Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt Đất Hơi Bỏng Chân (2)

Phiên bản Dịch · 1311 chữ

Linh Hư Tử sửa sang lại áo mũ quan, hướng về phía núi chắp tay làm lễ, khom người cúi đầu cất cao giọng nói: "Huyền Thiên Kiếm Tông Linh Hư Tử, mang theo sư môn vãn bối, có chuyện quan trọng cầu kiến Ngọc Đỉnh thượng tiên.

Những đệ tử khác cũng học theo chắp tay cúi đầu.

Linh Hư Tử nói xong cũng lẳng lặng chắp tay chờ đợi, đồng thời cân nhắc từng chữ từng chữ, xem thử vừa rồi lời nói của hắn liệu đã thỏa hay chưa.

Rất nhanh đã trôi qua thời gian một nén nhang.

Xích Dương Tử thấp giọng nói: "Sư huynh sao đã lâu như vậy mà phía bên Thượng tiên vẫn chưa có động tĩnh gì?

Chần chừ một lúc, nói tiếp: "Không phải là huynh nói nhỏ Thượng tiên không nghe thấy không?"

"Xuỵt, nói năng cẩn thận!"

Linh Hư Tử trừng Xích Dương Tử kia một cái: "Thượng tiên thần thông quảng đại, pháp lực cao cường, sao không nghe thấy được, chỉ sợ lúc chúng ta vừa tới thì Thượng tiên cũng đã biết rồi."

Giọng hắn vừa rồi cũng không lớn, vì dụng ý khai khẩu cũng không phải là để ra oa thị uy.

Hắn chỉ muốn báo cho chủ nhân nơi này là bọn hắn đã tới bái sơn rồi.

Chỉ thế mà thôi.

Còn việc gặp hay không bọn hắn đều chỉ dựa vào tâm ý của chủ nhân.

Vì vậy lúc này mà mở miệng phát ra âm lượng thì phải biết cân nhắc là cực kì quan trọng, không nhẹ quá cũng không nặng quá là tốt nhất.

Vì thần thông pháp lực của Ngọc Đỉnh chân nhân, tuyệt nhiên sẽ thật sự không nghe thấy tình hình, thanh âm của bọn chúng, mà ngược lại, âm lượng ngươi mà lớn chút cũng dễ dàng quấy nhiễu thượng tiên, tội càng lớn.

Ngộ nhỡ Thượng tiên đang ngồi thiền mà bị quấy nhiễu, há chẳng phải lập tức để lại ấn tượng xấu trong lòng Thượng tiên?

Nói cho cùng thì hắn cũng không thích đang ngồi thiền mà lại bị người khác làm phiền, sau khi bị phiền xong thì lòng hắn cũng sùng sục muốn đánh cho kẻ đó một trận.

Xích Dương Tử nghe vậy ngẩng đầu nhìn đường nhỏ bậc đá trong mây cao kia, rụt lại dòng suy nghĩ.

Thủy Vân Tử trầm ngâm nói: "Nếu không...thử lại lần nữa?"

Linh Hư Tử nhìn lên núi, nhẹ gật đầu: "Vãn bối Huyền Thiên Kiếm tông Linh Hử Tử cầu kiến Ngọc Đỉnh Thượng tiên."

Lần này giọng của hắn to hơn.

Lúc này, Ngọn núi cao nhất Ngọc Tuyền sơn, trước Kim Hà động

Ngọc Đỉnh đang thoải mái nằm trong bóng râm cây linh đào, sống cuộc sống thần tiên, dưới thân hắn là ghế dựa được đan bằng mây,

trên tay trái là một quả linh đào ú nụ tươi ngon, tay phải cầm Thiên thư ngọc sách Bát Cửu Huyền Công.

Nhân sinh như thế, còn đòi gì hơn?

Ngọc Đỉnh không khỏi cảm khái thật lâu, nhưng mà Linh đào này hắn cũng không được ăn nhiều, một quả lót bụng thì cung cấp cho cơ năng thân thể nửa tháng những năng lượng cần thiết.

Hắn hiện tại cũng không tu luyện, không có cách nào sử dụng năng lượng dư thừa của linh đào một cách hợp lý.

Ăn nhiều hắn cảm thấy hơi no, ngoài ra còn có thể...bị béo lên!

Về tiến triển của Bát Cửu Huyền Công---------

Chẳng có chút thu hoạch gì, điều này làm cho Ngọc Đỉnh có phần ủ rũ.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hoài nghi là căn cốt của hắn không được.

Dù sao thân thể lúc đầu của Ngọc Đỉnh có thể chất căn cốt có thể luyện thành Kim tiên thì sao kém được?

Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ Bát Cửu Huyền Công này không người thường nào cũng tùy ý luyện được?

Ngọc Đỉnh nghĩ tới một khả năng, dù sao, Xiển giáo môn nhân trong nguyên gốc thần nhiều như vậy, trong nhị đại tam đại chỉ có một người luyện thành Thử Huyền Công đại phóng xuất sắc chỉ có mình Dương Tiễn.

"Bên kia sơn môn hình như có âm thanh gì."

Lúc này Thanh Vân đang ngồi học thuộc một bên giật mình nhìn xuống vách núi, nói: "Lão gia, liệu có phải là khách nhân tới không ạ?"

Âm thanh gì mà sao ta không nghe thấy?

Trong ánh mắt dò hỏi của đồng nhi, Ngọc Đỉnh lạnh lùng đáp: "Tập trung tinh thần, học thuộc, đừng để những thứ bên ngoài ảnh hưởng đến tu hành.

"Bên sơn môn..."

Vẻ mặt Thanh Vân hiện rõ là rất muốn đi xem.

"Thuộc hết thì đi xem." Ngọc Đỉnh trầm giọng.

Chiêu bài của lão gia này thật cao siêu,nếu qua sơn môn mà không có ai không phải hình tượng cao nhân sẽ sụp đổ tại trận sao.

Trái lại, cho Thanh Vân học thuộc xong thì cho đi xem, nếu không có ai thì có thể thoái thác người đến đợi không được nên đi rồi, thì quá logic rồi còn gì.

Thanh Vân không dám lên tiếng, chỉ đành hồi tâm học thuộc.

Vậy là qua một nén nhang.

"Xong rồi, qua sơn môn xem một chút đi."

Ngọc Đỉnh cuối cùng cũng gật đầu để Thanh Vân đi.

"Dạ!" Thanh Vân như được đại xá, bấm niệm pháp quyết niệm chú, chỉ tay trên mặt đất, lập tức một đám bây bốc từ dưới đất lên.

Thanh vân đạp lên tường vân bay tới trước sơn môn.

"Đằng vân..."(cưỡi mây)

Ngọc Đỉnh nhìn cảnh này có chút ngưỡng mộ, nhìn lại Bát Cửu Huyền Công trong tay, không có cách nào tu luyện Huyền Công thì hắn muốn thôi cũng đâu ích gì?

Ngọc Tuyền Sơn, ở sơn môn

Đám người Huyền Thiên Kiếm Tông vẫn chắp tay khom người, chỉ là trên mặt mỗi người đều hơi phát khổ.

"Sư huynh, ta thấy...hay là chúng ta đi thôi!"

Xích Dương Tử gượng cười nói: "Đã lâu như vậy mà phía trên không có chút động tĩnh gì, Thượng tiên nhất định là không muốn gặp chúng ta, mà không phải ngươi nói khảo nghiệm gì mà. Hơn nữa qua lâu như vậy, yêu nghiệt kia không biết đã chạy đi đâu, chúng ta không đuổi kịp rồi."

"Hazz!" Linh Hư Tử thở dài một tiếng định gật đầu.

Bỗng nhiên con ngươi của hắn co rúm lại, mắt sáng lên.

Chỉ thấy mây mù vờn quanh, cuối con đường nhỏ thềm đá bỗng một đám mây nhẹ nhàng lướt xuống.

Trên mây có một tiểu đồng mang áo xanh, môi hồng răng trắng.

Thanh Vân quan sát đám người nói: "Các ngươi là ai?"

"Bái kiến Tiên đồng, bọn ta là đệ tử của Huyền Thiên Kiếm Tông, tại hạ Linh Hư Tử, bốn vị này là sư môn sư đệ của ta..."

Tuy rằng tu vi hắn còn hơn Thanh Vân rất nhiều, nhưng lại không dám bày cường giả phổ.

Thanh Vân nói: "Vậy đến Ngọc Tuyền Sơn có chuyện gì?"

"Chuyện là thế này thưa Tiên đồng, bọn ta đem theo đệ tử nội môn tới đây thí luyện."

Linh Hư Tử nói: "Sau đó truy bắt một con yêu vật, tới đây thì..."

Một lúc sau, trước Kim Hà Động

"Gì cơ, yêu quái chạy vào Ngọc Tuyền sơn??"

Ngọc Đỉnh đang nằm sau khi nghe bẩm báo, ngồi phắt dậy, có chút sửng sốt, hắn không tin lắm.

Yêu nghiệt chạy vào nhà của Ngọc Đỉnh chân nhân...những lời này làm cho hắn cảm thấy chẳng khác nào chuột chạy vào nhà mèo vậy.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật ManKhoiLa
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.