Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thầy Quân xuất hiện.

Tiểu thuyết gốc · 1549 chữ

Nói xong, bác Mộc giơ cây gậy lên cao, canh chừng chỉ cần tên quỷ tướng quân phá vỡ cửa nhà mà vào là bác đập xuống ngay.

Tên quỷ tướng quân thấy bác Mộc làm như vậy, liền dừng lại hành động, nhìn bác như nhìn một đứa trẻ...

Nhìn bác liều mình như vậy, nhưng thằng cu Đức cạnh đó cũng thừa hiểu, lúc này bác cũng đã vô cùng tuyệt vọng rồi.

Một mình bác thì có thể làm nổi cái gì trong tình cảnh như vậy, một người sống với một đội quân âm binh hàng nghìn người sao?

Khác gì lấy trứng chọi đá đâu cơ chứ!

Nỗi tuyệt vọng đã bao phủ ngập tràn tất cả mọi người, trong đầu ai cũng có ý nghĩ rằng, ngày hôm nay, bọn họ sẽ chết...

Tên quỷ tướng quân thấy bác Mộc cầm gậy, cười khinh thường mà nói:

- Hảo, hảo a, có chí khí.

- Tao cho mày toại nguyện, mày, chết đầu tiên.

Hắn lại một lần nữa giơ thanh trường đao, lấy thế mà chuẩn bị bổ xuống cánh cửa.

Thì lúc này...

Có biến cố xảy ra.

- Leng keng, leng keng,...!

- Đinh đinh đinh đinh, đinh đinh đinh!

Tên quỷ tướng quân đang giơ đao thì giật mình, hạ thanh đao xuống, thúc ngựa quay về hướng cổng, quát lớn:

- Là kẻ nào?!

Đoàn âm binh đang đứng kín trước cổng nhà bỗng dạt qua hai bên, tạo ra một con đường.

Ở đằng xa, trong màn đêm đen, có hai bóng người đang chậm dãi đi đến.

Tên quỷ tướng quân dùng đôi mắt xanh lè mà nhìn về hướng đó, thấy có hai bóng người, hắn tức giận quát lên:

- Quân bay đâu, mau chặn bọn nó lại!

Đám âm binh nghe được mệnh lệnh, đang rút lui, thì ngưng lại, mà khép chặt vòng vây tiến lại phía hai người đấy.

Một giọng nói vang lên, vô cùng có lực lượng.

Đó là giọng của một người đàn ông trẻ tuổi:

- "Kính thỉnh các vị tiên hiền, con cháu đời thứ 14 dòng họ Trần, Trần Quân, cúi đầu xin kính dẫn lời thánh tổ Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn!

Dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng vui lòng!

Chân ngôn lời thánh, quyền phép từ thánh, trên bậc thánh hiền dưới cứu muôn dân, xưa cứu trăm họ, nay độ muôn nhà!

Đức cao vọng trọng, thần kính, quỷ kinh!

Nay đám man di mọi rợ ngoại lai, lại dám cả gan xâm phạm hãm hại con dân của đức thánh sao?!"

Tiếng nói cất lên rõ ràng, rành mạch, ngắt nhịp, vang lên đầy âm hưởng, khiến cho tâm trí của con người ta dần thanh tỉnh.

Ngắt một lời, bóng người phía trước dơ tay lên cao, rồi làm động tác chặt xuống.

Miệng gầm lên:

- Luiiiiiii ! ! ! ! ! ! !

Tiếng gầm vô cùng lớn, vang vọng cả một làng quê.

Tiếng gầm đó vừa vang lên, thì ngay lập tức đám quỷ binh đang khép chặt vòng vây hai người bèn dạt qua một bên như thủy triều.

Từ miệng của người đàn ông, nơi phát ra tiếng gầm, đang tỏa lan mội dư chấn màu vàng nhạt!

Nơi nào lui chậm một tí, tên âm binh nào dính phải dư chấn đó, thì những tên đó gào lên vô cùng đau đớn và dữ dội!

Bóng hình của chúng toát ra từng luồng khí xám rồi tan biến vào không khí, có kẻ thì mất đi thân hình, có đứa cái tay, có đứa cái chân, có đứa lại chỉ còn nửa thân hình.

Có tên thì tan biến hẳn!

Tên quỷ tướng quân vừa thấy cảnh đó, cũng bối rối, hắn không dám xem thường nữa, mà thúc ngựa chạy về phía đó, không quên quay lại trừng bác Mộc một cái giận dữ.

Hắn vừa thúc ngựa vừa quát lớn:

- Là kẻ nào? Kẻ nào mà có thể đẩy lui thiên binh vạn mã của ta? Mau bước ra!

Khi đoàn quỷ binh bị lời nói của người phía trước đánh lui, thì hai bóng người đó vẫn chầm chậm mà tiến tới cửa nhà ông Tuấn, mặc kệ cho mấy trăm nghìn con mắt đỏ lừ, lập lòe trong đêm nhìn mình.

Thấy bóng người đi sau, bác Mộc há mồm, hít thờ không thông, mừng đến nỗi nước mắt chảy thành dòng sang hai bên:

- Chú Tuấn, chú, chú về rồi,..!

- Cái làng này được cứu rồi !

Thằng Đức đứng đó, nghe được bác Mộc nói ông mình đã về, cũng nước mắt nước mũi chảy ướt cả cái áo.

Hai bóng người kia đi một đoạn thì cũng đến được cổng nhà.

Tên quỷ tướng quân vẫn trên lưng ngựa, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào hai người đó, hắn vẫn đợi câu trả lời từ người phía trước.

Bóng người phía trước đứng lại, cũng ngước đầu lên mà nhìn tên quỷ tướng quân, cất giọng đáp:

- Trần Quân, con cháu đời thứ 14 dòng họ Trần, thánh tổ Quốc công Trần Hưng Đạo, ngài là ai, xin hỏi quý danh? Cớ sao lại làm hại dân ta?

Tên quỷ tướng quân vừa nghe tới ba chữ Trần Hưng Đạo thì hoảng sợ tột độ, chân tay luống cuống, suýt thì làm rơi thanh đao!

Con ngựa cụt đầu hắn đang cưỡi cũng thụt lùi một vài bước, hắn phải ghì lấy dây cương, nó mới thôi.

Còn đám quỷ binh vừa nghe tên thì kẻ nào kẻ nấy run lên bần bật, từng đôi mắt nãy giờ nhìn chằm chằm về hai bóng người bèn biến mất, dường như chúng đang quay sang chỗ khác, không dám nhìn trực diện...

Im lặng trấn tĩnh một hồi, tên quỷ tướng lại rít lên :

- "An nam Hưng Đạo Vương, hừ, thì ra là huyết thống ,dòng dõi của ngài, bảo sao có thể dùng chân ngôn mà lui quân ta.

Nói đoạn hắn lại cười cười rồi gật đầu:

- Được, được, ngày hôm nay, cũng là ngày mối nợ năm xưa được ta trả lại rồi, bản tướng cho ngươi biết, ta, tên gọi là Xích Lã Đạp Kha!

Ngươi lui đi, lũ dân đen trong cả cái làng này hôm nay phải chết.

Bởi kính trọng Hưng Đạo Vương, ta tha cho ngươi một mạng.

Ngươi nên nhớ rằng, chúng ta vì sao lại chết, mối nhục này ta bây giờ tạm thời chưa tính với dòng họ của ngươi!"

- Hóa ra là thầy Quân!

Lúc này bác Mộc cũng nghe được lời nói chuyện giữa tên quỷ tướng quân và bóng người đi trước Ông Tuấn, mới lẩm bẩm trong miệng.

Thầy Quân nghe được tên quỷ nói vậy, bèn ngửa đầu mà cười sảng khoái.

Tên quỷ tướng quân thấy mình nói xong mà thầy Quân lại cười lớn.

Hắn tức giận quát lên:

- Tiểu tặc to gan, dám khinh thường bản tướng ta sao?!

Thầy Quân lúc này mới nghiêm giọng quát lại tên quỷ tướng quân:

- Tưởng là ai ? Hóa ra là lũ giặc Mông-Nguyên bị thánh tổ nhà ta đánh bại!

Lũ chó má nhà các ngươi, gần ngàn năm trước thua chưa biết nhục, xưa giết hại dân ta, nay thành quỷ cũng muốn bắt hồn dân ta.

Ngươi nghĩ ngươi là ai, nghe thấy tên thánh tổ, mà vẫn to gan phạm húy, còn không mau cút mà còn ở đó tự dát vàng lên mặt mình ư!

Tưởng ta không biết cái quỷ quyệt của lũ chúng bay sao?

Bắt hồn cả làng này, mạnh lên lại bắt hồn cả làng khác.

Không có chuyện đó đâu, tên bại trận nhà ngươi đừng có mơ mộng hão huyền!

Tên quỷ tướng quân bị thầy Quân chửi một tràng, giận đến nỗi phát cười, rồi hắn gầm lên:

- Hảo, hảo, hảo, không đi sao?!

- Không đi thì chết!

Không có dấu hiệu gì báo trước, hắn đã đưa thanh đao mà chém ngang người thầy Quân!

Tên quỷ tướng hành động vô cùng nhanh, chỉ thấy được tàn ảnh.

Ai ngờ hắn nhanh thầy Quân còn nhanh hơn, chắc chắn thầy đã xác định sẽ phải đánh nhau to, nên luôn cảnh giác hắn nãy giờ.

Thầy Quân ngồi thụp xuống rồi lăn qua một bên né tránh.

Tên quỷ tướng quân thấy đao mình chém trượt, nhưng dường như hắn không thèm để ý điều đó.

Hắn cười gằn mà lật ngược mặt đao chém ngược lại, nhưng lần này mục tiêu không phải thầy Quân.

Mà là bóng người đang đứng phía sau thầy, đó... Là ông Tuấn!

Lúc này thầy Quân mới nhận ra mình bị lừa, thì ra ngay đầu tiên mục tiêu của hắn không phải thầy, mà chính là ông Tuấn!

Bác Mộc thấy cảnh đó chỉ kịp gào to:

- Chú , mau chạy,..!

Sự việc nói thì chậm, nhưng lại diễn ra vô cùng nhanh, chỉ trong vài tíc tắc...

Ánh đao lóe lên, lướt qua người ông Tuấn, chỉ nghe một tiếng gào vô cùng đau đớn:

- AAAHHHH ! ! !

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.