Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê hoặc

Tiểu thuyết gốc · 1388 chữ

Cái bóng cưỡi ngựa kia cứ túm cổ thằng Lân nà chạy về phía trước

Tiếng thằng Lân thét lên, vọng ra phía sau:

_ Ông chạy đi, ông, chạy, đừng đuổi ..

-Ặc, ặc, ư,..

Người cưỡi ngựa dường như đã bóp chặt cổ họng của thằng Lân, khiến nó không còn nói được nữa.

Quăng toàn bộ sự sợ hãi ra sau đầu, lão Phong vẫn cố sống cố chết chạy theo, xung quanh hai bên đường dày đặc là những bóng trắng phất phơ, hai con mắt đỏ lừ lừ nhìn lão chạy qua.

Nhưng chúng không đứng ra ngăn cản lão, mà vẫn để yên cho lão đuổi theo bóng người ngựa kia.

Lão Phong chạy một mạch, thì thấy cái bóng đỏ cưỡi ngựa đó chạy đến phía ao Nghè.

Rồi nó phóng từ trên bờ, cứ thế mà phi thẳng cả người lẫn ngựa xuống dưới ao, tay vẫn còn xách cổ thằng cháu lão.

Chỉ nghe đánh ùm một cái, rồi cái bóng đó đã biến mất.

Để lại điệu cười khoái trá, như đang trêu chọc người khác:

- Gru hahaha,..!

Tiếng cười cứ vang vọng, quanh quẩn trong không gian...

Lão Phong chạy đến bờ ao, dáo dác nhìn quanh, nhưng trên mặt ao chỉ toàn bèo là bèo, lão không biết phải làm sao, chỉ biết đứng trên bờ vô cùng lo lắng.

Bởi cái bóng đỏ đó đã nhảy xuống ao, không biết phải tìm như thế nào.

Chẳng có nhẽ lão phải nhảy xuống ao hay sao?

Trong lúc lão Phong đang tiến thoái lưỡng nan, thì lão nghe thấy tiếng ì oạp, như nước vỗ vào bờ vậy...

Lão giật mình nhìn về nơi đó, thì thấy trong đám bèo, một cái đầu đang từ từ nhô lên khỏi mặt nước, mang đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào lão.

Đôi mắt đó mang một màu xanh lục bảo, đầy ma mị, dụ dỗ, xoáy sâu vào tâm trí lão, hãm lấy mọi suy nghĩ của lão Phong vào trong chốn ngục tù.

Lão chẳng hiểu rõ tại sao, khi nhìn vào đấy rồi, thì lão không thể nào rời mắt sang chỗ khác.

Cứ thế, cái đầu dần dần trồi lên, trong cái ánh sáng mờ nhạt còn sót lại từ phía chân trời, lão đã thấy được gương mặt của thứ đấy.

Đó là thằng Thủy, thằng Thủy chết đuối ở ao Nghè.

Dần dần nó nổi không chỉ mỗi cái đầu, mà cổ , thân người, cho đến khi cả đôi chân bé tí cũng bắt đầu trồi lên.

Nó...đang đứng trên mặt nước mà nhìn lão!

Khuôn mặt thằng Thủy vẫn giống như xưa, chỉ khác do là chết đuối, nên thân hình nó bây giờ trông vô cùng kinh dị.

Cả người nó trương phềnh, núng na núng nính, như một người béo phì.

Nhưng nào ai biết đâu, liệu bên trong lớp da phồng rộp kia là mỡ hay là một thứ gì khác...

Sự khác biệt rõ ràng nhất có lẽ đó chính là, từ cái miệng nhỏ bé của nó, chìa ra hai chiếc răng nanh dài, có khi dài đến cả một gang tay cũng chẳng chơi!

Nó cứ chằm chằm nhìn vào lão Phong, không nhúc nhích.

Vẫn bằng đôi mắt sâu thẳm màu xanh lục, nó khiến lão Phong như bị cuốn vào một vòng xoáy, tâm trí bị lão đã bị nó hãm lại bên trong đó, mà không sao thoát ra được...

Lúc này, lão chỉ mong muốn thà rằng nó lập tức đuổi lão, nó cắn lão hoặc nó vồ lấy cấu xé thân xác của lão đi còn hơn, chứ đừng làm như vậy nữa.

Bởi, khi lão Phong nhìn vào đôi mắt đó, tự nhiên trong đầu lão lại xuất hiện những hình ảnh thân thuộc của thằng Lân...

Hình ảnh lúc thằng Lân còn sống, khi hai ông cháu chơi đùa với nhau...

Rồi tiếng cười trong trẻo của nó..

Rồi khi thằng Lân gối đầu lên đùi lão, nghe lão kể chuyện cổ tích...

Tất cả những kí ức đẹp khi thằng Lân còn sống đucợ tái hiện lại trong tâm trí của lão Phong.

Bỗng đùng một cái, như tia sét ngang trời, cảnh vật lại thay đổi.

Lão thấy mình đang bế trong tay một vật, khi lão nhìn xuống...

Thì vật đó ...chính là cái xác của thằng Lâm, khi người ta vớt được ở dưới sông lên.

Rồi đầu lão lại như búa bổ, vô cùng đau và chếnh choáng, khiến hai mắt lão tối đen lại...

Khi nhìn lại được, thì lão đang thấy mình đứng ở trong đám tang thằng Lân...

Phía bên kia là bố mẹ nó, đang ôm lấy quan tài mà cúi đầu khóc nức nở.

Rồi họ ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt đầy ai oán, trách móc mà nhìn về phía lão...

Dòng chảy của ký ức cứ thế, cứ thế trôi qua trong đầu lão.

Bao nhiêu thứ đau đớn, bi thương đến tột cùng lại vỡ tung ra, lòng lão dần dần chết đi, lão như chết lặng bởi sự mê hoặc của đôi mắt đó.

Thế rồi,...

Chẳng hiểu tại sao lúc đó trong đầu lão, lại chợt nảy ra ý nghĩ muốn tử tự.

Mới đầu nó còn nhỏ dần, sau đấy thì càng ngày càng lớn, như hối thúc lão phải làm theo.

Suy nghĩ tự tử ngập tràn trong tâm trí lão Phong, chẳng thể nào mà kháng cự...

Trong vô thức, lão tiến về phía ao Nghè...

Có lẽ nếu mình chết đi thì tốt hơn, chắc là con trai và con dâu lão sẽ không trách lão nữa...

Đó là thứ cuối cùng còn sót lại trong đầu lão Phong, rồi sự thanh tỉnh cuối cùng của lão đã bị lấy đi, mắt lão tối sầm lại, chẳng còn biết chuyện xảy ra gì nữa.

Đến khi tỉnh dậy, lão lại thấy mình đang nằm ở nhà ông Tuấn

Cũng chính vì vậy, mà khi tỉnh dậy, lão mới hỏi bác Mộc là tại sao lão vẫn chưa chết.

Cả ba người nghe chuyện của lão Phong xong, thì tay chân đã run lẩy bẩy từ lúc nào rồi, bác Mộc vừa sợ vừa giận, chửi đổng cho bõ tức:

- Con mẹ nó đúng là lũ quái thai mà, nhất là thằng Thủy, đúng là quân khốn nạn. Mới cách đây vài hôm thì muốn kéo thằng Hanh chết, nay thì lại muốn lôi lão Phong theo.

Sao thằng này là trẻ con, mà ăn ở thất đức quá vậy."

Có một điều mà thằng cu Đức ngồi đó đang không tài nào hiểu nổi, đó là màu mắt của thằng Thủy và sao tại sao nó lại mọc răng nanh.

Nó nhớ thằng Hanh kể là đôi mắt thằng Thủy trắng rã, bản thân nó thì lại thấy đen như than, hôm nay lão Phong lại bảo như màu lục bảo.

Đúng là không tài nào mà hiểu nổi cho được...

- Chết tiệt, sao mọi chuyện ngày càng trở lên rối rắm như vậy, đm nhà nó!

Nghe bác Mộc cứ chửi đổn liên tục, cả Đức và cậu Cải đều lắc đầu cười khổ...

Lão Phong thì ngồi lặng thinh, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà như một người vô hồn.

Chửi bới một hồi, hình như đã hả dạ phần nào, bác Mộc nói với lão Phong :

- Thôi, bây giờ cũng muộn rồi, đêm nay mày ngủ lại đây đi, bây giờ mày ra ngoài đường, tao sợ là không an toàn..

Đức và cậu Cải đều đã chứng kiến cảnh tượng cái đám bóng trắng đứng lố nhố một lũ ở trên cây Đề.

Nhất là thằng Đức còn thấy có cả chục cái bóng nhảy nhót trên cây, chuyền từ cành này qua cành kia để đuổi theo bọn họ hồi nãy, nên đều vô cùng đồng ý với suy nghĩ của bác Mộc.

Bây giờ mà ra ngoài, có khi nào chúng vẫn ngồi ở trên cành cây nào đó trên đường không?

Chỉ cần có người nào đó đi qua, nhất định chúng sẽ sà xuống ngay!

Mà, bọn chúng sẽ làm gì sau đó, thì chỉ có trời mới biết...

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.