Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông Tuấn kì lạ

Tiểu thuyết gốc · 1621 chữ

Tiếng cười man dại vẫn vang lên từng đợt không ngừng.

- Hi, hi, hi hiiii...!

Thằng Đức lúc này sợ quá, mới đưa hai tay lêm bịt tai lại.

Nhưng chỉ vô dụng, tiếng cười đùa của cả một đám người, như ở rất xa, nhưng dội lại thì vô cùng gần,...

Khiến thằng bé còn lâm tưởng rằng, chúng không ở ngoài cổng mà đang đứng ở kế bên, cười thẳng vào tai nó.

Đám ngươi đấy mang những cặp mắt đỏ quạnh mà nhìn từ ngoài cổng vào trong nhà, chúng ở đấy quá đông!

Bác Mộc đứng dậy, tóm lấy Đức mà ấn đầu, cúi thấp xuống, dường như bác sợ rằng đám người ngoài đó sẽ phát hiện được vẫn còn người sống ở trong nhà.

Thằng bé lúc này sợ quá, ôm chặt lấy bác Mộc, thì nó cảm nhận được người bác cũng đang run lên từng hồi.

Đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, hai hàm răng thì đang cắn chặt lại với nhau như đang chịu đựng...

Đám người ở đấy cười đùa rất lâu, sau một hồi, hình như chúng thấy ở trong nhà không có động tĩnh gì...

Thì bọn chúng đều nằm xuống đất, mà chậm rãi bò đi bằng bốn chân như con thú vậy.

Đó đứa không bò, mà giữ nguyên tư thế ngồi xổm lăn ngược người ra phía sau mà lăn đi như quả bóng...

Cậu Cải thấy được cảnh đó, há miệng ra định nói gì đó, thì bác Mộc vội đưa tay bịt miệng cậu lại, lắc đầu, một tay chỉ chỉ ra ngoài bức tường bao quanh nhà.

Thì trời đất ơi, ở ngoài bức tường là lố nhố những cái đầu người, đang đứng lộn xộn, vẫn đôi mắt đỏ như máu mà nhìn vào trong nhà.

Những cái đầu đó nhấp nhô, khi thụt xuống, lúc nhô lên, như sóng biển vậy.

Hàng vài chục cái đầu người được một làn sương trắng tạo thành, hai mắt chúng đỏ rực như hai hòn than nóng.

Bọn chúng cứ như vậy nhấp nhô lên xuống như cơn sóng, giương đôi mắt đỏ quạnh ấy nhìn thẳng vào trong nhà như đang tìm kiếm những hơi thở của người sống...!

Thấy hình ảnh đó, hai mắt cậu Cải nhắm chặt, hai bên khóe mắt cậu chảy ra dòng nước, kéo dài xuống cả má...

Cậu sợ đến mức phát khóc luôn rồi..!

Thằng Đức thấy mà mình cũng ươn ướt, vội sờ lên, thì chợt nhận ra, nó cũng đã khóc tự bao giờ.

Cả bốn người không còn cách nào khác, đành lặng im chịu đựng

Mong rằng khi chúng không thấy động tĩnh gì thì sẽ rời đi...

Một lúc lâu sau, khi không thấy có gì bất thường xảy ra, mọi người dần mở mắt, nhìn ra ngoài cổng...

Không còn thấy gì ở đó nữa.

Nhìn trên bờ tường cũng vậy, mọi thứ đã quay trở về với bình thường như chúng vốn dĩ vẫn vậy.

Đột ngột lúc này ở ngoài cổng có tiếng gọi lớn:

- Cải ơi, Cải, ra mở cửa cho bố, Cải ơi.

Cả bốn người giật mình, ai gọi vậy, hình như, hình như là giọng của ông, ông, hình như, ông Tuấn đã về.

Bốn con người, tám con mắt đều ngước nhìn ra cổng, dán mắt vào nơi đó.

Thì thấy một bóng người đang đứng ở ngoài đấy, bộ dáng giống y hệt ông Tuấn..Giọng điệu lại vang lên vô cùng gấp gáp:

- Cải ơi, mở cửa con ơi, ơ cái thằng này, nó lại đi đâu rồi, mày có ra mở cửa nhanh không thì bảo?

Đúng rồi, đúng là giọng của ông Tuấn rồi.

Cậu Cải mừng rỡ, chạy vụt ra cửa nhà, đang tính mở cửa, thì lão Phong ở đằng sau đã kéo vai cậu ngã rúi rụi về sau.

Lão Phong rít lên trong miệng, nhưng lão không dám lớn tiếng:

- Khoan, thằng ngu này, mày nghĩ kĩ đi, nếu đấy là chú Tuấn, vậy thầy Quân ở đâu, hả?

Cậu Cải bị lão Phong lôi mạnh đến mức ngã dúi rụi.

Tức giận, cậu đang tính chửi đổng mấy câu cho bõ tức, nhưng lại nghe thấy lời nhắc nhở của lão.

Cậu vội dừng hành động đứng dậy, đưa mắt ra phía ngoài cổng nhà.

Không chỉ có cậu mà cả Đức và Bác Mộc cũng thế.

Nhìn ra ngoài cổng, đúng là chỉ thấy một cái bóng đen, bộ dáng rất giống ông Tuấn, nhưng không thấy thầy Quân đi theo.

Mấy người quay sang nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

Bên ngoài tiếng gọi í ới của ông Tuấn vẫn vang lên, ngày một thúc dục:

- Cải, mày nghe không? Ra mở cửa , hay muốn bị ăn đòn, nhanh lên!

Cậu Cải sợ bị đòn, quay sang mọi người nói:

- Cháu nghĩ là bố cháu đấy, cái kiểu nói ăn đòn này chỉ có bố cháu thôi, còn việc thầy Quân, chắc thầy chưa kịp về theo bố cháu, thôi cháu đành ra mở cửa vậy. Không tí lại no đòn...!

Nghe cậu Cải nói vậy cũng có lý, Thằng bé Đức cũng thấy vậy, đấy đúng là giọng của ông nó không sai vào đâu được.

Thấy mình nói xong mà mọi người không có ý cản, cậu Cải đứng dậy mở cửa nhà, định đi ra cổng.

Bóng đen ở ngoài cổng vừa thấy cậu Cải bước ra, đã cười lên khà khà:

- À, bây giờ mới ra à? Bố còn tưởng mày ngủ mất xác rồi chứ, nào nhanh, mau mở cửa ra nào.

Đúng là giọng của ông Tuấn và điệu cười cũng y hệt, nhưng thằng cu Đức đứng trong nhà vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, mà chẳng rõ không đúng chỗ nào.

Cậu Cải nghe ông Tuấn nói vậy, cười hì hì, vâng vâng dạ dạ mà ngoan ngoãn tiến về phía cổng.

Lúc cậu Cải vừa đi ra được đến giữa sân, thì bác Mộc quát lớn:

- Cải, đứng lại.

Cậu Cải giật mình, ngơ ngác khó hiểu quay sang nhìn bác Mộc, lão Phong tinh ý, hình như cũng cảm thấy cái bóng đen ngoài kia có gì đó khác thường, liền chăm chú quan sát.

Cậu Cải cười khổ quay sang bác Mộc nói:

- Gì thế bác? Mở cửa cho bố cháu vào chứ?

Bác Mộc hướng về phía cổng rồi nói vọng từ trong nhà ra:

- Chú Tuấn, thật là chú đấy à?

Bóng đen bên ngoài im lặng từ nãy giờ khi bác Mộc nói cậu Cải dừng lại, lên tiếng:

- Thì tao đây chứ ai? Mộc, mày bị gì thế? Thôi không nói nhiều nữa, Cải mau mở cửa cho bố, ngoài này lạnh quá.

Không để ý đến lời bóng đen đó, bác Mộc tiếp tục hỏi:

- Ơ, vậy chú thật à, thế thầy Long không về chung với chú à?Hình như bóng đen ngoài cổng vì chờ lâu quá nên hết kiên nhẫn, gắt lên:

- Hỏi gì mà hỏi lắm thế? Thầy Long có việc bận, không về theo, mở cửa đi, nhanh lên, lạnh chết mẹ tao rồi...!

Vừa nghe bóng đen nói vậy, bác Mộc chạy nhanh tới chỗ cậu Cải, kéo ngược cậu về sau.

Lại một lần nữa bị kéo ngược, cậu Cải kêu lên oai oái:_

- Ấy , ấy, từ thôi bác, gì thế, nhẹ thôi, đau cháu.

Thấy bác Mộc kéo cậu Cải vào nhà, bóng đen bên ngoài giận dữ quát lên:

- A thằng Mộc, mày định tạo phản hử? Sao ngăn nó mở cửa cho tao? Mày cũng chán sống rồi à?!

Bác Mộc sau khi kéo được cậu Cải vào nhà, lúc này mới yên tâm, quay sang phía cổng mà nói:

- Thầy Quân nói thầy Long mấy hôm nữa mới về, hôm nay thầy Quân sẽ theo chú về, chú giải thích ra sao?

Bóng đen có vẻ lúng túng, im lặng một hồi rồi nói:

- À, à, thì tao nhớ nhầm một tí, nhầm tên ấy mà có gì đâu?!

Giọng của bóng đen dịu lại:

- Thôi mở cửa cho tao đi, lạnh sắp chết cóng rồi đây này!

Cậu Cải quay sang chỗ bác Mộc, nhìn bác như tỏ vẻ chờ ý kiến...

Bác Mộc cũng chẳng biết phải giải quyết ra sao, cau mày ngẫm nghĩ.

Bóng đen ngoài cổng sau khi nói xong thì im lặng, đầu cứ ngước vào nhà trong, giống như đang quan sát.

Lúc mọi người không biết phải giải quyết ra sao thì đột ngột lão Phong ở bên cạnh lên tiếng:

- Này, Cải này, bố mày gần đây có bị đau chân không?

Mọi người đều ngạc nhiên quay sang lão Phong.

Mẹ nó, đây là lúc nào mà lão hỏi cái việc gì mà chẳng liên quan đến nhau vậy - Câu hỏi chung của tất cả ở trong đầu...

Thấy mọi người nhìn mình như nhìn người ngu, lão Phong tiếp tục lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:

- Mày cứ trả lời tao đi Cải, tao không đùa, cũng không ngu.

Thấy lão như vậy cậu Cải bèn lắc đầu, mở miệng nói:

- Không, bố cháu rất khỏe, có thấy ông bị đau chân bao giờ đâu, mấy hôm nay cũng không thấy ông nói về việc này.

Nghe cậu Cải nói vậy, mặt lão Phong bỗng trở lên nhăn lại, với cái tay run run, đầy sợ hãi, chỉ hướng bóng đen ngoài cửa mà lắp bắp:

- Thế...thế,..sao,...! Bố mày...! Từ lúc bố mày xuất hiện cho đến bây giờ,......

Cứ đứng kiễng chân lên thế kia...!

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.