Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng Gió

Phiên bản Dịch · 2667 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-Công tử, có phải là do tiểu nữ không đủ tốt không? Nên công tử mới muốn mời nữ nhân khác về viện của chúng ta?

Nữ tỳ đứng bên cạnh nam nhân cười cười làm nũng, tay ngọc nhẹ nhàng khoác lên cánh tay nam nhân, liếc mắt nhìn về phía Đàn Không.

- Ngươi đương nhiên là tốt nhất, chẳng qua là từ trước đến nay bổn công tử luôn thương xót những nữ tử yêu kiều, làm sao lại có thể để một mỹ nhân lẻ loi tại khách điếm được chứ đúng không?

Nam nhân hôn nhẹ lên má nữ tỳ, phe phẩy cây quạt lấp lánh trong tay, cười như không cười nó:

-Mỹ nhân thấy có đúng không?

Hắn ta cho rằng nữ tử này sẽ kinh hoảng hoặc tức giận, nhưng mà điều khiến hắn ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là trong đôi mắt tròn, to, xinh đẹp của đối phương có mang theo vài phần… hưng phấn?

Sao nàng lại cảm thấy hưng phấn, không phải người đùa giỡn mỹ nhân là hắn ta mới nên hưng phấn sao?

Khi đùa giỡn người khác mà đối phương tỏ ra kinh hoảng, sợ hãi, cảm xúc phẫn nộ, như vậy mới có cảm giác thành tựu, thế nhưng loại tò mò cùng với ánh mắt hưng phấn này lại không thể làm cho hắn ta thỏa mãn được, ngược lại còn khiến hắn ta có cảm giác mình mới là người bị đùa giỡn.

Loại cảm gíac này là vô cùng thất bại đối với một kẻ ăn chơi trác táng như hắn ta.

-Ngươi là đang đùa giỡn ta sao?

Thiếu nữ áo xanh đi đến trước bàn của hắn ta, cúi người nhìn hắn ta, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng đang phản chiếu hình dáng của hắn ta. Hắn ta không được tự nhiên lùi lại phía sau:

-Tiểu gia ta thấy ngươi có vài phần nhan sắc nên mới có hứng thú đùa giỡn ngươi, có biết chưa?

-Hử?

Thiếu nữ gật gật đầu, khoanh tay trước ngực:

-Dựa theo quy luật thì tên công tử ăn chơi trác táng như ngươi sẽ nhanh chóng bị người ta bắt đấy!

Đỗ kinh vỗ bàn, đắc ý nói:

-Sao ngươi không ra ngoài hỏi thăm một chút, toàn bộ thành này có ai dám bắt ta chứ, biết ta là ai không hả?

-Không muốn biết!

Đàn Không nhìn tên công tử con nhà giàu có tu vi chưa đến luyện khí cấp năm này, lười để ý tới hắn ta nữa, nàng xoay người đưa tiền trọ cho ông chủ khách điếm:

-Cho ta một gian phòng hạng sang!

-Xin tiên trưởng chờ một chút!

Ông chủ nhà trọ nhanh chóng ghi vào sổ, ngoắc tay gọi một người cao to, mặc áo vải màu xám tro dẫn Đàn Không đi nhận phòng, đồng thời còn thuận tay cất những đồ vật đáng tiền trên bàn đi. Làm nghề này như bọn họ, quan trọng nhất chính là năng lực phân tích tình hình, công tử Đỗ Kinh và vị tiên trưởng này không chừng là sắp đánh nhau rồi.

-Đứng lại!

Đỗ Kinh đang ngồi bỗng nhiên đứng bật dậy, dùng cây quạt chỉ vào Đàn Không:

-Ta có để cho ngươi đi sao?

-Được rồi!

Đàn Không dừng bước:

-Nếu ngươi cố chấp muốn cho ta biết ngươi là ai như vậy thì ngươi cứ nói đi, ngươi là vị nào đây?

-Ta là con trai của thành chủ Khâu Thành này, tên là Đỗ Kinh.

Đỗ Kinh xoay xoay cây quạt trong tay:

-Ta thấy ngươi một thân một mình ở bên ngoài, cũng không giống như là đệ tử của đại môn phái, người đi lung tung ở ngoài làm gì hả?

-Một thân một mình có liên quan gì tới môn phái hả?

Đàn Không cãi lại một tiếng:

-Tu hành cũng không phải là để phô trương thể hiện, chẳng lẽ còn muốn một đám người nâng kiệu rải hoa cho ngươi sao, ngươi cho là mình đang ở trên sân khấu diễn xướng à?

-Ông chủ, tốt nhất là ông nên đuổi mấy người này ra ngoài đi!

Gió nổi lên, mang theo tuyết và cánh hoa bay xuống, mấy nô tỳ và nữ tì mặc y phục rực rỡ đi tới. Trên người các nàng mang theo mùi hoa thoang thoảng, mặt lạnh như sương, giống như là coi những người ở xung quanh ngay lúc này không có tồn tại vậy.

Đi ở giữa là một nữ nhân che mặt bằng lụa mỏng, ánh sáng mờ ảo trên chiếc váy xinh đẹp bắt đầu tỏa sáng, đẹp đến mức giống như là tiên nữ đang giáng trần.

Toàn bộ thực khách tại đại sảnh đều im lặng, bọn tỳ nữ dường như đã quen với ánh mắt dung tục và bộ dạng kinh ngạc đến ngây người của những người dân thường này nên cười nhạo một tiếng rồi ném linh thạch cho ông chủ khách điếm;

-Dọn dẹp sạch sẽ một chút, tiên tử của chúng tôi không chịu nổi dù là vết bẩn chút xíu đâu.

Dặn dò ông chủ xong, nàng ta khom người cầm theo huân cầu* khắc hoa bằng đồng, dẫn chủ nhân đi về phía hậu viện, lưu lại cánh hoa bay đầy đất cùng với mùi hương thoang thoảng.

-Khụ!

Đỗ Kinh ho khan một tiếng, ném năm chữ “ trên sân khấu diễn xướng” ở trong đầu ném ra ngoài rồi nhấc cằm về phía hậu viện:

-Thấy chưa? Đây mới chính là phong thái của đại tông môn!

Đàn Không cúi đầu nhìn cánh hoa rơi đầy trên mặt đất, đang tự hỏi vô cùng nghiêm túc rằng bọn người kia phải hái bao nhiêu hoa thì mới có thể rải đầy hoa dọc đường đi như thế này.

- Này!

Đỗ Kinh dùng cây quạt gõ gõ cái bàn:

-Cô nương, có muốn theo ta về nhà không?

-Đại mỹ nhân vừa rồi đi qua trước mặt ngươi, tại sao ngươi không kêu nàng ấy theo ngươi?

Đàn Không chớp chớp mắt:

-Chẳng lẽ ta đẹp hơn nàng ấy à?

-Suy nghĩ vớ vẩn gì thế, người ta là đệ tử của đại tông môn, sao ta dám đến trêu chọc chứ?

Đỗ Kinh trả lời vô cùng thành thật:

-Ta đây không có bị ngu!

Cho dù là công tử ăn chơi trác táng, hắn ta cũng là một công tử rất thức thời, người không thể trêu chọc thì nhất quyết không thể chọc, bắt nạt kẻ yếu chính là châm ngôn của hắn ta.

-Vậy xem ra ngươi cũng thật lợi hại nhỉ?

Đàn Không trợn trắng mắt, lười để ý đến hắn ta, xoay người đi lên lầu.

-Này này này, ta đang nói chuyện với ngươi mà, hôm nay ngươi nhất định phải đi theo ta…

Đỗ Kinh còn chưa nói xong thì đã thấy một thanh kiếm bay ra từ trong tay áo của thiếu nữ trông đáng yêu hoạt bát kia. Thân kiếm tản ra ánh sáng trong suốt, mũi kiếm thẳng tắp chỉa vào người hắn ta, cách đầu hắn chưa đến một centimet.

-Là pháp khí thượng đẳng!

Nữ nhân bên cạnh Đỗ Kinh lập tức rụt tay lại, sợ tới mức trốn sang bên cạnh, không dám tới gần hắn ta nữa.

-Có, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, không nên múa đao đùa kiếm, như thế là không nhã nhặn đâu!

Đỗ Kinh né tránh sang bên cạnh, mũi kiếm vẫn di chuyển theo hắn ta, kiếm khí rét lạnh đâm vào khiến ánh mắt hắn ta đau rát, mồ hồi lạnh không ngừng túa ra. Nữ nhân này rốt cuộc có thân phận gì vậy, sao có thể có được pháp khí thượng đẳng chứ?

-Sao nào?

Đàn Không hất mặt:

-Nhưng ta lại cảm thấy đùa giỡn con gái càng không có nhã nhặn đấy, ngươi có cảm thấy như thế không?

-Ta cảm thấy cô nương nói rất đúng!

Mồ hôi lạnh rơi thành từng giọt từng giọt lớn, Đỗ Kinh chỉ sợ thanh kiếm này không cẩn thận run lên một chút thì sẽ bay thẳng vào đầu hắn ta.

-Chưa kể là Khâu Thành các ngươi còn phụ thuộc vào Vân Hoa Môn, mà từ trước đến nay Vân Hoa Môn chán ghét nhất là loại chuyện trêu đùa con gái nhà lành như thế này đấy!

Đàn Không vung tay lên, thu hồi phi kiếm::

-Ngươi có từng nghe về chuyện hai năm trước có một lão tổ Nguyên Anh đùa giỡn đệ tử của Vân Hoa Môn chưa?

Đỗ Kinh vừa lau mồ hôi, vừa liên tục gật đầu.

-Kết cục cuối cùng của tên đó là gì, ngươi có biết không?

Đàn Không cười híp mắt hỏi.

Cả người Đỗ Kinh cứng đờ, mồ hôi rơi cũng không dám lau nữa:

- Tiên tử thứ lỗi, tiên tử tha tội, từ nay về sau tại hạ không bao giờ dám làm chuyện như vậy nữa, cáo từ!

Nói xong, hắn ta vừa chạy vừa té lao ra khỏi khách điếm, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không dám, chỉ sợ chạy chậm một chút thì thanh kiếm kia sẽ đâm vào người hắn ta

Ông chủ khách điếm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không có đánh nhau. Ông ta cúi người xuống, lấy Tì Hưu chiêu tài* cất trong ngăn kéo ra ngoài.

Đàn Không trở lại phòng, dọn chăn gối trên giường về một bên, chăn gối thân thuộc của mình từ trong túi trữ vật ra. Linh Tuệ sư tỷ có nói với nàng là chăn gối ở các khách điếm đa số đều không sạch sẽ, dùng đồ mình mang theo sẽ yên tâm hơn.

Tu chân giới thật tốt, nhiều đồ vật như vậy đều có thể nhét vào túi trữ vật, nếu như ở chốn trần gian, nàng ra ngoài mà mang theo những thứ kia thì nhất định chất đầy mấy chiếc xe ngựa.

Nằm trên chiếc giường xa lạ, Đàn Không có chút khó ngủ, nàng dứt khoát đứng dậy bày ra tư thế đả tọa để cho linh khí vận chuyển quanh thân. Khách điếm này vô cùng an tĩnh, yên tĩnh tới mức như là cả thế gian này không có âm thanh nào vậy.

- A!

Tiếng thét thảm thiết chói tai vang lên phá vỡ đêm tối, phá vỡ không gian yên tĩnh của khách điếm. Đàn Không mặc thêm áo khoác ngoài, cũng không quan tâm tới mái tóc rối bù của mình, kéo cửa chạy ra ngoài. Xuống dưới lầu, nàng chỉ thấy một nữ nhân đạng nằm trên mặt đất, trên y phục rực rỡ của nàng ta thấm một mảng lớn máu tươi. Đáng sợ nhất không phải là vết thương kinh khủng trên người nàng ta, mà là nụ cười quái dị cứng ngắc trên mặt.

Nữ nhân này là tỳ nữ nóichuyện rất kiêu căng với ông chủ khách điếm lúc ban ngày, hiện tại nàng ta đã chết.

-Nguyệt Liên!

Các tỳ nữ mặc trang phục rực rỡ chạy tới, sắc mặt hết sức khó coi, các nàng xoay người nhìn một lượt những người khách trong đây, thanh âm lạnh lùng:

- Hung thủ chính là người trong nhà trọ này.

-Tỷ tỷ, Nguyệt Liên không có, không có trái tim!

Một tỳ nữ hoảng sợ la lên nói:

-Còn có máu trên người…

Bên trong nhà trọ thoang thoảng mùi máu tanh cùng với mùi người chết, Đàn Không nhìn vẻ mặt tức giận của mấy vị nữ tỳ mặc trang phục rực rỡ, nhíu nhíu mày, không khỏi nghĩ tới cái tên ăn chơi trác táng trêu đùa nàng, còn nói muốn mang nàng đi kia. Cái tên ăn chơi trác táng kia biết được gì sao, hay đây chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi?

-Đã xảy ra chuyện gì?

Người mặc quần áo tiên nhân đi ra, tóc nàng ấy xõa tự do mà không mang khăn che mặt nên để lộ ra gương mặt xinh đẹp. Chỉ là ngay lúc này, khách trọ đã bị cái chết của Nguyệt Liên làm cho khiếp sợ, không còn thời gian kinh ngạc vì dung nhan của nàng ấy.

- Cô nương, Nguyệt Liên chết rồi

Một tỳ nữ khóc đến đỏ hốc mắt trả lời.

Nữ tử kia nhíu nhíu mày, bước nhanh về phía trước, khom lưng xem xét cổ tay của Nguyệt Liên, dùng khăn lau khô tay rồ xoay người nói với mọi người nói:

-Các vị, tại hạ là Lăng Ba - đệ tử Chiêu Hàm Tông, nguyên nhân cái chết nữ tỳ của ta hết sức khả nghi, xin các vị hãy thành thật trả lời ta vài vấn đề!

-Thì ra là tiên tử Lăng Ba của Chiêu Hàm Tông, thất kính thất kính. Nguyên nhân khiến cho nữ tỳ này bị chết thê thảm như vậy thì nhất định là cần phải điều tra rõ.

-Xin tiên tử cứ hỏi, tại hạ biết gì sẽ nói đó, không có nửa lời gian dối!

-Đa tạ các vị!

Thấy mọi người nể tìnhnhư vậy, sắc mặt Lăng Ba tốt hơn một chút, ánh mắt nàng ấy quét qua mọi người:

-Không biết các vị có cảm thấy người nào có tung tích đáng ngờ không ạ?

Mọi người xung quanh cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi,

Mọi người nhìn nhau, tuy họ không dám đắc tội Chiêu Hàm Tông nhưng họ cũng không thể làm chuyện đắc tội với người khác, trong lúc nhất thời không có ai nói được gì.

Lăng Ba cũng hiểu bọn họ đang băn khoăn cái gì nên nàng ấy lệnh cho mấy nữ tỳ canh cửa rồi mới nói:

-Như vậy xin hỏi, đêm nay có người nào sau khi vào phòng rồi lại ra ngoài không?

Đàn Không ngơ ngẩn mà nhìn Lăng Ba, nàng cảm thấy vị này nữ tu thật là đẹp, búi tóc lỏng lẻo đẹp, tay cũng đẹp, toàn thân trên dưới đều đẹp, bộ dáng nóng giận cũng theo nét phong lưu. Một mỹ nhân như vậy dù hỏi ra câu hỏi có chút buồn cười nhưng cũng không có ai không trả lời nàng ấy.

Quả nhiên, mọi người rất phối hợp trả lời câu hỏi, sôi nổi tỏ vẻ bản thân không có ra cửa, còn kéo khách trọ phòng kế bên ra để chứng minh.

Kẻ giết người không chỉ giết Nguyệt Liên, mà còn móc trái tim của nàng ta, hút khô rồi trên người nàng ta, điều này tuyệt đối không thể là thủ đoạn của tu sĩ chính thống. Nhưng người xấu sẽ không khắc chữ trên mặt mình, nếu có người cố ý dấu diếm thì không ai nhìn ra được.

-Ai nha!

Một đại thẩm nghe thấy động tĩnh, chạy ra, nhìn thấy thi thể trên mặt đất thì sợ tới mức lùi về sau mấy bước:

-Sao lại có người chết thế này?

-Lại?

Đàn Không nắm bắt được từ ngữ mấu chốt, nhìn về phía phụ nhân người thường kia:

-Khách điếm từng xảy ra chuyện này à?

Ý thức được mình nói lỡ miệng, phụ nhân xanh cả mặt, không dám tới gần thi thể:

-Không không không, không phải là khách điếm chúng tôi. Một tháng trước, cũng chính là buổi tới ngày mười lăm tháng mười một, có một cô nương đã chết ở trong khách điếm Phượng Tường. Người ta đồn là cô nương đó bị móc nội tạng và hút hết máu, còn nói đó là do yêu ma làm. Thành chủ đã cho người tuần tra toàn thành nhưng cũng không phát hiện ai khả nghi, không ngờ…

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.