Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú triều

Tiểu thuyết gốc · 1877 chữ

Sáng hôm sau, cuối cùng giông bão cũng đã qua, những đám mây đen xám xịt cũng đã sớm tản đi. Ánh nắng ấm áp xen qua kẽ lá chiếu qua cửa hang rọi vào bên trong. Cơ Nhã Tịnh đang gật gù thì bị ánh sáng chói mắt đánh thức, nàng vừa mở mắt thì cảnh trước mắt đã làm cho nàng hô hấp chững lại.

“Mẹ nó chứ, sao ông trời lại bất công như vậy, cho hắn tu vi hơn người thì thôi đi lại còn tặng thêm cho hắn một khuôn mặt yêu nghiệt nữa chứ” Cơ Nhã Tịnh thầm mắng trong đầu nhưng ánh mắt vẫn không thể rời đi. Từ vị trí của nàng có thể thấy được Ánh nắng ban mai trong trẻo rọi lên một nửa khuôn mặt của Lãnh Thanh Phong, nhìn hắn như một vị thần đang tỏa ra hào quang. Thậm chí nàng còn thấy được từng tia nắng xuyên qua từng chiếc lông mi vừa dài vừa đen của hắn. Trong vô thức, Cơ Nhã Tịnh đã đứng hình ngắm một lúc lâu.

Lúc mà nàng nhận ra cũng đã muộn, bên kia Lãnh Thanh Phong cũng tỉnh. Bỗng chốc bốn mắt nhìn nhau, không khí vô cùng gượng gạo.

“Khụ! Thời tiết hôm nay đẹp ha!” Cuối cùng vẫn là Cơ Nhã Tịnh rời mắt đi trước chuyển chủ đề.

Lãnh Thanh Phong từ mỏm đá đứng dậy, đang định nói gì đó thì vành tai hắn giật giật, quay ngoắt đầu về phía cửa hang nhìn vào trong sâm lâm sâu thẳm. Cơ Nhã Tịnh cũng cảm giác được gì đó, nàng nhìn theo về hướng ánh mắt hắn.

“Có chuyện gì vậy?”

“Nơi này không ở lại được lâu, chúng ta đi.” Lãnh Thanh Phong nói, gương mặt hắn có chút âm trầm.

Hai người rất nhanh rời đi. Lúc này tại phía ngược lại, một đàn gần vạn con thú đủ các chủng loại không biết bị làm sao như một cơn sóng khổng lồ điên cuồng quét về phía tây. Mắt của chúng con nào cũng đen xì, trên thân cũng bắt đầu xuất hiện nhiều nốt lở loét chảy ra thứ máu đen ngòm hôi thối. Từ xa nhìn xuống, những nơi mà chúng đi qua cây cối đều bị giẫm đạp nát tươm thành bình địa.

Từ nơi xa, từng đợt tiếng thú hống vang vọng thiên địa như báo hiệu đại nạn sắp tới. Trên sườn núi, Lãnh Thanh Phong và Cơ Nhã Tịnh cùng quay đầu nhìn lại, đứng nơi cao họ có thể thấy rõ cái thứ đang tiến đến là cái gì.

“Thú triều thật đáng sợ.” Cơ Nhã Tịnh bị dọa nổi da gà, phương xa một đám điểm đen nhô lên sau đó ngày càng giày đặc, nó như một cơn sóng thần nuốt chửng mọi vật mà nó đi qua. Lãnh Thanh Phong không kịp cảm thán, hắn vừa thấy thú triều liền lập tức triệu ra phi kiếm, không nói một lời nhấc cổ áo Cơ Nhã Tịnh rồi phóng bay đi.

“Á” Cơ Nhã Tịnh bỗng bị nhấc lên mà giật mình, nhưng lần này nàng cũng không phản kháng.

Vì U minh sâm lâm có pháp trận cấm phi hành, Lãnh Thanh Phong chỉ có thể phi kiếm ở độ cao hơn đám lá cây một chút. Nếu lên cao hơn sẽ bị quy tắc trật tự ở đây đánh ngã xuống, điều này ảnh hướng rất nhiều đến tốc độ nhưng cũng đủ để có thể chạy thoát khỏi tốc độ thú triều.

Cơ Nhã Tịnh đứng đằng sau Lãnh Thanh Phong, hai tay nàng bám vào đai lưng hắn để giữ thăng bằng, từ bên trên nàng có thể thấy rõ đám thú kia tất cả trên thân đều đã dính quỷ khí.

“Rốt cuộc quỷ khí từ đâu mà ra, tại sao lại có nhiều như vậy?”

======

Bên Đường Xuyên cũng xảy ra chuyện tương tự, sáng đang ngủ thì bị bầy thú đánh thức. Nhưng may mắn số lượng cũng không nhiều chỉ có gần trăm con. Lúc bầy thú xông vào kết giới, Đường Xuyên không nghĩ nhiều lập tức ôm eo Kiều Kiều nhảy lên một cây cổ thụ gần đó.

“Thú triều!!” Lục Cảnh đổi sắc mặt.

“Không phải, chỉ là một bầy thú nhỏ bị nhiễm quỷ khí, chưa tính là thú triều.” Đường Xuyên nói.

Nghe vậy, Lục cảnh mới có thể nhẹ nhõm thở ra. Nhưng hắn nhẹ nhõm chưa được lâu, đám thú kia đã như phát điên lao về phía họ. Đoàn người chỉ có gần mười người mà đám thú này có đến gần trăm, nhìn đã biết bên nào thế yếu. Nghĩ đến đây hắn cũng học tập Đường Xuyên bảo mọi người leo lên cây gần đó. May mắn thay đám thú này bị nhiễm quỷ khí trí thông minh cũng bị giảm đi, nhãn lực cũng rất kém, nhiều con sau khi không thấy người đã rời đi, chỉ còn hơn hai mươi con kim manh thú với đôi tai nhạy bén vẫn đang chăm chăm tìm bọn họ.

Kim manh thú có hai chiếc tai to dựng lên cùng một cái sừng dài trên trán, nó là loại thú có bộ da rất cứng đao thương khó nhập, điểm yếu duy nhất là vùng cổ và bụng có kết cấu da mềm hơn.

Lúc này, trên một cái cây cách Đường Xuyên không xa, trên cây là hai thành viên của dong binh đoàn, không biết là ai trong hai người không cẩn thận hắt xì một cái, đám thú bên dưới như nhận được tín hiệu mà điên cuồng đâm tới.

“Rầm rầm rầm” cái đầu cứng cáp của chúng không ngừng tấn công vào thân cây. Cái cây không chịu được nhiều đợt tấn công liên tiếp như vậy không ngừng rung lắc. Bên trên hai người sợ hãi bám chặt vào thân cây, nhưng rất nhanh một trong hai đã bị mất đã ngã xuống. Kim manh thú thấy thức ăn đến miệng, hú lên một tiếng sau đó thi nhau cắn xé. Rất nhanh trên nền đất chỉ còn lại mội bãi máu tươi bầy nhầy cùng vài chiếc xương vụn.

Lục Tiểu Ngọc muội muội của Lục Cảnh lúc này cũng đang ở trên cùng thân cây với Đường Xuyên. Từ lúc thấy đám thú này mặt nàng đã sợ hãi mặt mũi trắng bệch, lại thêm một màn máu me trước mắt, nàng ta không chịu nổi nữa mà hét lên thất thanh.

“Aaa..”

“Câm miệng!” Đường Xuyên tức giận quát, nhưng đã quá muộn. Đám kim manh thú nghe được tiếng hét liền quay đầu xông hết về phía bên này.

“Muội” Tiểu Ngọc ủy khuất, nàng chỉ là sợ quá thôi mà.

Đám Kim manh thú bắt đầu tấn công sang bên này, cây cổ thụ bị chúng tấn công dồn dập không ngừng lắc lư. Cả bốn người đều bám chặt lấy cành cây để giữ thăng bằng.

"Sao bây giờ, có vẻ chúng không định dừng lại đâu." Kiều Kiều lo lắng đôi mày liễu nhíu lại.

“Xem ra chúng hoàn toàn đã biến thành lệ quỷ, một khi chưa đạt được mục đích thì sẽ không rời đi đâu.” Lục Cảnh nói, hắn là người từng trải đã rất nhiều lần chiến đấu với lệ quỷ nên rất hiểu đặc tính của chúng.

“Ca cứu ta!!!”

Lúc này thân cây chấn động càng mãnh liệt, Tiểu Ngọc không giữ nổi thăng bằng nữa trượt chân ngã xuống dưới hét lên thất thanh, trước khi rơi xuống nàng ta đã nắm đại vào một cái tay áo làm người kia cũng phải ngã theo. Lúc này hai tiếng hét cũng đồng thời cất lên.

"Ngọc Nhi!”

“Kiều Kiều!”

Đường Xuyên thấy Kiều Kiều bị kéo ngã xuống liền không do dự nhảy xuống theo, rất nhanh hắn đã bắt được tay của Kiều Kiều kéo vào trong ngực. Kiều Kiều cũng không ngờ Đường Xuyên phản ứng nhanh như vậy, tay nàng cũng tự nhiên mà ôm vào eo hắn.

"Không sao chứ " hắn lo lắng hỏi, nàng không trả lời ngay. Một chiếc chuỷ thủ xuất hiện trong tay, lúc tiếp đất đã sẵn sàng trong thế chiến đấu. Lúc này bên trên Lục Cảnh cũng nhảy xuống, kéo Tiểu Ngọc ra sau lưng rồi vung đao lên. Mấy con Kim manh thấy vậy lùi ra sau, chuẩn bị lấy đà xông lên tấn công .

"Mấy con vật xấu xí này để ta đi, nàng yểm trợ cho ta " Đường Xuyên khinh bạc một tiếng rồi quay sang Kiều Kiều cười lấy lòng.

"Không cần, ta đánh, ngươi Yểm trợ đi " nói vừa xong, chuỷ thủ đã dương lên tấn công một con Kim manh gần đó, chỉ trong năm chiêu đẹp mắt con thú đã ngã gục xuống đất. Đường Xuyên thấy vậy không khỏi thầm khen một câu, xem ra Kiều Kiều của hắn không cần cứu, mình nàng cũng có thể xử gọn đám thú này.

Lệ quỷ thấy máu lại càng kích thích, chúng điên cuồng lao đến phía Kiều Kiều. Lục Cảnh giương đao lên, tấn công một con Kim manh định tiến vào chỗ Tiểu Ngọc, chém ngang miệng nó, thanh huyết đao được tắm máu thì lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Đường Xuyên cũng không khách khí, một mình hắn xông về phía năm con lệ quỷ, trường kiếm vừa xuất khỏi bao, kiếm khí bàng bạc như cuồng phong xé gió phóng đi. Ba chiêu nhanh gọn năm con kim manh đã ngã rạp ra đất. Sau đó còn không quên cười cười nhìn về phía Kiều Kiều.

Mặc dù rất thưởng thức năng lực của Đường Xuyên nhưng thấy nụ cười của hắn, nàng bĩu môi thầm nghĩ đúng là giỏi làm màu.

Thời gian một nén hương trôi qua cuối cùng bốn người cũng giải quyết hết đám lệ quỷ. Trên đất lúc này toàn là xác thú ngổn ngang nhìn không ra hình thù. Lục Cảnh bị thương trên tay lúc bảo vệ Tiểu Ngọc sơ suất bị một con Kim Manh cắn trúng, vết thương có vẻ rất nghiêm trọng. Ngược lại Kiều Kiều và Đường Xuyên ngoài việc quần áo bị dính một chút máu cùng bùn đất thì không có một vết thương nào.

Đường Xuyên xem qua vết thương cho Lục Cảnh thì không khỏi nhíu mày, vết thương dính quỷ khí bắt đầu ăn mòn vào trong máu, nhìn biểu cảm của hắn thì có vẻ vô cùng đau đớn. Lục Tiểu Ngọc bên cạnh thì đã khóc không thành tiếng, đến nỗi Đường Xuyên không chịu được mà hỏi Lục Cảnh:

“Nàng ta một cái luyện khí cảnh mà sao huynh dám cho đi cùng vào U minh sâm lâm.”

Lục Cảnh nghe vậy cũng chỉ cười không nói. Đội của Lục Cảnh lúc này chỉ còn lại ba người, cả ba đều rất chật vật chữa vết thương cho mình. Bọn họ quyết định ở đây chữ thương một ngày sau đó lại bắt đầu xuất phát.

Bạn đang đọc Dục Sắc Chi Lộ sáng tác bởi linhphong99
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhphong99
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.