Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải vây

Phiên bản Dịch · 1464 chữ

Hách Liên Trần hướng Liễu Quý Phi thỉnh an xong ánh mắt chợt lóe, nhìn Hách Liên Hiên đang đứng một bên, khóe miệng gợi lên một mạt trào phúng, lại quay qua Lãnh Ly biểu tình có chút sửng sốt, thầm nghĩ Lãnh Ly này dường như so với lời đồn có phần không giống.

Hách Liên Trần khẽ cau mày, thầm nhận định cần thử nàng ta như thế nào, ngay sau đó nâng lên ly trà lúc nãy Liễu quý phi còn chưa uống xong, đáy mắt nổi lên ý niệm xảo trá, chậm rãi đi đến chỗ hai người Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly.

Lãnh Ly thấy hắn hướng phía này đi tới, ngoài mặt tuy không xao động cảm xúc gì, nhưng lòng đã sớm dậy sóng mãnh liệt, cường ngạnh đón nhận ánh mắt của Hách Liên Trần không lộ tia sợ hãi, đôi tay dấu trong ống tay nắm chặt thành quyền, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay không buồng lỏng một lần.

Hách Liên Trần đến trước mặt hai người, ý cười chưa từng chạm đáy mắt, một tay giơ lên ly trà :" Ngày hôm trước, bổn vương thân thể không được khỏe, không thể tham dự lễ đại hôn của Ngũ đệ cùng Vương phi, đáy lòng vẫn luôn áy náy, nay đệ muội đều ở đây, bổn vương liền lấy ly trà này kính Ngũ đệ, mong rằng đệ đừng để việc đó trong lòng!"

Hách Liên Trần tự cho khiêm tốn, tỏ ra tiếc hận, mặt ngoài tuy cấp y bồi tội, nhưng theo truyền thống của Duyên quốc kính rượu mới đúng, chỉ có gia đình vợ chồng dân thường mới dùng trà thay rượu từ đó có thể nhìn ra người này nghèo nàn, thân phận thấp kém, nay hắn lại dám đối Hách Liên Hiên mới thành thân không lâu kính trà, đây chẳng phải ý chửi Hách Liên Hiên thân phận hạ tiện, thấp kém sao?! Cứ cho là hắn quên, nhưng lấy ly trà Liễu Quý Phi đã dùng qua để kính, cũng đều là ý tứ khinh người.

Sắc mặt Lãnh Ly trở nên khó coi cực điểm, vốn nàng hận ý đối với Hách Liên Trần đã rất sâu đậm, nay khi đã thành thân với Hách Liên Hiên thấy y chịu nhục nhã như vậy, vô tình trong lòng càng cảm thấy tức giận. Nhìn qua Hách Liên Hiên đang sợ hãi đứng nép một bên, không biết phải làm sao.

"Ngũ đệ chẳng lẽ lại ghét bỏ ly trà của bổn vương như vậy?" Hách Liên Trần ngữ khí dọa người, đã không còn giữ bình tĩnh khiêm những như vừa rồi.

Mà một bên, vài vị hoàng tử đến xem chuyện vui cũng cười nhạo một phen, chờ đợi trò hề này, không hề có ý tứ tiến lên giải vây, Liễu Quý Phi điềm nhiên ngồi đó không để ý đến, mặc cho nhi tử đang làm gì, Vân Toàn đứng đó, trong lòng tuy không đành lòng, nhưng không nghĩ vì người ngoài như y mà gây bất mãn cùng Hách Liên Trần, cho nên chỉ làm bộ không biết chuyện đang diễn ra. ( :)))) gớm, tiểu nhân thì vẫn tiểu nhân thôi)

Hách Liên Hiên bị Hách Liên Trần quát, sợ tới mức người run bần bật, hạ quyết tâm đưa tay tiếp trà, giữa đường lại bị một tay khác ngăn cản.

Lãnh Ly thừa lúc y đang do dự tiếp lấy ly trà, hết sức nhanh tay tiếp lấy từ Hách Liên Trần, nhưng chưa uống ngay, chậm rãi hướng Hách Liên Trần cười lạnh, nhẹ nhàng giơ lên tách trà nói: " Tam vương gia nếu thấy trong người không khỏe, đáng lẽ nên ở nhà tĩnh dưỡng thêm, ta cùng Vương gia thành hôn nghi thức rườm rà, không thể qua hỏi thăm lúc đó, kỳ thật thấy vô cùng có lỗi, hôm nay gặp qua ngài, liền lấy ly trà này bồi tội, mong rằng Vương gia không để tâm trong lòng."

Ngữ khí vô cùng cung kính, không nửa điểm mắc lỗi nàng khéo léo đem ly trà vừa rồi đáp trả lại Hách Liên Trần, mọi người không giấu nổi kinh ngạc.

Hách Liên Trần thấy động tác này của Lãnh Ly mà sửng sốt, vừa rồi suy đoán của hắn cũng được chứng thực, Lãnh Ly không hề giống lời đốn là người ngu dại, ngược lại túc trí đa mưu, nếu đã vậy, hắn càng phải đối Hách Liên Hiên hảo hảo "chiếu cố".

Lãnh Ly cùng Hách Liên Trần giằng co, kiếp trước cũng vậy, bọn họ lần đầu gặp nhau, hắn đứng trước mặt nàng, ý cười doanh doanh, nàng tướng mạo xấu xí không dám ngẩng đầu, nay tái kiến, cảnh vẫn thế nhưng người đã thay đổi, tình ý lúc đó cũng đổi thành hận thù sâu đậm.

Hách Liên Trần sắc mặt âm hàn chăm chú nhìn nàng, lúc sau quay đi không nói một câu, lãnh Ly đứng tại chỗ mặt vô biểu tình, thấy hắn xoay người thầm thở ra một hơi, ly trà trong tay còn chưa động, chỉ có nàng biết, vừa rồi nàng đã động tay chân vào trà, nàng am hiểu dùng độc, thuần thục hạ dược mà thần không biết quỷ không hay, nhưng sau đó liền hối hận, không phải nàng đối Hách Liên Trần còn tình ý, mà nếu Hách Liên Trần chỉ vì thế mà đơn giản chết đi, không phải quá tiện nghi cho hắn rồi.

Hách Liên Trần trở lại bên cạnh Liễu Quý Phi cùng Vân Toàn, nhưng ánh mắt lại hướng ba vị vương gia nhìn qua, sau liền không còn động tác.

Ba vị Vương gia đến xem trò, vẫn chưa nói một lời, nhìn nhau lạnh lùng cười khẩy, sau đó một người đi về phía Hách Liên Hiên, nam tử này tuy tướng mạo không phải tầm thường, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ xảo trá, cười nhạo không ngớt, làm cho người khác cảm thấy có gần phản cảm, chính là Duyên quốc tứ Vương gia Hách Liên Sở!

Mẫu khi Hách Liên Sở chính là Huệ Tần, tướng mạo chỉ thuộc hàng trung đẳng trong cung, nhưng trời sinh tính tình an tĩnh, Hoàng thượng đi đến chỗ nàng ta cũng không ít lần, Hách Liên Sở không dựa được vào mẫu thân được phụ hoàng sủng ái, chỉ có thể ngày ngày đi theo nịnh nọt Hách Liên Trần.

Gã đi về phía Hách Liên Hiên, so với vẻ giả tạo vừa rồi của Hách Liên Trần cũng bớt đi vài phần, không chút nào che dấu sự chán ghét, xem thường đối với y.

"Ngũ đệ, thành hôn xong hình như gan lớn lên không ít nhỉ, Tam ca kính trà cũng không chịu uống? Chẳng phải đối chúng ta càng không để vài mắt?" Hách Liên Sở thẳng tắp nhìn Hách Liên Hiên, sắc mặt cực kì không tốt, khóe môi vẫn câu lên ý cười trào phúng.

Hách Liên Hiên kì thật so với Hách Liên Sở lớn lên càng cao lớn, nhưng hiện tại nhút nhát không dám ngẩng đầu, thân thể còn khe khẽ run, gắt gao cắn môi dưới.

"Tứ….Tứ hoàng huynh, là ta không tốt, ngươi...ngươi đừng nóng giận, ta, ta liền hướng Tam hoàng huynh bồi tội" Nói xong lập tức muốn hướng Hách Liên Trần đi tới, ai ngờ bị gã ngăn lại.

"Ngũ đệ hà tất sốt ruột như vậy, Tam ca rộng lượng tất nhiên sẽ không trách tội ngươi" Hách Liên Sở cố tình ngăn trước mặt y, vừa rồi rõ ràng tính kế, giờ lại lật mặt chỉ sợ có chuyện chẳng lành.

Quả nhiên giây tiếp theo, Hách Liên Sở đưa một chân ra, kiêu căng nói: " Vừa rồi tiến cung có chút vội vàng, không cẩn thận đế giày dính phải bùn đất, lúc trước Ngũ đệ không phải luôn thích lau giầy cho ta sao? Hôm nay sao không tiếp tục đảm nhiệm vai trò ấy?"

Hách Liên Sở vẻ mặt vô vị duỗi chân trước mặt Hách Liên Hiên, không phát giác có gì không ổn, mà một bên Hách Liên Hiên nghe gã nói vậy, cứng người tại chỗ, không nói lời nào, thần sắc co rúm.

Lãnh Ly thấy Hách Liên Sở lần này rõ ràng nhục nhã Hách Liên Hiên, trong lòng tức giận tăng lên không ngừng, nàng đời trước vốn vì tướng mạo xấu xí nên bị khi dễ, đời này thấy Hách Liên Hiên như vậy bị người khác khinh nhục, trong lòng cực kì không vui!.

Bạn đang đọc Dục Hỏa Độc Nữ của Tâm Tĩnh Như Lam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 444

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.