Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4 - Bước Ra Bảo Tháp.

Tiểu thuyết gốc · 1147 chữ

Chương 4 - Bước Ra Bảo Tháp!

Lâm Thiên Vân thu hồi thần thức, bây giờ hắn cần phải đi ra ngoài, sau đó tìm tiểu tử kia, theo dõi thêm vài ngày nữa, tiếp đó truyền thụ cho hắn công pháp đắc ý nhất của mình.

Cả người đứng dậy, thân thể cao lớn bồng bềnh lặng yên trong hư không, bàn chân vừa dẫm nhẹ một bước, ngay tức khắc liền xuất hiện phía xa xa, tốc độ này phải gọi là kinh hãi thế tục. Lâm Thiên Vân tâm thần vừa động, trước mặt nhanh chóng xuất hiện cánh cửa, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Lâm Thiên Vân bước chân không dừng lại, vẻn vẹn trong vòng vài giây, đã xuống được tầng một Thất Tinh Bảo Tháp.

"Vài phút không tới, bên ngoài đã tụ tập càng ngày càng đông a."

Cảm giác bên ngoài có nhiều khí tức lạ lẫm kéo đến, hắn không khỏi có chút kinh ngạc, xem ra bọn họ muốn quyết tâm mở được cánh cửa tầng một, không tiếc hợp lực với các cao thủ đánh vào.

"Tiên khí bậc chín nào dễ dàng bị đánh vỡ? Thật là đám ngu xuẩn."

Lâm Thiên Vân có chút lắc đầu tự nói, bước chân lặng lẽ đi ra, từng bước này hắn không dùng lực lượng nào cả, chỉ bước đi như một thường nhân.

Bên ngoài tòa tháp cao lớn, hơn mười vạn người tập trung tại đây, toàn bộ bọn họ đều là cao thủ của các thế gia cùng các tông môn tập trung lại. Từng màu áo sặc sỡ màu sắc đan xen với nhau, mỗi một màu một ký hiệu sẽ tượng trưng cho từng gia tộc tông môn.

Phía trước hơn năm trăm vị cao thủ liên tục hợp lực đánh vào cánh cửa, nhiều năm về trước lão tổ của bọn họ phát hiện ra tháp bảo này, không biết dùng chất liệu gì chế tạo, không ngờ lại cứng rắn, một mực đứng sừng sững giữa hàng vạn năm không ngã. Khỏi cần nghĩ cũng đoán được, tòa tháp bên trong chắc hẳn có không ít bảo tàng để lại.

"Các vị, chúng ta đánh xuống cái bảo tàng này đã vài vạn năm, vẫn chưa thấy dấu hiệu suy yếu."

Một người cao thủ trong số đó mở miệng lên tiếng, đám người còn lại cũng đồng thanh gật đầu, lời của người này cũng giống như bọn họ nghĩ đến, chỉ là bọn họ không chịu cam tâm rời đi.

"Chúng ta cứ tiếp tục đánh xem sao, nếu lâu vẫn chưa thấy trận pháp bên ngoài bảo tháp suy yếu, chúng ta đành rút lui."

Người bên cạnh cũng lên tiếng nói, hiện tại ai cũng đạt tới sức cùng lực kiệt, hơn năm trăm vị Đế Binh, dốc sức toàn bộ lực lượng vẫn không khiến bảo tháp suy yếu. Khiến bọn hắn vô cùng xấu hổ, trước mặt bao nhiêu người trong thiên hạ con cháu, bọn họ cũng sợ mất hình tượng cao thủ của chính mình.

Trong lúc đám người lên kế hoạch, bảo tháp bên này lại đột nhiên động, cánh cửa tầng một vậy mà từ từ mở ra, đám người chăm chú từng đôi mắt, mở căng hết cỡ nhìn vào khe hở.

"Bảo tháp đã mở?"

Không biết là ai vang lên, chỉ khi nghe câu này vừa dứt, đột nhiên một làn sóng người ồ ạt kéo đến, từng tiếng kinh hỉ vang vọng khắp nơi.

"Bảo tháp mở, mọi người nhanh vào trong."

"Ta vào trước! Con mẹ nó, cấm chen lấn."

"A ui! Ai ai bóp mông lão nương?"

"..."

Hơn năm trăm vị Đế Binh còn chưa hết kinh ngạc, tâm thần còn chưa hồi tỉnh, nhìn tình cảnh đoàn ngươi như thủy triều, ồ ạt thi nhau chen vào. Cái này khiến bọn hắn cực độ giận dữ, công sức bọn họ bỏ ra, đám oắt con này lại bỉ ổi, không nhìn mặt mũi bọn họ mà nhanh chân hưởng lợi trước tiên.

"Tất cả đứng im, ai dám bước vào trong bảo tháp nửa bước, ta đảm bảo sẽ tiễn người đó đi trước tiên."

Một lão già râu tóc bạc phơ, khuôn mặt tức giận hướng về phía đám nhân sĩ hét lớn, khí tức Đế Binh mạnh mẽ áp đảo khuông viên, khiến hơn một ngàn người như rơi vào hầm băng, bước chân cũng bị làm cho đông cứng lại.

Nhiều vị Đế Binh thấy thế, nhanh chóng phóng xuất khí thế chặn lại tất cả nhân sĩ.

"Ai dám tiến tới nửa bước, ta sẽ khiến người đó hồn phi phách tán!"

Từng cao thủ Đế Binh cất giọng lên tiếng, bên trong ẩn chứa băng hàn lẫn sát khí, đè bẹp khí thế của tất cả mọi người.

Không thể không nói, Đế Binh tu vi quả thực là mạnh mẽ!

Cảm thấy chung quanh không còn người nào dám trái lệnh, bọn họ mới thật sự yên tâm.

Đám người này biết bảo tàng tuy tốt, nhưng nếu làm phật lòng cao thủ Đế Binh, chết dĩ nhiên sẽ không có chỗ chôn. Cũng không có ai dám hướng bọn họ trả thù, ai bảo toàn bộ đại lục này, chỉ có Đế Binh cảnh giới mới là mạnh mẽ nhất?

Bọn họ không ngu ngốc đem tánh mạng ném xuống.

Hơn năm trăm vị Đế Binh yên lặng, theo dõi cánh cửa đang từ từ mở ra, ánh sáng từ bên trong chiếu rọi tầm nhìn, khiến đám người không nhìn thấy rõ ràng bên trong, chỉ mơ hồ thấy một bóng dáng ai đó.

Lâm Thiên Vân thân mặc bạch y, trên tay cầm theo một cây thiết phiến, khẽ phe phẩy trước ngực, mái tóc trắng bồng bềnh trong gió, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, trên miệng còn treo lên nụ cười, chỉ thấy hắn nhàn nhã bước chậm rãi đi ra khỏi cửa tháp.

"Bên trong vậy mà có người?"

Bỗng nhiên một vị tu sĩ gần nhất nhìn thấy, đôi mắt mở lớn, khẽ kinh hô.

Hơn năm trăm vị Đế Binh con ngươi đột nhiên nhíu lại, nhìn chằm chằm thân ảnh đang từ từ bước ra ngoài, từng bước chân của hắn tuy nhẹ nhàng không có lực, nhưng lại tựa như dẫm vào trong linh hồn bọn họ, trái tim từng người đột nhiên nhảy mạnh lên lợi hại.

Từng cặp mắt quay sang nhìn nhau, hiển nhiên bên trong con ngươi mỗi người đều hiện lên sự e dè lẫn sợ hãi.

"Không khí thật trong lành, các vị ngày hảo a."

Lâm Thiên Vân bước chân ra khỏi bảo tháp, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn đám người mỉm cười đa lễ nói.

Bạn đang đọc Dục Hỏa Thiên Vân sáng tác bởi Vuphong95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vuphong95
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.