Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo dõi

Tiểu thuyết gốc · 2052 chữ

Bên trong U minh sâm lâm lâu ngày luôn là dáng vẻ âm u tĩnh mịch, hôm nay lại náo nhiệt lạ thường. Trên bầu trời, từng đàn chim bị dọa sợ bay nhảy tán loạn.

Lãnh Thanh Phong bên trong cũng chú ý đến sự dị thường này, hắn đã theo sau thiếu niên kia ba ngày, người kia vẫn chưa phát hiện ra sự xuất hiện của hắn. Ngược lại là mèo nhỏ, từ lúc hắn theo sau vẫn luôn luôn dáng vẻ đề phòng, lúc nào cũng đinh đinh nhìn về phía hắn.

Ba ngày nay, hắn quả thật rất nhàn nhã. Vì theo sau người ta, tất cả chướng ngại trước mặt đều được giải quyết nhanh gọn. Không thể không nói, người này tuy tu vi tuy mới ở hóa đan trung kỳ nhưng chiến lực quả thật làm người khác kinh ngạc.

Nhớ đến tối qua, lúc nàng định dừng chân nhóm lửa thì gặp phải một con độc giác thú vô cùng hung hãn, độc giác thú tuy không phải là loài thú ăn thịt nhưng lại là một trong những loài mãnh thú nguy hiểm nhất nhì vì chúng rất có địch ý với nhân loại. Tuy nhiên nàng lại không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ thấy bàn tay nàng vung lên một vòm sáng, một thanh trường kiếm hiện ra, lập tức một hàng kiếm khí bay múa như vũ bão tung ra đánh về phía độc giác thú. Độc giác thú cũng không hề yếu thế, tính tu vi ra nó còn hơn nàng mấy phần, từ sừng trên đầu của nó phát ra ánh sáng màu tím, một tia lôi điện to bằng cánh tay điên cuồng phóng ra nhanh như chớp hướng về phía thiếu niên. Trong giây phút ấy cứ nghĩ kiếm khí sẽ không chịu nổi mà vỡ vụn, lúc Lãnh Thanh Phong đang định ra tay thì trong khoảnh khắc, cổ tay nàng di chuyển một vòng, cả người nàng tung lên uyển chuyển né đi tia sét đang bắn đến sau đó lấy đà vung ra một chiêu hết sức lực. Kiếm khí như thần long gào thét phi về phía độc giác thú.

“Thật nhanh!” Lãnh Thanh Phong trong lòng cảm thán.

Độc giác thú tuy sức chiến đấu lớn nhưng tốc độ lại chậm chạp, lập tức bị trúng một chiêu. Bị đau nó như phát điên rống giận xông về phía thiếu niên. Thiếu niên hồng y vẫn bình tĩnh, trường kiếm trong tay bay múa, tốc độ ra chiêu cực nhanh đồng thời lại không theo một quy luật nhất định nào. Độc giác thú không theo được tốc độ của nàng liền bị trường kiếm chém cho vài nhát, nó đau đớn rống lên. Từ trong miệng há to của nó hiện lên một quả cầu điện bắn liên tục về phía thân ảnh thiếu niên. Nhưng tiếc rằng tốc độ người này quá nhanh, cầu điện chỉ có thể làm cháy một mép áo của nàng.

“Kết thúc đi!” giọng nói thanh lãnh không mang theo cảm xúc thừa thãi, không biết từ khi nào trường kiếm của thiếu niên đã chính xác đâm vào ba tấc dưới sừng của độc giác thú. Cuối cùng, mãnh thú rống lên một tiếng kêu đau đớn sau đó gục xuống dần dần mất đi sinh cơ.

Thiếu niên rút kiếm, từ trên thân mãnh thú nhảy xuống, nàng lấy ra một chiếc khăn tay lau đi vết máu dính trên thân kiếm. Đôi mắt như có như không liếc về phía bụi cây cách đó không xa.

“Mao cầu, đi.” Mèo nhỏ đang nằm nhàn nhã trên đá, nghe chủ nhân gọi lập tức nhảy vào vòng tay nàng. Trước khi đi nó còn không quên liếc nhìn về phía Lãnh Thanh Phong nheo nheo mắt.

Tối hôm đó như mọi hôm, thiếu niên hồng y tìm đến bên trên một tảng đá bằng phẳng đơn giản bày ra một kết giới bảo vệ trong suốt sau đó ngồi vào trong khoanh chân tu luyện. Cứ vậy lại một đêm nữa trôi qua, cho đến khi bầu trời bắt đầu tờ mờ sáng, tia nắng ít ỏi đầu tiên xuyên qua được kẽ lá rậm rạp chiếu xuống khuôn mặt nàng. Lúc này, mắt nàng mới mở ra, từ trạng thái minh tưởng quay về thực tại. Mao cầu vẫn rất ngoan ngoãn ngủ cuộn mình trong lòng nàng, thiếu niên khóe miệng khẽ nhếch dịu dàng vuốt ve bộ bông trắng muốt của nó.

Trên một cây cổ thụ không xa, Lãnh Thanh Phong cũng đã thanh tỉnh. Hắn vốn dĩ hôm nay muốn đối mặt chào hỏi nàng một câu nhưng không ngờ vừa từ trên cây nhảy xuống, một vật sắc nhọn đã kề ngay sau cổ.

“Theo ta lâu như vậy rồi, đúng là mệt cho ngươi.” Thiếu niên không biết từ khi nào đã đứng sau hắn, thanh trường kiếm sắc nhọn đã mài sẵn đặt trên cổ. Lãnh Thanh Phong cũng không ngạc nhiên, nếu đến hôm nay nàng vẫn chưa nhận ra sự tồn tại của hắn thì mới lạ.

Dù trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, nhưng Lãnh Thanh Phong vẫn không có chút nào sợ hãi, quay lại mặt đối mặt với nàng. Thiếu niên hồng y vừa nhìn thấy diện mạo hắn thì hơi thất thần, cổ tay bất giác có chút nới lỏng. Lãnh Thanh Phong bắt được cơ hội, xuất chiêu đánh vào cổ tay nàng. Bỗng bị tấn công, kiếm của thiếu niên liền rơi ra đất, Lãnh Thanh Phong rất nhanh khóa tay nàng ra sau ép lên trên thân cây.

“Ngươi!!” Không ngờ bản thân cũng có ngày bị người ta đánh úp, thiếu niên tức giận muốn mắng người. Bắt đầu từ tối hôm qua nàng đã phát hiện ra hắn nhưng vì hiếu kỳ không biết hắn muốn làm gì nên nhịn cả đêm không vạch trần. Vậy mà là chờ cả đêm vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì. Kết quả giờ lại bị hắn bắt ngược, nàng sống mười chín năm cuộc đời vẫn chưa từng bị ai bắt qua, phải nói đây là lần đầu tiên sơ suất như vậy.

Nhưng cũng không thể trách nàng, một khắc kia khi nhìn thấy dung mạo người này, không thể không kinh diễm một phen. Ai nói hắn lớn lên lại có bộ dạng như thế cơ chứ, từ nhỏ đến lớn mặc dù ca ca nàng rất ưa nhìn nên cũng miễn dịch được phần nào, nhưng nhan sắc người này lại vượt qua cả tưởng tượng của nàng về nhan sắc mà con người có thể đạt đến. Vì vậy giây phút thất thần kia cũng không thể trách nàng, có trách thì trách hắn có bản mặt quá yêu nghiệt đi.

“Thả ta ra!” Nàng tức giận quát. Nói gì thì nói, dù hắn lớn lên có yêu nghiệt đến đâu thì bị người ta khóa tay áp vào thân cây sần sùi cũng không thể làm nàng bớt tức giận.

Lãnh Thanh Phong bỏ lời nói của nàng ở ngoài tai, tay lại càng dùng lực khóa chặt hơn. Lúc này, một bóng trắng từ bên cạnh lao tới.

“Khà khà!!” Mao Cầu thấy chủ nhân chịu thiệt, bộ lông trắng muốt của nó xù lên như cục bông tròn, nó nhảy lên cao, bộ móng vuốt sắc nhọn xòe ra cào về phía mặt Lãnh Thanh Phong. Nhưng rất nhanh gáy nó đã bị tay còn lại của Lãnh Thanh Phong nắm gọn.

“Méo!!” Nó kêu một tiếng thất thanh, cả người bị nhấc lên không trung, tứ chi cào loạn xạ vào không khí. Một người một chủ cứ vậy bị tóm gọn trong một nốt nhạc.

“Thả Mao Cầu xuống!” Thiếu niên tức giận muốn giẫy khỏi tay hắn, nhưng cánh tay Lãnh Thanh Phong cứ như kìm sắt kẹp chặt nàng lên thân cây.

“Vị huynh đệ này, ta đắc tội gì với ngươi sao?” Lãnh Thanh Phong rốt cuộc mở miệng, hắn cũng không muốn trực tiếp vạch trần thân phận nữ tử của nàng.

“Ngươi theo dõi ta mấy ngày nay còn dám hỏi lại ta?” Thiếu niên hồng y tức giận nói.

Lãnh Thanh Phong nghe thế cười nhẹ. “Có phải hiểu nhầm gì không? Ta đâu có theo dõi ngươi.”

“Ngươi đừng nghĩ che giấu khí tức là ta sẽ không nhận ra ngươi đi theo sau.” Nàng tức giận nói

“Vậy chứng cứ đâu?”

“Ngươi còn muốn có chứng cứ?” Thiếu niên tức giận.

“Tất nhiên, nếu không có chứng cứ thuyết phục, lời ngươi nói cũng chỉ là vu oan giáng họa. Ta chỉ là đi đường của ta, trùng hợp cùng đường với ngươi, cũng không thể nói là ta theo dõi ngươi được.” Lãnh Thanh Phong bình tĩnh đối đáp.

Thiếu niên bị hắn nói tức đến bật cười, người này đúng là mặt dày đến vô sỉ.

“Meo meo meooo” Mao Cầu hình như cũng nghe hiểu, nó vô cùng bất mãn.

“Nói gì thì nói, ngươi thả mèo của ta ra trước.” Thiếu niên bị khuất tầm nhìn tưởng sủng vật của mình bị đau liền nói.

“Không được, nhìn nó hung dữ thế này, ta không thể thả nó trước được.”

Thiếu niên tức giận “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi hứa là không ra tay thì ta sẽ thả cả hai ra.”

“Được rồi, ta hứa!” Thiếu niên đành cắn răng.

Lãnh Thanh Phong cười nhạt, hắn thả tay đang khóa nàng ra. Vừa buông tay, quả nhiên nàng không có giữ lời quay lại định tấn công hắn. Nhưng nàng lại càng không ngờ là Lãnh Thanh Phong cũng không có giữ lời, hắn vẫn chưa thả Mao Cầu xuống. Trường kiếm vừa triệu đến lập tức khựng lại trong không trung.

“Ngươi!!”

“Xem kìa, là ai không giữ lời trước.” Thiếu niên bị chặn họng không biết phản bác như nào.

Lúc này Mao Cầu đã giãy dụa mệt, nó ủ rũ nhìn về phía thiếu niên, dáng vẻ mười phần đáng thương.

“Ngươi nói đi, phải làm như nào thì mới chịu thả Mao Cầu?”

Nhìn nàng có vẻ thật sự lo lắng, Lãnh Thanh Phong mới nói

“Lấy quỷ khí đưa ta, ta trả lại mèo cho ngươi.”

“Quỷ khí? Ngươi là vì cái này mà đi theo ta sao?”

Lãnh Thanh Phong không trả lời.

“Thôi được rồi, muốn quỷ khí đúng không, ta cho ngươi.”

Thiếu niên lấy ra từ trong người ra một chiếc lồng sắt, chính là chiếc lồng bên bờ hồ Lãnh Thanh Phong nhìn thấy ban đầu. Chiếc lồng này là một món bảo vật chuyên để nhốt quỷ khí, bên trong là từng đạo khí màu đen đang giãy dụa muốn thoát ra ngoài.

“Đây của ngươi, thả Mao Cầu xuống.”

Lãnh Thanh Phong nghi hoặc, hắn không tin nàng có thể dễ dàng đưa cho hắn như vậy. Nhưng thấy mặt nàng thành khẩn, hắn cũng không làm khó nữa. Lãnh Thanh Phong thả Mao Cầu xuống sau đó nhận lấy chiếc lồng sắt, trong khoảnh khắc sắp chạm vào chiếc lồng, từ bàn tay thiếu niên một ánh trắng sắc lạnh phản chiếu lên từ ống tay nàng phóng ra ngoài. Hắn giật mình, một chiếc kim sắt xoẹt qua vai áo hắn bay qua đâm vào trên thân cây đằng sau.

Quả nhiên thiếu niên này không phải là người dễ dãi, Lãnh Thanh Phong vừa sơ hở một khắc nàng đã nhân cơ hội tẩu thoát, đem cả Mao Cầu cùng lồng sắt chạy đi. Trước khi mất dạng còn không quên quay lại làm mặt xấu trêu tức hắn. Lãnh Thanh Phong lần đầu bị người khác lừa cùng không hề tức giận, cũng không lập tức đuổi theo.

Chờ đến khi nàng biến mất sau tầng lá hắn mới mở tay ra, bên trong là một chiếc túi nhỏ lớn bằng gần lòng bàn tay, bên trên thêu một đóa phượng hoàng lửa xinh đẹp rực rỡ.

Lãnh Thanh Phong nhếch miệng, có thứ này hắn tin nàng rất nhanh sẽ quay lại.

Bạn đang đọc Dục Sắc Chi Lộ sáng tác bởi linhphong99
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhphong99
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.