Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Phiên bản Dịch · 1062 chữ

“A a a ——!!”

Hiểu Tuệ ngã ngồi trên đất, còn phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Phó Lam Dữ đột nhiên quay đầu lại: “Kêu cái gì mà kêu?”

Khi người ta đang ở trong thời khắc sợ hãi cực độ, thường sẽ không nhớ rõ quy tắc.

Lý Thần Quang cười quái dị, một thanh đao sắc bén để rọc xương đột nhiên xuất hiện trong tay hắn. Đó là công cụ dùng để trừng phạt người chơi, lúc trước là người đàn ông cao ráo và người đàn ông mang kính, vừa rồi là Kỳ Kỳ, tất cả đều chết bởi thanh đao này.

Hiểu Tuệ bị dọa ngốc.

“Phó tiểu thư, cứu mạng!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phó Lam Dữ bay lên, dù một chân đá vào ngực Lý Thần Quang, sau đó thừa dịp đối phương lảo đảo, quyết đoán vặn lấy cái tay cầm đao của hắn.

Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh cũng tiến lên, tay trái cố định cổ của Lý Thần Quang, tay phải kéo lấy tóc, nâng đầu gối đá lên đầu hắn ta. Chỉ nghe một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, đầu của Lý Thần Quang bị hắn bẻ ra sau 90 độ.

Phó Lam Dữ đá bay chuôi đao, trở tay lấy bình dược trắng từ trong túi áo của Kiều Vân Tranh. Cô dùng ngón trỏ cạy mở nắp bình, đem bình dược đổ vào miệng Lý Thần Quang. Kiều Vân Tranh bổ đao vào yết hầu Lý Thần Quang bắt hắn nuốt bình độc dược xuống.

Trước đó hai người không hề bàn bạc với nhau, cứ tự nhiên mà phối hợp như vậy, ăn ý giống như đã làm qua vô số lần.

Bình độc dược kia giống như mang theo ngọn lửa thiêu, khiến Lý Thần Quang kêu lên thảm thiết.

Thanh âm của hắn không ngừng hoán đổi giữa nam và nữ, vô cùng thê lương, cũng khiến người ta nổi da gà đầy người.

Đương nhiên, chỉ có Hiểu Tuệ nổi da gà, hai người kia đều rất bình tĩnh.

Hiểu Tuệ ý thức được mình tránh được một kiếp, không khỏi co rụt lại góc tường.

Cô khó có thể tin hỏi: “Này……như thế là xong rồi sao?”

"Nếu không thì sao?"

Phó Lam Dữ nói: "Còn chưa đã thèm à? Có muốn chúng tôi diễn một màn như vậy với cô không?

"..."

Hiểu Tuệ không dám nói nữa. Cô nghĩ, có lẽ trong mắt các đại lão, loại cửa ải cấp thấp này không khác gì chơi trò chơi đơn giản, cũng không có gì đáng nói.

Còn có thể khó đến mức nào chứ?

Cô thành thật ngồi xổm xuống, cùng với Phó Lam Dữ và Kiều Vân Tranh nhìn chằm chằm vào thi thể Lý Thần Quang, tay chân hắn ta vặn vẹo, cơ thể trở nên cứng đờ.

Qua một lúc lâu, một dòng máu đặc sệt chậm rãi chảy ra từ người hắn thấm đẫm mặt đất.

Giống như là ảo giác, ánh trăng ngoài cửa sổ dường như sáng hơn ngày thường.

Phó Lam Dữ đột nhiên nói: "Hết giờ rồi."

Kiều Vân Tranh cười đáp: "Thôi, trước khi vượt ải ra ngoài, có thể cho tôi biết địa chỉ không?"

"……Tại sao?"

"Để sau khi trở về thế giới thực, tôi còn biết phải tìm cô ở đâu."

"Nếu anh lợi hại như vậy, thế nào cũng có thể tìm được."

Chưa kịp dứt lời, mặt dây chuyền ở cổ Phó Lam Dữ đột nhiên sáng lên, sau đó có tiếng nước chảy nhẹ vào bình pha lê.

Nếu vượt ải thành công thì sẽ nhận được phần thưởng.

Cô ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt quen thuộc.

…..

….

【Kẻ may mắn gặp đại nạn mà không chết, liệu ngươi ở thế giới siêu nhiên vẫn có thể sống sót trở lại?】

Lúc Phó Lam Dữ mười lăm tuổi, trong một buổi sáng nọ, cô vừa thức dậy thì nhìn thấy tấm thẻ do hệ thống phân phát, một xấp giấy khế ước và một mặt dây chuyền hình bình nước có màu xám vịt trên bàn học. Kể từ đó, mặt dây chuyền này chưa bao giờ được rời khỏi cổ cô.

Trò chơi Hệ thống sinh tồn dành cho người sống sót chính thức bắt đầu, với cơ chế sàng lọc tàn bạo, người chơi nào có thể đổ đầy Nước Sinh Mệnh vào bình nước thì mới có thể thực sự được tự do.

Quy tắc của hệ thống vô cùng cứng nhắc. Hạng đồng và hạng bạc phải vượt qua ít nhất hai ải trong một tháng; hạng vàng phải vượt qua ít nhất một ải trong một tháng; hạng bạch kim phải vượt qua ít nhất một ải trong hai tháng. Nếu là người chơi đơn lẻ, việc thực hiện nhiệm vụ này sẽ diễn ra ngẫu nhiên trong bất kỳ khoảng thời gian nào vào ngày giữa tháng hoặc cuối tháng.

Một số người sợ bị khảo nghiệm như vậy. Cho nên họ cố gắng trốn tránh, trì hoãn cho đến khi hệ thống bắt buộc họ phải đi vượt ải. Đây là một tình huống thường thấy.

Tất nhiên, cũng có những người giống như Phó Lam Dữ, vì muốn kiếm tiền, hoặc là vì muốn rèn luyện kinh nghiệm, tích lũy phần thưởng vài giọt Nước Sinh Mệnh có còn hơn không. Họ sẽ ký khế ước với những người chơi cấp thấp, để có thể xuyên vào thế giới trò chơi cùng đối phương. Hai bên có thể thương lượng và lựa chọn thời điểm thực hiện khế ước. Hệ thống không đặt giới hạn số lần vượt ải tối đa. Ngươi có thể vượt ải bao nhiêu lần tùy thích, miễn là tự tin vào khả năng của bản thân.

Số lượng khế ước mà Phó Lam Dữ đã ký kết không nhiều, nhưng chắc chắn cũng không ít. Nếu không, cô đã không thể thăng cấp hạng vàng 3 chỉ trong vòng bảy năm.

Cấp bậc càng cao, độ khó của trò chơi càng tăng lên, hệ số nguy hiểm cũng cao hơn.

----

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới tiếp theo là bệnh viện quỷ quái nha!

Bạn đang đọc Đừng Cười! Đây Là Phim Kinh Dị! [Vô Hạn Lưu] của Ngân Chúc Diên Vĩ

Truyện Đừng Cười! Đây Là Phim Kinh Dị! [Vô Hạn Lưu] tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.