

Bác Mộc thấy cậu hành động không đầu không đuôi mới đâm cáu, nói:

- Là sao? Ơ hay cái thằng này.

Cậu Cải hít một hơi sâu rồi nói:

- Cửa thì cháu đã khóa chặt rồi, mà không thấy ai đuổi theo.

Bác Mộc vừa thở phào được một hơi, thì thằng cu Đức ngồi cạnh đó đã chốt một câu khiến hai người sợ xanh mặt:

- Có cháu có thấy mấy thứ đuổi theo Bác ạ!

Bác Mộc hỏi ngay:

- Thứ gì? Mày thấy cái gì hả cháu?

Thực ra, khi mà bác Mộc vác thằng bé chạy đi, trong lúc quay đầu lại thì cu cậu đã nhìn thấy những thứ không tốt đẹp gì...

Nó mới sợ hãi đáp:

- "Cháu không rõ, nhưng hình như có mấy cái bóng, mà bọn nó không đi trên đường đâu, cháu thấy chúng nó nhảy từ cành cây này sang cành cây khác ở hai bên đường.

Nhưng trời thì tối, mà chúng nó nhanh lắm, cứ thoắt ẩn, thoắt hiện, không rõ lắm.

Cháu chỉ thấy đó là cái gì đó, trắng trắng, có hai đốm đó trên đầu giống như mắt ấy, y như cái đám đứng ở trên cây Đề ngoài đình."

Cậu Cải nghe vậy, sợ quá, thốt lên:

- Ui mẹ nó, ma khỉ à, mà lại đi chuyền cành như thế!?

Bác Mộc cũng thở dài ngao ngán, sự việc ở làng đang diễn biến ngày một xấu.

Liệu có còn thứ gì xảy ra nữa hay không đây...

Khi mọi người đang nói chuyện, thì bỗng có tiếng người ho:

- khụ, khụ, khụ...

Thì ra lão Phong đã tỉnh lại. Lão Phong tỉnh dậy đột ngột, khiến cho ba người Bác Mộc không thể bàn luận những việc ma quái được nữa.

Cả ba người đều tiến về phía giường, nơi mà lão đang nằm.

Lão Phong vẫn cứ tiếp tục ho sù sụ.

Chắc là do vừa nãy, lão bị thứ kia lôi xuống, nên uống phải mấy ngụm nước ao, đến bây giờ thì bị sặc.

Phải ho cho hết nước đọng trong mũi, miệng ra đã...

Bác Mộc thấy lão Phong ho quá, đành đỡ lão dậy, đặt lão nằm nghiêng, tay thì vỗ nhè nhẹ sau lưng.

Lão ho lấy ho để một hồi thì mới thở ra phì phò, hít lấy hít để, giọng lão khàn khàn:

- "Hờ, hờ, hờ, phù, phù, tao chưa chết à..!?

mà đây là đâu vậy?"

Rồi chưa đợi ai trả lời, với vẻ mặt ngơ ngác, lão đưa mắt dáo dác nhìn ra xung quanh.

Bác Mộc thấy lão hỏi vậy, thở phào một hơi, biết được cuối cùng thì lão đã tỉnh.

Bác Mộc bèn hỏi:

- Chưa, mày chưa chết đâu Phong ạ, nhưng chỉ một tí nữa thôi thì mày chết rồi đấy.

Rốt cuộc là có chuyện gì mà mày lại cắm đầu cắm cổ ra ao Nghè vậy Phong?

Mày không thấy cái gương của nhà ông Lâm sáng nay à, trời đã tối rồi còn mò ra đó, tí thì bị thứ kia nó dìm chết chứ!"

Sau đó bác Mộc liền kể lại diễn biến mọi chuyện vừa xảy ra, nghe đến đâu, nét mặt lão Phong sa sầm đến đấy.

Cuối cùng, sau khi nghe hết câu chuyện, đột nhiên lão lại òa ra khóc.

Một người lớn tuổi như lão, ấy vậy nói khóc là khóc ngay được!

Thấy lão cứ bù lu bù loa như vậy, Đức và cậu Cải ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra.

Lão Phong vẫn cứ khóc oa oa như một đứa trẻ con.

Cu cậu quay sang bác Mộc, định mở miệng, thì bác lấy tay che miệng nó lại, lắc đầu, ý bảo đừng lên tiếng.

Thế là nó đành thôi, không nói gì nữa...

Khóc lóc xong một hồi, lão mới từ từ bình tĩnh lại, sụt sịt mà kể cho mọi người biết rõ mọi chuyện.

Hóa ra ngày hôm nay, sau khi thấy được cái cảnh kì lạ của nhà ông Lâm, hôm trước thì lại là chuyện quái dị của nhà ông Định, cho nên lão cũng đâm ra sợ hãi.

Nghe lời bác Mộc, lão ở trong nhà cả ngày, đến tầm gần chiều tối, đang lúi húi đốt rơm nấu cơm dưới bếp.

Thì lão chợt nghe thấy tiếng gọi:

- Ông ơi, ông,..

Tiếng gọi này vô cùng quen thuộc, mà cũng vô cùng thân thương đối với lão.

Vì...đó là tiếng gọi của đứa cháu mà lão xem như là vàng bạc vậy.

Tiếng gọi ông của thằng Lân.

Thằng Lân là cháu trai lão, cháu đích tôn.

Cách đây ba năm trước thì nó bị chết đuối, nhưng không phải ở ao Nghè, mà là ở ngoài sông, chỗ gần cầu Tràng và bãi tha ma làng.

Ngày vớt xác thằng bé lên, lão vì đau đớn tâm can mà bị kích động đến mức bất tỉnh, người ta phải xúm lại chở đi bệnh viện.

Nói thằng Lân là cháu lão, nhưng nó không ở làng, mà nó ở cùng bố mẹ trên thành phố, cứ đến hè mới về đây chơi.

Bố mẹ nó nghe tin thì tức tốc bỏ sạch công việc mà về quê.

Nhận được xác con, bố mẹ nó cũng đau đớn khóc hết nước mắt.

Sau vụ đó rất ít khi vợ chồng con trai lão Phong

về thăm lão.

Chắc do vì họ trách cứ lão trông cháu không cẩn thận, để nó chết đuối ở ngoài sông.

Kể từ đấy lão cứ canh cánh mãi trong lòng chuyện này.

Không khi nào lão thôi nghĩ đến cháu nội, suốt ba năm nay.

Và lão luôn tự dằn vặt, trách cứ bản thân mình...

Nó đã thành nỗi ám ảnh, không thể nào phai đi trong lòng lão Phong...

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.