Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vấn Đề Nhỏ

Phiên bản Dịch · 5410 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Một vài người đang chuẩn bị nhìn thấy tình huống này thì đều bước chậm lại. Chuyện này ầm ĩ như thế, mọi người cũng rất muốn biết hung thủ là ai mà dám xúc phạm trên đầu thái tuế như vậy.

Nhìn nam nhân áo bào tro bị Lâm Hộc dùng thuật pháp trói chặt, trong lòng bọn họ có chút nghi ngờ. Trong ấn tượng của mọi người, nam nhân này cũng không thích nói chuyện, vừa rồi sau khi Lăng Ba tiên tử đả thương vị tu sĩ kia thì người nam nhân này lại sợ tới mức mặt chuyển thành mamú đấy. Một nam nhân hèn nhát như vậy chính là hung thủ giết người móc tim sao?

Chắc là đoán sai rồi phải không?

Trong lòng mọi người có suy đoán như thế nhưng lại không dám nói ra trước mặt Đàn Không, thể diện của Vân Hoa Môn thì mọi người không dám không cho. Hơn nữa vị Đàn Không tiên tử này có dung mạo xinh đẹp, cười rộ lên càng khiến mọi người không nỡ nói nặng lời với nàng, các nam tu sĩ ở đây đều không muốn làm Đàn Không mất mặt, nữ tu sĩ thì có suy nghĩ là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện nên cũng chỉ đứng xem mà không mở miệng.

–Ngươi, các ngươi là có ý tứ gì?

Nam nhân áo bào tro ngã trên mặt đất, không có phẫn nộ, cũng không có oán giận, ngược lại là kinh hoàng và bất lực nhìn vào Đàn Không, gã liên tục xua tay, lắp bắp nói:

–Tiên tử, ngài hiểu lầm rồi! Sao tại hạ dám làm chuyện ác độc như thế với tỳ nữ của Chiêu Hàm Tông chứ?

Uất ức, nhát gan, tướng mạo bình thường, nhìn thế nào thì nam nhân này cũng không phải là người làm chuyện lớn.

–Loại biểu tình vô tội, đáng thương này nếu là do mỹ nữ làm thì sẽ nhu nhược động lòng người, còn người làm thì chẳng mê hoặc được ta đâu!

Đàn Không không màng tới những ánh mắt nghi ngờ đang nhìn vào mình, nàng đứng dậy đi một vòng quanh nam nhân áo bào tro:

–Ngươi ngụy trang rất tốt, nếu ta không phải vẫn luôn trộm quan sát ngươi thì có lẽ ta cũng sẽ tin tưởng ngươi là vô tội.

Sau khi Hoàn Tông nói nam nhân áo bào tro này khả nghi, Đàn Không vẫn luôn lén lút quan sát gã kia. Sau khi cẩn thận quan sát, nàng lập tức phát hiện Hoàn Tông hoài nghi không sai, đảm bảo nam nhân áo bào tro có đến tám chín phần là hung thủ rồi.

Khi Lăng Ba và mọi người tranh chấp, trong mắt nam nhân này có sự đắc ý, có trào phúng, thậm chí khi gã bưng trà ly lên thì tay cũng có chút phát run. Gã đang cười nhạo mọi người là tên ngốc, gã dắc ý vì mình có thể lừa được tất cả mọi người.

Sau khi đại đệ tử chưởng phái Trường Đức của Chiêu Hàm Tông xuất hiện, gã mới thu liễm bớt thần sắc của mình. Nhìn thấy Trường Đức chỉ dùng dăm ba câu là đã có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Chiêu Hàm Tông và các môn phái khác, nam nhân “Thành thật” nhanh chóng lộ ra cảm xúc không cam lòng và phẫn nộ, có điều loại cảm xúc được gã che dấu khá kỹ, gần như không ai có thể phát hiện được.

Nhưng cũng chỉ là gần như mà thôi, gã không giấu giếm được Đàn Không vẫn luôn quan sát gã. Khi Trường Đức nói ra là tu sĩ rửa sạch hiềm nghi thì có thể rời đi, Đàn Không chú ý tới vẻ mặt của nam nhân áo bào tro khi bước qua chỗ ngạch cửa khách điếm, đó chính là tự đắc.

Là loại tự đắc khi gã làm chuyện xấu ngay dưới mắt người khác mà còn có thể quang minh chính đại rời đi.

Đàn Không kể ra quá trình quan sát của mình, nam nhân áo bào tro nói:

–Gì mà ánh mắt đắc ý chứ, sao tiên tử lại vu oan cho tại hạ?

–Đúng vậy, chúng ta không thù không oán, sao ta lại muốn vu oan cho ngươi đây?

Đàn Không hỏi lại:

–Cho nên ngoại trừ việc ngươi là hung thủ thì không có khả năng khác!

–Đàn Không tiên tử chính là đệ tử thân truyền của Vân Hoa Môn, khẳng định nàng sẽ không oan uổng ngươi.

Một vị nữ tu nói:

–Ta cũng cảm thấy người này có chút khả nghi, từ tối hôm qua cho giờ, gã vẫn luôn súc ở trong góc không nói lời nào, ai biết có phải là gã chột dạ nên không dám nói lời nào hay không chứ?

Một đại hán bên cạnh nữ tu gật đầu:

–Đạo hữu nói rất có lý, người này ở căn phòng ngoài rìa của tầng dưới, nếu nửa đêm gã ra cửa thì không ai có thể phát hiện được!

Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, mỗi câu nói đều tự là lý lẽ để định tội cho nam nhân áo bào tro. Nếu nam nhân áo bào tro không phải là hung thủ thì chẳng lẽ là bọn họ hay sao? Đặc biệt là những tu sĩ không thể rời đi, chưa có cách rửa sạch hiềm nghi của bản thân là phản ứng mãnh liệt nhất, hận không thể ấn nam nhân áo bào tro nằm trên đất để đánh gã, bắt gã nhận mình là hung thủ ngay tại hiện trường mới chịu.

–Các ngươi là đệ tử tông môn mà lại thích ức hiếp tán tu như chúng ta sao?

Nam nhân áo bào tro chỉ nói một câu đã lập tức chuyển sang mâu thuẫn của tông môn và tán tu, gã la lên:

–Không có bằng chứng, các ngươi dựa vào cái gì mà oan uổng ta chứ?

–Oan uổng ngươi à?

Lăng Ba có tính tình không tốc cười lạnh:

–Hôm nay, dù chúng ta có giết ngươi thì ngươi còn có thể làm gì hả?

Nghe được lời này, Đàn Không nhịn không được mà xoa cái trán, tính tình vị đạo hữu Lăng Ba của Chiêu Hàm Tông quá nóng nảy rồi. Nếu lời này bị truyền ra thì nàng ta cũng không sợ gây thù chuốc oán cho Chiêu Hàm Tông sao? Nhưng mà tu sĩ áo bào tro cũng không phải người tốt lành gì rồi, chỉ nói câu đầu tiên mà đã gán cho bọn họ cái tội danh lớn như vậy.

–Lới này của đạo hữu lời thật là buồn cười, tán tu của Lăng Ưu giới chíng ta ai tự tại phóng khoáng, sao lại có thể làm tổn thương tới tánh mạng người khác, còn móc cả trai` tim người ta xuống chứ?

Đàn Không hỏi lại:

–Chuyện ngươi đã làm sai mà còn muốn kéo tất cả tán tu liên lụy vào thì đây là đạo lý gì hả?

Trình độ châm ngòi ly gián chỉ có như vậy thì người này cũng không lợi hại bao nhiêu. Tà tu này có lẽ nên đi xem những phi tần trong hậu cung mới đúng, bản lĩnh châm ngòi ly gián mới đúng là lô hỏa thuần thanh*, khiến người khó lòng phòng bị.

–Đàn Không tiên tử nói rất đúng!

Một vị tán tu ở đây lên tiếng:

–Tán tu chúng ta từ trước đến nay luôn chú trọng tự tại tùy tâm, cũng coi trọng nhân nghĩa đức hậu. ngươi không thể thay mặt cho chúng ta được!

Tuy Tán tu không bằng thế lực cường đại của đệ tử tông phái, tu luyện tài nguyên cũng kém đệ tử tông môn, nhưng bọn họ cũng không cần giống tông môn đệ tử là phải muốn tuân thủ các loại quy củ tông môn. Ai không thích được khen chứ, Đàn Không thân là đệ tử thân truyền cảu một trong mười tông môn lớn mà lại nói tán tu bọn họ tự tại phong lưu. Nhóm tán tu nghe xong thì tâm tình rất vui sướng, tất nhiên cũng không muốn để một tu sĩ trông yếu nhược mà lại còn có hiềm nghi giất người đại diên cho bọn họ được.

Trường Đức nhìn mặt Đàn Không đang nở nụ cười thì thở dài trong lòng một tiếng. Luận thiên phú, Lăng Ba cũng không kém Đàn Không bao nhiêu, nhưng nếu bàn về tâm tính và tu dưỡng rhì chỉ sợ là Lăng Ba kém hơn Đàn Không nhỏ hơn nàng ta hai mươi tuổi. Tu Chân giới xưa nay không thiếu tu sĩ có thiên tư xuất chúng, nhưng lại ngã xuống vì tâm cảnh, y không muốn Lăng Ba cũng là một trong số đó.

Áo bào tro thấy tất cả mọi người đều chỉ trích gã thì gã vẫn luôn lắp bắp cãi lại. Ngay khi mọi người đều cho rằng gã đã chịu nhận tội thì bỗng nhiên thân ảnh gã chợt lóe lên, sát khí và huyết khí trên người tăng mạnh, gã dùng tốc độ chớp mắt bay tới gần Đàn Không, hướng thẳng vào ngực nàng.

Gã muốn móc đi trái tim nàng.

Trường Đức kinh hãi, nếu Đàn Không chết ở trước mặt y thì với tính cách bênh vực người nhà của Vân Hoa Môn, chắc chắn một nửa món nợ này sẽ tính ở trên đầu y. nhưng mà tốc độ cảu nam nhân áo bào tro kia thật sự quá nhanh, y căn bản không kịp ngăn cản.

Người này rõ ràng không phải là tu sĩ bình thường, tu vi chính là Nguyên Anh! Lúc truoớc gã cố tình phong ấn tu vi là để lừa gạt mọi người.

Nhưng mà nam nhân áo bào tro còn chưa kịp có cơ hội tới gần Đàn Không thì gã đã bị người khác ngăn cản, chhặn gã lại chính là Hoàn Tông đang mặc áo gấm. Không có ai thấy rõ Hoàn Tông ra tay như thế nào mà bọn họ chỉ nhìn thấy một một tia sáng rồi lại nhìn thấy Đàn Không đã được Hoàn Tông che chở ở phía sau, mà nam nhân áo bào tro lại bị một chưởng của Lâm Hộc đánh ngã ra mặt đất, ngay cả cơ hội xuất ra Nguyên Anh cũng không có mà đã bị Lâm Hộc phá huỷ tu vi.

–Đàn Không tiên tử không sao chứ?

Trường Đức không rảnh xem nam nhân áo bào tro hộc máu đang té trên mặt đất, lắc mình tới trước mặt Đàn Không, dò hỏi tình trạnh thân thể của nàng.

–Ta không sao!

Đàn Không nhô đầu ra từ phía sau Hoàn Tông:

–Đa tạ Trường Đức đạo hữu quan tâm!

–Không có việc gì là tốt rồi!

Trường Đức nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Đàn Không không có việc gì, y sẽ không cần lo lắng Vân Hoa Môn tới tìm gây chuyện.

Hoàn Tông dùng khăn che miệng lại, ho vô cùng mãnh liệt, gò má trên gương mặt tái nhợt lập tức nổi lên màu đỏ vì bệnh, nếu không phải một cái tay khác đỡ cái bàn thì sợ là hắn cũng không thể tiếp tục đứng nữa.

Đàn Không vội đỡ hắn ngồi xuống, không chút nghĩ ngợi liền bắt tay đặt lên mạch môn của Hoàn Tông, nnàng truyền linh khí qua cho Hoàn Tông.

–Đàn Không cô nương, cô nương không cần lãng phí linh khí, đây là bệnh cũ của tại hạ.

Hoàn Tông ngừng ho khan, giọng nói có chút khàn khàn:

–Nghỉ ngơi một lát là ổn thôi!

Ửng đỏ trên mặ hắn rát nhanh đã tan đi, chỉ để lại vẻ tái nhợt, màu doo93 trên môi cũng gần như đã rút thôi, nhìn hắn trắng tới mức trong suốt.

–Trước khi mở miệng ngăn người này lại, ta đã đặt phù chú phòng ngự trên người rồi, phù chú do Phong chủ trong tông môn làm cho ta. Nếu gã dám đụng tới ta thì sẽ sẽ bị pháp lực phản phệ, ta sẽ không bị thương!

Đàn Không tìm ở trong túi trữ vật một hồi rồi mới tìm ra một viên Bổ Khí Đan bỏ vào trong lòng bàn tay Hoàn Tông:

–Huynh đừng xem nhẹ thân thể mình!

Vừa rồi khi hắn hho nhiiều như vậy, Đàn Không thật lo lắng hắn hông thở nổi một hơi nữa, ngay cả mạng sống cũng không còn. Một nam nhân đẹp như vậy còn thích Diệu Bút Khách giống nàng, quan trọng nhất chính là ở thời khắc nguy hiềm mà còn có thể vì bằng hữu, không tiếc cả mạng sống của mình, nàng hi vọng người như thế có thể sống lâu thêm một chút

–Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu đáo!

Hoàn Tông nuốt vào viên đan dược Đàn Không cho hắn, cũng không hỏi nàng đưa cho mình là cái gì.

–Huynh còn khách sao với muội làm gì. Huynh lo lắng cho muội thì có gì sai đâu chứ?

Đàn Không trừng lớn đôi mắt, cảm thấy Hoàn Tông có chút ngốc, may mắn nàng đã đồng ý đồng hành với hắn, bằng không khẳng định hắn sẽ bị người lừa đến xoay quanh.

–Ý muội là huynh phải xem trọng thân thể mình một chút!

Đàn Không thở dài:

–Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, huynh muốn tồn tại lâu thì phải có ánh mắt một chút! Không phải trong sách Diệu Bút Khách có viết sao, đẹp nữ nhân có khả năng là muốn nhân tính mệnh yêu cơ, nhìn như ngây thơ đáng yêu tiểu hài tử, có khả năng là thực nhân tâm tà vật, ngươi nhưng trường điểm tâm đi.”

Hoàn Tông nhìn vẻ mặt “ thật là không có biện pháp với huynh” của Đàn Không trước mắt thì cong cong khóe môi:

–Ừ!

–Huynh đừng chỉ ừ suông mà phải nhớ vào trong đầu ấy!

Thấy Hoàn Tông rũ đầu, run rẩy cặp lông mi dài, Đàn Không cũng không nỡ nói nặng lời, nàng thở dài, quay đầu nói với Trường Đức đang đứng bên cạnh:

–Đạo hữu, nếu sự tình đã điều tra rõ, hung thủ sẽ giao cho các người xử lý vậy!

–Đa tạ Đàn Không tiên tử, đa tạ vị công tử này!

Trường Đức không biết thân phận của Hoàn Tông nhưng tốc độ của đối phương còn nhanh hơn cả tu sĩ Nguyên Anh thì có thể thấy là tu vi của người này không thấp. Có điều thân thể của công tử này hình như khôg được tốt lắm, hơi thở mỏng manh như thế không biết có phải là do Nguyên thần bị tổn thương hay không.

–Không cần khách khí!

Thái độ của Hoàn Tông có chút lạnh nhạt, hình như là không thích nói chuyện với người khác:

–Tà ma ngoại đạo, ai cũng có thể giết chết!

–Không biết công tử cao danh quý tánh là? Nếu là công tử không chê, tại hạ hi vọng có thể mời công tử và Đàn Không tiên tử dùng chút nước trà và điểm tâm!

Trường Đức cũng không để ý thái độ lạnh nhạt của Hoàn Tông đạm mạc thái độ, y muốn làm thân với hai người nên thái độ vô cùng ôn hòa.

Hoàn Tông không có trực tiếp từ chối hay đồng ý, mà hắn llại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Đàn Không.

Đàn Không cũng không muốn làm Trường Đức mất mặt, nhưng nàng lại lo lắng sức khỏe của Hoàn Tông nên vẫn uyển chuyển mà từ chối. nhưng nàng lại không nói ra lí do là vì sức khỏe của Hoàn Tông mà chỉ nói tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt nên hôm nay có chút uể oải, lo lắng làm mất hứng thú của Trường Đức và Lăng Ba.

–Một khi đã như vậy, mời tiên tử và công tử nghỉ ngơi trước một đêm. Ngày mai tại hạ sẽ đãi tiệc tại Trích Tinh Lâu, mong hai vị và chư vị đạo hữu tới uống mấy chén rượu nhạt, mong các vị sẽ nể tình!

Trường Đức biết Lăng Ba làm việc bộp chộp nên đắc tội không ít người, y muốn mượn việc đãi tiệc để làm đánh tan đi sự bất mãn trong lòg họ.

Ngoại trừ những người khônng thể ở lại thì những người ở đây đều vui vẻ đồng ý. Thường ngày, cơ hội để họ trò chuyện với đệ tử Chiêu Hàm Tông hầu như là không có nên lần này có thể tham gia yến hội do Trường Đức tổ chức cũng đủ để họ đi khoe khoang mấy trăm năm.

Đúng là đệ tử chưởng phái của tông môn lớn có khác, tu vi cao, khí độ bất phàm, ngay cả cách nói chuyện và làm việc cũng khiến lòng người thoải mái.

Bởi vì Trường Đức đã nói tới mức độ này rồi nên Đàn Không cũng không thể từ chối nữa mà đành phải đồng ý.

–Vậy thì ngày mai tại hạ đợi các vị tại Trích Tinh Lâu!

Trường Đức xử lý tốt mọi chuyện thì nhanh chóng mang Lăng Ba và tu sĩ áo bào tro đi, y sợ nếu y để Lăng Ba ở đây nữa thì sẽ có thêm chuyện xảy ra mất.

Chờ người của Chiêu Hàm Tông đi rồi, Đỗ Kinh mới lắp bắp tiến đến trước mặt Đàn Không,ttrên mặt mang theo nụ cười:

–Sư thúc tổ, tiểu bối vô tri, trước đó vô tình đác tội người, mong sư thúc tổ đừng để ý. Người cứ coi như tiểu bối là một con chó đi, ánh mắt không tốt, sau này tiểu bối sẽ không làm loại chuyện đó nữa!

–Ngươi muốn làm chó nhưng ta còn không muốn có một tôn tử là chó đâu!

Đàn Không chỉ chỉ bên cạnh:

–Ngồi xuống rồi nói!

–Đa tạ sư thúc tổ!

–Đỗ Kinh chân chó ngồi xuống, còn không quên triều Hoàn Tông lộ ra một cái lấy lòng cười.

Hoàn Tông cúi đầu rót cho mình ly trà, không quấy rầy cuộc trò chuyện cảu hai “ tổ tôn” kia.

–Có phải ngươi đã đoán được đêm qua sẽ xảy ra chuyện hay không?

Đàn Không gọn gàng dứt khoát hỏi:

–Đêm qua, cha con các ngươi điểu động đầy đủ hộ vệ như thế là đã chuẩn bị sẵn hay sao?

–Sư thúc tổ, tiểu bối chỉ là một tên tên ăn chơi trác táng, bùn nhão không trác nên tường thôi, sao tiểu bối có thể đoán được mấy chuyện này chứ?

Đỗ Kinh gãi mặt cười, giống như là con khỉ không thể ngồi yên vậy:

–Đây còn không phải là nhất thời thấy sắc nảy lòng tham rồi đá trúng ván sắt sao ạ?

–Thật không?

Đàn Không nhướng mày.

–Thật, thật mà!

Đỗ Kinh có chút yếu ớt lên tiếng:

–Loại chuyện này không có bằng chứng, ai có thể xác định là thật hay giả chứ?

Việc này mà bị truyền ra ngoài sẽ khiến cho toàn bộ lòng người trong Khâu Thành hoảng sợ, nhưng nếu coi như không có chuyện gì, hắn ta lại lo lắng thật sự sẽ có tà tu tác loạn khiến cho nhiều người nữa phải mất mạng. Cho nên ngày hôm qua, hắn ta đã sắp xếp người canh giữ rất nhiều khách điếm nhưng chỉ có khách điếm này là không.

Lúc ấy, hắn ta nghĩ khách điếm này có người của Chiêu Hàm Tông nên dù lá gan của tà tu có lớn cỡ nào thì cũng không dám động thủ ở chỗ này, nào biết lá gan cảu gã kia thực sự là lớn cỡ đó, mà còn chọn trúng người của Chiêu Hàm Tông để ra tay nữa, đây là chuyện hắn ta không thể nào đoán trước được.

Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì hắn ta đã ở lại đây, nếu thế có lẽ nữ tỳ kia sẽ không phải chết.

Đàn Không cũng hiểu ý trong lời mà hắn ta chưa nói, nàng gật đầu không nói gì. Thì ra thế giớ bên ngoài phức tạp như vậy, mạng người cũng không đáng giá, nói chết là chết, ngay cả di ngôn cũng chưa kịp nói.

Thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, Đỗ Kinh cho rằng nàng còn đang so đo chuyện ngày hôm qua nên cũng không dám ở lại đây làm chướng mắt. Hắn ta nhanh chóng tìm một cái cớ đểcong chân chạy thoát rồi, trước khi chạy còn chu đáo đặt đồ ăn trức và tối cho Đàn Không và Hoàn Tông nữa.

–Hoàn Tông công tử, huynh cần về phòng nghỉ ngơi một chút không?

Đàn Không thấy sắc mặt Hoàn Tông vẫn tái nhợt, không có chuyển biến tốt thì có chút lo lắng tình trạng sức khỏe của hắn.

–Cô nương cứ yên tâm đi, ta không sao!

Hoàn Tông buông cái ly, cười nhẹ với Đàn Không:

–Nếu cô nương đã đểta và Lâm Hộc kkêu thẳng tên cô nương thì cô nương cũng kêu tên của ta luôn đi, cứ công tử, công tử thì nghe xa lạ quá!

–Kỳ thật muội cũng cảm thấy khó gọi quá!

Đàn Không sờ soạng ấm trà một chút rồi vẫy tay với tiểu nhị:

–Đổi một bình nóng tới đây!

Nàng lấy đi cái ly mà Hoàn Tông đã để xuống:

–Sức khỏe huynh không tốt thì đứng uống trà lạnh!

Hoàn Tông cười cười, tùy ý để Đàn Không đổi một ly trà nóng cho mình.

–Đàn Không tiên tử, đa tạ tiên tử đã bắt giữ hung thủ, giúp chúng tôi tìm lại trong sạch!

Đám tu sĩ đi tới, nói lời cảm tạ với Đàn Không. Bọn họ là người mới ở qua đêm ngày hôm qua mà chưa thể rửa sạch hiềm nghi trên người mình. Bởi vì họ không dám đắc tội Chiêu Hàm Tông nên vẫn luôn nén giận, nếu không phải Đàn Không phát hiện nam nhân áo bào tro không ổn thì bọn họ cũng không biết nên chứng minh trong sạch của bản thân như thế nào.

–Trên thực tế là nhờ vị bằng hữu này của tiểu nữ nhắc nhở, tiểu nữ mới biết được người nọ không ổn.

Đàn Không chỉ chỉ Hoàn Tông:

–Cho nên người các vị nên cảm tạ là huynh ấy chứ không phải tiểu nữ!

Mọi người nói lới cảm tạ với Đàn Không, một nửa là bởi vì thiệt tình cảm tạ, một nửa khác là vì muốn làm quen với Đàn Không, giờ Đàn Không lại nói thế nên họ chuyển sang cảm tạ Hoàn Tông.

–Không cần khách khí.

Sắc mặt Hoàn Tông nhàn nhạt, mọi người nói xong mấy câu thì mạnh ai người đó giải tán. Nếu nói thêm thì chắc chắn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ mất.

Chờ những người đó rời đi hết thì Đàn Không mới nhỏ giọng hỏi:

–Hoàn Tông, sao huynh cảm thấy người kia không ổn thế?

Hoàn Tông duỗi tay cầm lấy chén trà, che khuất miệng mình:

–Là ta cảm thấy cảm xúc của gã không ổn, cứ như là người đang xem kịch vậy.

Biểu tình che dấu kỹ cỡ nào thì huyết khí trên người lại không cách nào che dấu hoàn toàn được. Huống chi vô duyên vô cớ thì hà cớ gì cần phải che dấu tu vi.

–Hơn nữa trong thoại bản của Diệu Bút Khách cũng có loại tình tiết này, người trông như không có khả năng nhất thì có lẽ chính là người xấu nhất!

Hoàn Tông nhấp một ngụm trà:

–May mà ta không đoán sai, nếu không sẽ lại phiền toái cho cô nương rồi!

–Diệu Bút Khách có viết tình tiết này à?

Đàn Không kinh ngạc:

–Là quyển nào thế?

–Là quyển Tu tiên ký dã túc hồ sơn.

–A, là quyển đó à!

Tâm trạng của Đàn Không có chút thất vọng, nàng nâng mặt:

–Vốn là ta đã mua quyển đó rồi nhưng chưa kịp đọc. Ngày đó, sau hki mua sách về thì giữa đường ta gặp một vị sư thúc tông môn khác, vị sư thúc ấy phát hiện ta đọc thoại bản nên tịch thu rồi!

Mới vừa nói xong, nàng nghe thấy Hoàn Tông lại họ nữa, vội đứng dậy vỗ vỗ lưng hắn:

–Chờ ngày mai tham gia yến hội Trường Đức tổ chức xong, chúng ta lập tức tới Thủy Nguyệt Môn để lấy dược, như thế mới tốt cho thân thể huynh!

–Không vội!

Hoàn Tông dùng khăn tay xoa xoa khóe miệng:

–Lần này ta ra ngoài, chủ yếu là vì để giải sầu, nếu vội vàng đi Thủy Nguyệt Môn thì ngược lại sẽ lẫn lộn đầu đuôi. Thân thể ta vốn là như vậy, dù cho uống thuốc cũng chỉ là giúp bổ sung nguyên khí, bệnh trạng cũng không giảm bớt được bao nhiêu.

–Tại sao lại như vậy?

Đàn Không chau mày:

–Không có cách chữa trị sao?

Hoàn Tông cúi đầu nhìn chén trà trong tay, nước trà bóc lên hơi nóng, xông vào trong mắt hắn. Hắn chớp chớp mắt, ngữ khí nhàn nhạt:

–Tùy duyên đi.

Thấy hắn như vậy, Đàn Không cắn cắn môi, không biết nên nói cái gì. Khi ăn cơm trưa, Hoàn Tông vẫn chỉ dùng mấy chiếc đũa, Đàn Không đưa cho hắn một lọ Bổ Khí Đan, rồi để hắn về phòng nghỉ ngơi.

Ở trên giường đả tọa một hồi, để linh khí tuuần hoàn hai vòng chu thiên, Đàn Không nghe thấy tiếng đập cửa. Mở cửa ra, Đàn Không thấy Lâm Hộc đang đứng bên ngoài, trong tay hắn ta còn cầm một quyển sách may bằng chỉ.

–Đàn Không cô nương, đây là công tử nhà ta kêu ta giao cho cô nương.

Thời điểm Lâm Hộc không nói lời nào thì giống như là cục đá không có cảm xúc, mở miệng nói chuyện lại như là khúc gỗ cứng ngắc.

Đàn Không nhận thoại bản, vừa thấy tên sách là ‘Tu tiên ký dạ túc hồ sơn’ kia thì lập tức vui vẻ:

–Đa tạ Hoàn Tông tặng sách, trọn bộ ‘ Tu tiên ký’ thì ta chỉ thiếu quyển này thồi!

Nàng thật cẩn thận cất thư trong túi trữ vật, từ lần nnhét sách vào trong tay áo bị Phong chủ Tùng Hà Phát hiện thì nàng không bao giờ nhét sách vào trong tay áo nữa:

–Thân thể Hoàn Tông thế nào rồi, có trở ngại gì hay không?

Lâm Hộc vô cảm lắc đầu:

–Công tử là bị bệnh cũ, không có gì trở ngại. Công tử còn nói, chờ tới gờ dùng cơm tối cô nương nhớ tới kêu công tử, mọi người cùng nhau đi.

–Được!

Đàn Không liên tục gật đầu, nàng vô cùng có thiện cảm với bằng hữu tặng sách cho mình. Đừng nói để nàng kêu hắn đi ăn cơm, dù là nhờ nàng mang cơm lên giùm thì nàng cũng vui vẻ làm.

Lâm Hộc trở lại phòng Hoàn Tông, thấy công tử còn đang đả tọa thì hắn an tĩnh ngồi ở một bên, không dám quấy rầy. Nào biết hắn ta vừa mới vừa ngồi xuống thì Hoàn Tông lập tức mở mắt:

–Đưa sách chưa?

Lâm Hộc gật đầu, thấy Hoàn Tông còn nhìn chằm chằm mình thì hắn ta đành phải bổ sung thêm một câu:

–Đàn Không cô nương rất thích quyển sách công tử đưa!

–ừ!

Hoàn Tông nhắm mắt lại, cả người hắn như là được điêu khắc từ chạm ngọc, hoàn mỹ tinh xảo mà không có chút sức sống nào.

Một canh giờ sau, Đàn Không gõ vang cửa phòng Hoàn Tông, người mở cửa chính là Lâm Hộc. Đàn Không thấy Hoàn Tông đang thì đả tọa, làm một thủ thế ý bảo nàng rời đi trước, không làm phiền Hoàn Tông đả tọa, Lâm Hộc chất phác gật đầu.

–Là Đàn Không tới sao?

Lúc này Hoàn Tông mở mắt ra, đứng dậy đi đến trước mặt Đàn Không:

–Đến giờ dùng cơm tối rồi à?

Đàn Không gật đầu:

–Ta có làm phiền huynh không?

–Không có!

Hoàn Tông tùy ý nói:

–Ta đang nghĩ khi nào thì cô nương sẽ tới đây, không ngờ cô nương đã tới rồi!

–Vậy là tốt rồi!

Đàn Không cười cười:

–Rất nhiều tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên không bế quan, cũng không có thói quen ăn uống.

Hôm nay nàng phát hiện, rất nhiều tu sĩ cũng không thích dùng cơm. So với những người này, Vân Hoa Môn bọn họ chú trọng khá nhiều trong vấn đề ẩm thực. Cũng may là tuy Hoàn Tôngăn cơm khá ít nhưng vẫn sẽ ăn mấy miếng, hắn sẽ không dể nàng ăn cơm một mình, mấy bàn bên cạnh cũng có vài người lén quan sát hắn.

–Có thể hưởng thụ mỹ vị, cũng là một loại thể nghiệm của tu hành, chuyện này không có gì không tốt cả!

Hoàn Tông đi theo phía sau Đàn Không, nhìn bóng dáng linh hoạt của thiếu nữ, trên gương mặt lạnh nhạt cũng có thêm môt chút sức sống.

–Huynh nói rất đúng, ăn cũng là tu hành!

Đàn Không nhảy xuống một bậcthang cuối cùng, trâm cài trên tóc mai lay động.

Hoàn Tông nhìn động tác có chút tính trẻ co cảu nàng, nhịn không được mà cười cười.

–Đúng rồi, còn không biết huynh là đệ tử tông môn hay là tán tu thế?

Đàn Không xoay người nhìn Hoàn Tông, trong mắt là sư nghi hoặc đơn thuần, cứ không hề có bất kỳ ý gì khác.

Hoàn Tông nao nao::

–Ta là…… đệ tử Lưu Quang Tông, nhưng mà bởi vì thân thể không khỏa nên cũng không hay tiếp xúc với mọi người lắm.

–Lưu Quang Tông hả?

Đàn Không trừng lớn đôi mắt, lắc mình tới gần Hoàn Tông, nhỏ giọng hỏi:

–Huynh thật sự là đệ tử Lưu Quang Tông à?

Nhìn thấy hai mắt hưng phấn và tò mò của nàng, mí mắt Hoàn Tông hơi hơi rũ xuống:

–Ừ!

–Ta muốn hỏi huynh một vấn đề nho nhỏ, huynh không được nói ra ngoài nhé!

Giọng nói của Đàn Không bắt đầu nhỏ xuống:

–Vị Trọng Tỉ chân nhân trong tông môn các huynh thật sự có thân cao chín thước, hai mắt như điện à?

–Hả?

Trong nháy mắt này, vẻ mặt Hoàn Tông có chút mờ mịt.

(*)động thủ trên đầu thái tuế: Thái Tuế là một thiên thể giả định, đi đến đâu sẽ hạ xuống đó một vật có dạng khối thịt, nếu động thổ ở nơi có khối thịt này sẽ kinh động đến Thái Tuế và gặp tai họa.

(*)Lô hỏa thuần thanh: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.